“ Nếu định mệnh trên thế gian này là có thật, thì em tin định mệnh đó chính là anh…”
_ Ơ! – Bảo Linh ngạc nhiên nhìn con bạn thân- Không phải đang có cuộc họp của các lớp trưởng à?
_ Lớp trưởng? Bao giờ?- Linh Đan cũng ngạc nhiên không kém
_ Khoảng 10 phút, có lẽ là vậy! Thế nãy giờ mày ở đâu?
_ 10 phút? Thôi chết rồi!- Đan vừa nói vừa chạy ra khỏi lớp. Nếu nãy giờ không ngồi thả hồn nơi vườn sau của trường thì đâu tới nỗi.
_ Ôi! Kiểu này thì nghe mắng là cái chắc!- Đan tiu nghỉu
……
_ Thưa thầy, em có mặt!- Đan bước vào chào thầy bí thư, khuôn mặt đỏ bừng vì nóng và mệt.
_ Cô muộn 10 phút rồi đấy quí cô nương!- Thầy bí thư bực dọc định mắng nhưng nhìn vẻ hối lỗi cùng hơi thở đứt quãng vì mệt của cô học trò cưng thì không đành
_ Em xin lỗi!
_ Thôi vào đi, không tôi đuổi ra đấy!- Thầy khẽ lắc đầu cho qua
_ Cảm ơn thầy!- Cô bé vội vàng cảm ơn rồi tìm chỗ ngồi
…5 phút…10 phút….15 phút….
Haizz, cuối cùng thì buổi họp cũng trôi qua trong sự nhẹ nhõm của mọi người. Linh Đan uể oải chào thầy rồi khó nhọc ôm chồng sách về lớp để chuẩn bị cho buổi học.
Trời nắng gắt…
Chồng sách nặng…
Vừa bước lên tới lầu 3 mà Đan cứ ngỡ đã leo lên tới đỉnh Everest rồi! Cô bé vui mừng còn hơn bắt được vàng.
Vậy mà vừa bước qua khúc cua thì…
_ Aiiii….A….Ối….Bịch….
Linh Đan chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy mình nằm “ đo đất” rồi. Dù đau đến điếng người nhưng cô bé cũng chẳng phản ứng gì mà chỉ lo tìm cách để thoát khỏi tình trạng dở khóc dở cười này.
_ Không sao chớ?- Một giọng nói trầm ấm, điềm tĩnh vang lên khiến Đan giật mình.
Cô bé vội ngước lên sau khi đã lấy lại được bình tĩnh. Trời! Đan như đứng tim. Không phải vì chấn động sau khi té mà là bị “sét” đánh trúng thì phải. Bởi người trước mặt cô bé muốn lạ cũng chẳng lạ được. Vương Gia Huy- “đứa con” của sự tài năng, là niềm tự hào của ngôi trường Nam Phương này!
_ Này, không bị sao đấy chứ? Lên tiếng đi! Sao bạn cứ ngây ra mãi thế?- Huy khẽ cau mày.
_ Àh!- Tới lúc Đan mới chợt tỉnh, cảm thấy ngượng vì khuôn mặt ngây ngô của mình từ nãy giờ- Không, tôi không sao!- Cô bé bối rối đỏ mặt, đoạn cuối xuống định nhặt sách nhưng … nó đã nằm yên vị trên tay “ kẻ-đáng-ghét-nhưng-không-ghét-nổi-kia”…
_ Lại là bạn à?- Huy lẩm bẩm
_ Sao?
_ Không có gì! Vậy bạn về lớp đi, sắp muộn rồi!- Cậu nhóc nghiêng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi của Đan, ánh mắt thấp thoáng nét cười.
Linh Đan vịn tường đứng dậy, ngượng ngùng mỉm cười với người đối diện. Nhưng vừa rời tay khỏi tường, định đưa ra đỡ lấy chồng sách thì đột nhiên cô bé cảm thấy dường như cái chân không còn trên cơ thể mình nữa. Lại một lần nữa Đan khuỵu xuống.
_ Đau quá!- Cô bé ôm vội lấy cổ chân mình, cố mím chặt môi để không phải bật khóc
Huy giật mình, để vội chồng sách sang một bên
_ Đưa tôi xem! Hình như bị bong gân rồi! Có lẽ là do cái này!- Huy liếc vội về phía đôi cao gót 5 phân
_ Tại bạn thì có! Đừng đổ thừa như thế! Chẳng quân tử tí nào!- Cô bé không vừa đáp lại!- Ái! Đừng đụng vào!
_ Đau lắm à?
_ Vâng!!!!!
_ Vậy thì…- Đan chỉ nghe cậu nhóc nói bấy nhiêu thì đã bị bế xốc lên….
_ Này! Tôi tự đi được mà!- Đan đập khẽ vào người Huy, xấu hổ vì những ánh nhìn tò mò xung quanh
_ Đứng còn chả được mà đòi đi! Bộ bạn có thể bay như “người dơi” hả?- Cậu nhóc nở nụ cười hiếm hoi
_ Nhưng thế này thì… xấu hổ lắm!
_ Giờ còn tâm trạng để xấu hổ nữa cơ đấy! Đừng la hét nữa!
_ La hét hồi nào chớ?- Đan khẽ lầm bầm
Lại một lần nữa, Huy bật cười vì khuôn mặt phụng phịu rất Đan kia.
Cảm giác này thật lạ! Chưa bao giờ cậu nhóc trải qua cái cảm xúc lạ lẫm này cả. Ước muốn che chở cho người con gái bé nhỏ này khiến Huy bối rối. Bộ não ngàn vàng đang cố gắng phân tích nhưng… dường như bất lực!
Nắng đang nhảy múa, nhảy múa trong con tim đang loạn nhịp của ai kia!!!!!!!