“ Giấc mộng tan vỡ… một vết thương sâu…”
_ Phu nhân, người phụ nữ ấy lại tìm cô. – Ông quản gia khó xử nhìn Đan. Đã nhiều ngày liên tiếp, người phụ nữ ấy cứ đến tìm Đan, mặc dù cô đã từ chối nhiều lần nhưng bà ấy không hề bỏ cuộc.
Đan im lặng không nói gì, bước đến cửa kính nhìn xuống phía bên dưới. Dáng người nhỏ bé ấy lọt thỏm giữa không gian mênh mông của đất trời. Tuy đang đứng ở một khoảng cách rất xa nhưng Đan vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mong ngóng đang hướng vào bên trong của người phụ nữ ấy. Tim cô khẽ nhói lên đau đớn, cánh môi nhợt nhạt mím chặt lại. bàn tay vần vò chiếc rèm cửa khiến nó nhàu nát đến thảm thương.
Bà ấy… vẫn kiên nhẫn đứng đợi dẫu đã 30 phút trôi qua… Đan cảm thấy từng chút, từng chút một trong tâm hồn mình đang lả dần đi. Tựa như một người đang cố gắng bám lại chút lí trí cuối cùng để lấn át sự sợ hãi mà tiếp tục bước trên mép vực thẳm.
“Ầm”… Tiếng sét khô khốc rạch ngang bầu trời tạo nên những vệt sáng kì dị. Mưa trút xuống không hề bảo trước.
Mưa… Trắng cả một khoảng trời…
Bà Minh Ngọc nhìn những hạt mưa đang dần thấm ướt vào người mình, mỉm cười cam chịu. Có lẽ, ông trời cũng đang muốn trừng phạt bà, trừng phạt một người mẹ nhẫn tâm… Cơn mưa một lúc một nặng hạt, cái lạnh bắt đầu xâm chiếm…
Một chiếc ô trong suốt che lấy cơn mưa đang bủa vây lấy bà. Hoảng hốt ngẩng lên, nụ cười nở rạng rỡ nở trên đôi môi nhợt nhạt của bà…
_ Cảm ơn con. Mẹ biết con sẽ gặp sẽ cho mẹ một cơ hội. – Bà Minh Ngọc nắm lấy tay Đan.
_ Xin lỗi! - Đan lúng túng rút tay ra. Cô không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây để đưa ô cho bà ấy. Chỉ là cảm giác nhói đau nơi trái tim khiến cô không thể hờ hững. Đôi khi có những hành động mà lí trí chẳng thể nào can thiệp được. - Đan à! Nói chuyện với mẹ, một lần thôi, được không con? – Bà Minh Ngọc khàn giọng.
Đan mím môi nén lại nước mắt.
_ Bà về đi, mưa to hơn rồi! – Đan lắc đầu như một sự từ chối rồi bỏ chạy vào nhà trong cơn mưa xối xả.
_ Không sao! Mẹ sẽ đợi mà! – Bà Minh Ngọc gạt đi nước mắt. Chỉ cần có một tia hi vọng, dù là nhỏ nhoi, bà cũng không từ bỏ. Người mang muôn vàn tội lỗi là bà, vì thế bà chỉ có thể giải thích và chờ đợi sự tha thứ.
Cô làm thế có nhẫn tâm quá không? Đan lặng lẽ đặt câu hỏi cho chính mình nhưng chẳng biết nên trả lời thế nào cho phải. Giá ai đó biết rằng, không phải cô nhẫn tâm, cũng chẳng phải ngoan cường gì, chỉ là cô đang quá sợ hãi mà thôi, sợ cái gọi là sự thật. Cô không khóc vì không muốn tin vào cái sự thật ấy, cô không muốn gặp cũng chỉ vì không muốn phải chấp nhận cái sự thật đầy nước mắt ấy mà thôi. Có thể chối bỏ nó được không?
Huy tìm thấy Đan thơ thẩn trên xích đu sau vườn khi anh về tới nhà. Chẳng biết cô đang nghĩ gì mà khuôn mặt đăm chiêu, cứ bó gối nhìn chằm chằm vào ngọn cỏ dưới chân…
_ Bà ấy lại đến sao? – Huy ôm nhẹ Đan từ phía sau. Chỉ có sau khi gặp người phụ nữ ấy Đan mới có phản ứng như vậy. Thu mình lại tìm kiếm sự an toàn như một thai nhi trong lòng mẹ.
Đan gục gặc đầu trả lời.
_ Em … phải làm sao hả Huy? Em thật sự… cảm thấy rất mâu thuẫn… Em thấy sợ lắm… - Đan lên tiếng, rời rạc
_ Đừng sợ. Có anh ở đây rồi. Anh sẽ chắn gió giúp em. – Huy dỗ dành Đan như một đứa trẻ, tay vỗ nhẹ lên bờ vai căng cứng của Đan.
Đan không trả lời, chỉ tìm cách nép sâu hơn vào lòng anh...
_ Em xem ai đến kìa. – Huy hướng cái nhìn về phía kia của hậu viên.
Đan mơ màng nhìn theo rồi bất chợt giật mình khi thấy ba, ** Hà cùng Gin đang đứng đấy… Cô đứng dậy, nhìn họ, đôi chân muốn chạy về phía ấy, nhưng không hiểu sao, chỉ có thể lùi lại, chạy vào nhà. Tâm tình phức tạp, cô biết, không nên đổ mọi tội lỗi về phía họ, khi tất cả những gì họ làm đều chỉ mong Đan có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng sao lại có thể lừa dối cô, một thời gian lâu đến thế?
_ Đan! – ** Hà hoảng hốt khi nhìn thấy phản ứng của Đan. Bà sợ hãi khi con bé lại chọn cách trốn tránh như thế. Đưa đôi mắt sững sờ nhìn Huy, bà thất vọng khi cũng nhận lại ánh nhìn bất lực như thế…
Lẽ nào việc làm duy nhất của họ lúc này, chỉ có thể là đợi chờ thôi sao?