“ Có thể con đường chúng ta bước đi thật nhiều chông gai, nhưng hãy vững tin vì bên cạnh vẫn còn có gia đình. Tình thân là sợ dây liên kết thiêng liêng nhất…”
Đan bước vào nhà, khuôn mặt bừng sáng…
_ Sao hôm nay con gái ba vui thế nhỉ?- Ông Hà vẫn chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên, nỗi hoài nghi trước nụ cười của con gái
_ A! Ba!- Đan reo lên rồi chạy tới ôm lấy cổ ba mình, khẽ hôn lên mặt ông- Ba đi công tác sao lâu thế? Con nhớ ba!
Ông Hà nãy giờ chìm trong sự thắc mắc không sao lí giải nổi. Ông đang nghĩ về 9 năm trước- khi Đan còn là một đứa bé, khi mọi chuyện vẫn còn là bí mật thì Đan vẫn như thế mỗi khi ông đi công tác xa về. Âu yếm, ôm hôn, nũng nịu… Nhưng từ sau khi biết mọi việc, mỗi khi ông về, Đan chỉ nhìn ông, gượng cười: “ Ba mới về!” rồi về phòng…
Lặng lẽ….
Âm thầm….
Xa cách…
Lạnh lùng…
Hờ hững….
Đó là tất cả những gì ông phải gánh chịu sau tội lỗi của mình. Chưa bao giờ ông dám tới gần con, chứ đừng nói tới việc “ mở cửa trái tim” con gái mình. Ông cứ ngỡ lúc này đây ông đang mơ, một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào…
_ Ba!- Đan lên lên tiếng
_ Ừ! Ba cũng nhớ con!- Ông Hà khẽ cấu vào má Đan
Đan bật cười, tiếng cười giòn tan
_ Có chuyện gì mà hai cha con vui thế?- Vú Hà chợt xuất hiện- Ông chủ chắc mệt rồi! Để tôi chuẩn bị nước cho ông!
_ Ừ! Cảm ơn!
_ Thôi! Con về phòng đây. Ba nghỉ đi ạ!
_Ừ! Tắm xong ba sẽ mang quà lên cho con!
_ Vâng!
Dứt lời, Đan bước về phòng, miệng khẽ hát. Ông Hà nhìn theo bóng dáng con mình cho đến khi khuất sau cầu thang. Chưa bao giờ ông thấy lòng mình nhẹ nhàng như thế. Ông mỉm cười, bước về phòng
Nhà Huy, trong bữa ăn tối…
_ Hôm nay sao con cười hoài thế?- Mẹ Huy thắc mắc
_ Không có gì đâu ạ!
_ Con có thể qua mắt ai, chứ sao qua mắt mẹ!
_ Con vẫn như thường ngày thôi!- Huy nhún vai
_ Mẹ con nói đúng đấy! Con sao thế!- Ông Vương lên tiếng
_ Ba, mẹ thật là!- Huy bỏ về phòng
Đang định bước lên cầu thang, Huy khựng lại một nhịp vì câu nói của ba
_ Chắc nó có bạn gái! Hồi anh mới gặp em cũng thế!
_ Anh thôi đi! Kì cục!- Bà Lan Anh khẽ gắt
Huy lắc đầu, bất lực…
……..
_ Cúc cu! Con gái!
_ Ba vào đi ạ! Cửa không khóa đâu!
Ông Hà bước vào phòng, trong tay ôm một chồng đầy hộp: to có, nhỏ có.. đến nỗi chẳng thấy mặt ông đau
_ Ba! Gì mà nhiều thế?
_ Của con tất cả đấy!
_ Của con? Nhiều vậy sao?
_ Mở ra đi!
Những chiếc váy đủ màu sắc,những kiểu giày khác nhau để đi với từng chiếc váy: giày ống, giày búp bê…. Nước hoa, trang sức nhiều không thể kể
Đan mở chiếc hộp thứ ba trong ba hộp còn lại: những đĩa CD mà Đan thích nghe nhất.
Hộp thứ hai, những DVD phim Đan hâm mộ…
Và chiếc hộp cuối cùng,…
Nước mắt Đan rơi xuống khung ảnh được phóng cực lớn của một người phụ nữ tuyệt đẹp, nụ cười ấm áp như nắng xuân. Người ấy là mẹ Đan…
_ Ba! Sao ba lại biết!
_ Vì ba là ba con!
Ông Hà ôm Đan vào lòng. Vòng tay này từ 9 năm nay đã không một lần được sưởi ấm. Nước mắt ông tuôn rơi, rơi vì hạnh phúc quá bất ngờ…
Con gái ông, sau bao ngày ông tìm kiếm, nay lại trở về bên ông, bằng cách ngọt ngào nhất…
Ông siết chặt lấy con, lo sợ nó sẽ tan biến như một giấc mơ…..