“Không được giải thích!” Thẩm Lưu Sấm ra lệnh trước khi Ngụy Hủ An muốn mở miệng, cảnh cáo nhìn hắn chằm chằm, cậu ngồi thẳng dậy trên eo hắn, vỗ mạnh cái gối lên giường: “Chân tướng chỉ có một! Để tôi nói!”
Ngụy Hủ An đã chuẩn bị để cậu quậy cả đêm nay.
Nhìn Thẩm Lưu Sấm hung dữ cưỡi trên người mình, hắn đành phải gật đầu, dỗ dành cậu: “Ừ, nghe lời em.”
Thẩm Lưu Sấm đã nghĩ sẵn trong đầu, cậu cúi người xuống một chút, ánh mắt lại mở to nhìn về phía trước một cách sắc bén, trong tưởng tượng của cậu, giờ phút này khóe mắt của cậu hiện lên ánh sáng bling bling, tiếp theo cậu nói ra phân tích rõ ràng của mình: “Mười hai năm trước anh và Lâm Nguyên trở thành bạn bè…”
“Đợi chút.” Thẩm Lưu Sấm nhìn thấy cái kính gọng kim loại trên tủ đầu giường của Ngụy Hủ An, cậu vươn nửa người cầm lấy kính, nghiêm túc đeo lên. Sau đó lại bày ra tư thế “vạch trần chân tướng” lúc nãy, giờ phút này khóe mắt của cậu hẳn lại hiện lên ánh sáng bling bling, “Mười hai năm trước anh và Lâm Nguyên trở thành bạn bè, lâu ngày nảy sinh tình cảm, anh ta yêu thầm anh, anh không biết tình cảm của anh ta và còn kết hôn. Anh ta rất đau lòng, tặng cho anh một thùng áo mưa, anh đặt nó trong tủ đầu giường!”
Thẩm Lưu Sấm cực kỳ đắc ý vì mình có thể liên kết các thông tin suy luận ra chi tiết nhỏ này, nghe giọng điệu sục sôi của cậu giống như điều này là cao trào của suy luận của cậu.
Ngụy Hủ An không biết tại sao cậu kích động với thùng áo mưa như thế, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, sau đó bị em bán mất.”
Thẩm Lưu Sấm không muốn nhắc lại tai nạn xấu hổ kia, cậu tiếp tục nói: “Sau đó anh ta vô tình trở thành sếp tôi, nhìn tôi lắc lư trước mặt, anh ta thấy khó chịu trong lòng nên ngả bài với anh, không ngờ anh lại từ chối còn chặn luôn anh ta, trong nhà ma…”
Dòng suy luận mạch lạc của Thẩm Lưu Sấm đột nhiên ngừng lại, cậu đỡ kính nhíu mày nói: “A, hơi choáng.”
Ngụy Hủ An thực sự không nhịn cười nổi, gỡ mắt kính để sang một bên, ôm cậu vào lòng mình. Để Thẩm Lưu Sấm nằm sấp trên người hắn và xoa mắt cho cậu: “Ừ, thông minh lắm, cũng gần đúng như thế, nhưng còn có một số chỗ sai.”
Thẩm Lưu Sấm thoải mái nằm trên người hắn, híp nửa mắt, nói một cách hết sức khoan dung: “Ừ, vậy bây giờ cho anh một cơ hội thẳng thắn đấy.”
Ngụy Hủ An biết rõ trong chuyện này hắn đuối lý.
Mặc dù không có dự định cố gắng giấu giếm, nhưng khi hắn biết ông chủ của Thẩm Lưu Sấm là Lâm Nguyên, phản ứng đầu tiên của hắn là chẳng làm gì cả cứ để mọi chuyện trôi qua. Thẩm Lưu Sấm là một người vô tư, nếu hai người không trực tiếp làm rõ mọi chuyện trong nhà ma, Ngụy Hủ An cảm thấy cả đời này cậu sẽ không nghĩ ra nhiều đến thế.
Về phần tại sao hắn không nói rõ ngay từ đầu cũng có rất nhiều nguyên nhân.
Lâm Nguyên xem như người bạn duy nhất không xen lẫn lợi ích của hắn ở cấp ba, tình bạn hồi trẻ luôn đáng quý mỗi khi nhớ lại. Khi Lâm Nguyên thổ lộ hắn quả quyết từ chối, nhưng dù sao hắn cũng không muốn mất đi người bạn này. Cũng may sau này Lâm Nguyên không nhắc tới chuyện này nữa, hai người lại quay về như cũ. Nghe thấy tin Ngụy Hủ An muốn kết hôn, anh ta cũng không nói gì, chỉ cố tình xa cách cắt đứt liên lạc.
Trong lòng Ngụy Hủ An, hắn đã cho qua chuyện Lâm Nguyên thổ lộ với hắn, đó cũng là bí mật của Lâm Nguyên cho nên hắn không cảm thấy cần thiết nói cho Thẩm Lưu Sấm. Sau này Thẩm Lưu Sấm còn khen Lâm Nguyên tận mây xanh, Ngụy Hủ An càng không tiện mở miệng.
Nếu Lâm Nguyên không cố ý làm những hành vi ấy, hắn cũng không muốn vạch mặt như hôm nay.
Ngụy Hủ An nói những điều này cho Thẩm Lưu Sấm nghe, đương nhiên hắn lược bớt phần “Thẩm Lưu Sấm là một người vô tư dễ lừa”.
“Ý của anh là anh đã biết anh ta thích anh từ lâu rồi sao?” Thẩm Lưu Sấm nghe vậy thì thấy khó tin: “Sao anh lại không thích anh ta?” Cậu cho rằng Ngụy Hủ An từ chối Lâm Nguyên là vì đã kết hôn với cậu.
“Không thích là không thích, chỉ có thể làm bạn bè, không thể làm người yêu.” Sắc mặt Ngụy Hủ An lạnh nhạt, giọng vô cùng chắc chắn.
Thẩm Lưu Sấm ngồi dậy trên người hắn: “Anh ta tốt, đẹp trai, giỏi như thế, sao anh lại không thích tí nào được chứ?”
Ngụy Hủ An hết sức đau đầu vì cậu cố chấp hỏi tới cùng, sao hắn có thể nói rõ ràng chuyện tình cảm như đang chứng minh một mệnh đề? Hắn đành phải bất đắc dĩ hỏi lại: “Em cảm thấy anh ta tốt như thế, vậy em có thích anh ta không?”
Thẩm Lưu Sấm vốn đang có một đống lời muốn nói, chợt bị hắn hỏi như vậy, cậu mở to mắt không thể trả lời.
Ngụy Hủ An thấy bộ dáng nghiêm túc suy tư của cậu, hắn nhíu mày nghiêm mặt nói: “Em thật sự thích anh ta à?”
“Em không có nói vậy, anh đừng nói lung tung!” Thẩm Lưu Sấm bổ nhào vào người hắn, che miệng hắn lại.
Cậu nằm im trong chốc lát, rồi mới nhỏ giọng nói: “Em hiểu rồi.” Tiếp đó cậu chủ động ngẩng đầu hôn lên cằm Ngụy Hủ An hai cái, cười khúc khích nói: “Em thích anh, anh cũng thích em.”
Ngụy Hủ An cũng cười theo, đáy lòng tan chảy.
“Ngụy Hủ An, em tốt lắm đúng không?” Thẩm Lưu Sấm ngẩng đầu, nói giống như tranh công: “Năm phút trước em còn đang tức giận, nhưng không cần anh dỗ em cũng hết giận, có phải em cực kỳ khéo hiểu lòng người, vị tha rộng rãi, hiểu tình hiểu lý hay không?”. Truyện Huyền Huyễn
Ngụy Hủ An nắm tay cậu đặt bên môi hôn một cái: “Ừ, vô cùng tốt, cám ơn em.”
“Không có gì.” Thẩm Lưu Sấm mỉm cười, lại nhướng mày nói một cách khinh thường: “Thật ra em cũng không giận lắm, chỉ là có người yêu thầm anh thôi mà, có gì phải giận chứ, yêu thầm có gì ghê gớm, cũng từng có người yêu thầm em chứ bộ.”
“Thật à? Lúc nào, kể anh nghe xem, anh sẽ tức giận, sẽ ghen đấy.” Giọng Ngụy Hủ An nửa đùa nửa thật.
Thẩm Lưu Sấm không chịu trả lời, thật ra cậu chỉ thuận mồm nói vậy thôi.
Ngụy Hủ An không chịu bỏ qua, Thẩm Lưu Sấm bị hỏi đến phiền, dứt khoát nói thẳng: “Nếu là yêu thầm em, vậy sao em biết!” Sau đó cậu mạnh miệng bổ sung một câu: “Nhưng chắc chắn có.”
Ngụy Hủ An chỉ cười, không nói lời nào.
Cậu liền bổ sung thêm một câu: “Chắc chắn nhiều hơn anh.”
Ngụy Hủ An vẫn không nói lời nào, Thẩm Lưu Sấm nhíu mày trừng hắn, cả giận nói: “Anh không tin?”
“Tin, đương nhiên tin.” Ngụy Hủ An thu hồi nụ cười, giả bộ như không mấy vui vẻ: “Anh ghen.”
Thẩm Lưu Sấm cười hì hì đến gần, ôm mặt hắn hôn một cái, “Không sao, họ âm thầm quá, em hoàn toàn không biết là ai cả. Em chỉ biết có một người thích em thôi.”
Ngụy Hủ An cũng phối hợp hỏi: “Là ai vậy?”
“Là Ngụy Hủ An.”
Trước khi vào nhà ma Thẩm Lưu Sấm lo lắng đêm nay cậu sẽ sợ hãi đến mức không dám ngủ, nhưng trên thực tế sau khi lăn vài vòng trên giường với Ngụy Hủ An cậu ngủ say như chết.
Ngày hôm sau, vấn đề kéo đến. Thẩm Lưu Sấm không biết mình có nên tiếp tục đến cửa hàng của Lâm Nguyên để làm không, dù có đi hay không cũng rất xấu hổ.
Khi cậu đang xoắn xuýt, Hứa Vân Trừng gọi điện thoại đến, cô còn hoàn toàn không biết gút mắt tình cảm giữa họ: “Chẳng biết cậu tôi lại định đi đâu mà đưa hết chìa khóa chính lẫn dự phòng cho tôi nữa, xem ra còn lâu cậu mới về. Cậu còn nhờ tôi chuyển lời cho cậu là chỉ cần ghi chú lại đơn đặt hàng tháng này là được, không cần chuyển cho cậu tôi. Chẹp, sao cậu ấy có thể sống nhàn như thế chứ.”
Thẩm Lưu Sấm đồng ý, cậu biết ý của Lâm Nguyên là muốn cậu tiếp tục đi làm. Vả lại cậu nghĩ trong hai người họ thì người khó chịu hơn chính là Lâm Nguyên, nếu anh ta đã không ngại, vậy cậu cũng không cần băn khoăn nữa. Dù sao khó khăn lắm cậu mới tìm được việc, không thể để nó mất như vậy được.
Ngụy Hủ An không có ý kiến gì với lựa chọn của cậu, đó là công việc của Thẩm Lưu Sấm, mà giữa hắn và Lâm Nguyên cũng chỉ từng là bạn.
Sau khi Lâm Nguyên rời đi, hình như tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc. Cuộc sống có một chút gợn sóng bé nhỏ rồi nó lại tiếp diễn đâu vào đấy.
Mấy ngày nay Thẩm Lưu Sấm dường như hơi u sầu, cậu thường ngồi một mình trên ban công và trầm tư, dáng vẻ đong đầy tâm sự. Nhưng không giống như là tức giận, cậu vẫn ăn uống, xem tivi chơi game vui vẻ như mọi khi. Chỉ là vào lúc rảnh rỗi không có gì làm, cậu sẽ chìm vào bầu không khí ủ rũ đó.
Hôm nay ăn cơm tối xong, Thẩm Lưu Sấm vừa uống nước vừa đứng trên ban công nhìn về nơi xa xăm, chỉ thiếu mỗi tiếng thở dài.
Ngụy Hủ An vốn nghĩ với tính tình của cậu thì có chuyện là không nhịn được phải nói ra, nhưng mấy ngày trôi qua hắn cũng không thấy động tĩnh nên hơi lo lắng.
Hắn đi tới ôm Thẩm Lưu Sấm từ phía sau, dịu dàng hỏi: “Sao vậy, em đang suy nghĩ gì?”
Thẩm Lưu Sấm không giấu giếm, cậu nói thật: “Nghĩ về chuyện của Lâm Nguyên.” Ban đầu cậu cho rằng chuyện hôm đó đã qua, nhưng không ngờ mấy ngày nay cậu vẫn không nhịn được nghĩ tới nó. “Em cảm thấy anh ta không thích em lắm, có lẽ cũng cảm thấy em không xứng với anh, bằng không anh ta sẽ không cắt đứt liên lạc với anh sau khi biết anh kết hôn rồi lại về tìm đến anh sau khi gặp em.”
Ngụy Hủ An vốn muốn nói vài lời trấn an cậu, nhưng Thẩm Lưu Sấm tiếp tục nói: “Nhưng em không thèm để ý điều này, em không quan tâm anh ta thấy em ra sao. Dù sao người anh thích chính là em. Nhưng mà… Em chỉ cảm thấy, nói sao đây nhỉ, em cảm thấy anh ta thật sự vô cùng ưu tú, một người ưu tú như thế cũng sẽ thất bại trong tình yêu, chuyện này khiến em đột nhiên cảm thấy tình yêu không quý giá đến thế, nó giống như là ngẫu nhiên vậy. Hai người nói yêu liền yêu, rất nhiều người cảm thấy đó là duyên phận hiếm có, nhưng thật ra không phải, nó tình cờ giống như nhặt được tiền trên đường vậy. Nhưng có người tốn bao nhiêu công sức cũng không nhận được tình yêu.” Cậu nói rất loạn, cậu cũng không biết biểu đạt suy nghĩ thật sự của mình như thế nào.
“Vậy là em cảm thấy tiếc nuối, cảm thấy không công bằng vì anh từ chối anh ta?”
Thẩm Lưu Sấm lắc đầu: “Không phải. Nếu đã nói đến em, vậy em chắc chắn cảm thấy anh từ chối anh ta thì tốt hơn.” Cậu suy nghĩ phải nói thế nào một lúc, nhưng vẫn phát hiện mình không thể nói rõ cảm nhận của mình, cậu thấy tức bản thân và lớn tiếng nói: “Hầy! Được rồi, em không hợp với những suy nghĩ triết lý như thế!”
Ngụy Hủ An nhìn dáng vẻ xù lông vừa đáng yêu vừa buồn cười của cậu, hắn ôm cậu xoa một trận, cuối cùng nghiêm túc nói: “Nếu bỏ ra nhiều công sức cũng không thể nhận được tình yêu, vậy tức là tình yêu đó là sai lầm, không cần thiết. Em cảm thấy duyên phận là tình cờ, cảm thấy nó hư ảo không chắc chắn, cho nên nó không quý giá. Không phải vậy, duyên phận chỉ là bước đầu tiên, tình cảm vững bền còn cần tích lũy từng giờ từng phút, cần cả hai bảo vệ qua năm tháng. Cũng giống như bây giờ, cứ mỗi giây anh nhìn em thì anh sẽ thích em hơn một chút. Nếu bây giờ chúng ta tách ra, lần gặp mặt tiếp theo là ba mươi năm sau, chúng ta sẽ còn ở bên nhau như bây giờ không?”
Thẩm Lưu Sấm mím môi, không trả lời.
“Đương nhiên chúng ta bây giờ sẽ đáp có, anh cũng hi vọng kết quả tốt đẹp như thế. Nhưng có khả năng rất lớn là mỗi người một ngả đúng không?” Ngụy Hủ An ôm cậu chặt hơn nữa: “Những gì chúng ta đang sống là cuộc sống, tất cả niềm hạnh phúc, sự mãn nguyện và cả tình yêu của chúng ta bây giờ đều do hai chúng ta đạt được. Chưa từng có sự tình cờ hay tình yêu hư ảo, nó rất quý giá, anh hi vọng có thể có cùng em trải qua cuộc sống của hai chúng ta.”
Thẩm Lưu Sấm ôm cổ của hắn, khóe mắt có thể nhìn thấy màu cam ấm áp của trời chiều: “Ngụy Hủ An, em cảm thấy rất thích anh, cực kỳ thích.”
Thẩm Lưu Sấm triết lý, trầm tư xuất hiện mấy ngày rồi biến mất, cậu lại quay về là Thẩm Lưu Sấm thích cười ngây ngô, không để chuyện gì trong lòng.
Buổi tối nằm trên giường, cậu giống như là bị khơi gợi ký ức, hơn nữa vì sự thân mật và niềm tin đối với Ngụy Hủ An cho nên cậu không còn cảnh giác không đề cập một chữ về thế giới của mình như trước, cậu không nhịn được nói với Ngụy Hủ An về chuyện cũ thời thanh xuân của mình.
“Trước kia em cũng yêu thầm người khác, có một người em thổ lộ thành công, cậu ta là bạn học ngồi trước em. Đó chẳng qua là xúc động bất chợt của em thôi.” Cậu cau mày vừa hồi tưởng vừa nói, giống như bây giờ cậu đáng hết sức hối hận vì sự xúc động của mình lúc ấy: “Em không chê cậu ta tạch toán nhiều lần là rộng lượng lắm rồi, cậu ta lại còn dám nhắn tin cho người yêu cũ vào ngày thứ hai em và cậu ta quen nhau! Cậu ta nói đôi mắt em rất giống người yêu cũ của cậu ta, cậu ta có thể nhìn thấy bóng dáng người yêu cũ qua đôi mắt em. Em tức muốn chết, hôm đó em đá cậu ta luôn, em cũng giao hết số tiểu thuyết tình cảm của con nhỏ ngồi xéo em cho giáo viên chủ nhiệm. Ai bảo ngày nào tụi nó cũng không nghe giảng toán, toàn xem tiểu thuyết thanh xuân đau buồn!”
“Còn một người nữa, em thích người đó lâu hơn.” Sắc mặt Thẩm Lưu Sấm vẫn thoải mái như vừa rồi, giống như người tiếp theo cũng là một trò cười giống người lúc nãy. “Khi đó em còn lớn gan lắm, em yêu thầm anh trai em. Dĩ nhiên không phải là anh ruột, đó là con trai của cha mẹ nuôi của em. Lúc ấy em được cha mẹ nhận nuôi mới hai ba năm, anh em cực kỳ tốt, cả nhà họ đều tốt hết.”
Cậu dừng lại trong chốc lát: “Tóm lại là rất tốt, người tốt như thế em yêu cũng không có gì quá đáng. Hồi đó em không biết chừng mực, cứ thích thì nói. Đương nhiên anh ấy từ chối em, nhưng vẫn đối xử với em rất tốt. Càng tốt em càng xấu hổ, cảm thấy có lỗi với họ, sau này em bèn dọn vào trường học ở.”
Mối tình âm thầm cấm kỵ lặng lẽ chấm dứt này cũng không sâu sắc như trong các cuốn tiểu thuyết, nó giống như một trò đùa hời hợt, nói chấm dứt là chấm dứt. Nhưng khi ấy Thẩm Lưu Sấm bé nhỏ cứ đau đáu trong lòng, không phải cậu chấp nhất với tình yêu của mình, mà là cậu cảm thấy áy náy. Thế là cậu cố ý liên lạc ít dần với người nhà, bắt đầu trọ ở trường từ cấp ba, bây giờ nghĩ lại cậu thấy hơi hối tiếc.
Chuyện đã qua lâu như thế, lần đầu tiên Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình hơi nhớ nhà.
Ngụy Hủ An ôm cậu im lặng an ủi, không hỏi nhiều hơn.
Ngày hôm sau là một ngày nắng, khắp nơi đều tràn đầy niềm vui của năm mới. Giữa trưa Thẩm Lưu Sấm nhận được điện thoại của Ngụy Hủ An: “Anh trai em tới này.”
Thẩm Lưu Sấm ngừng thở, thầm nghĩ tiêu đời rồi.