Nước Hoa

Chương 44



Hôm sau khi tỉnh dậy, hai người đều có cảm giác sống sót sau thảm họa.

Ba Lục và mẹ Lục tạm thời cần một khoảng thời gian để bình tĩnh, sau này có thể dần dần liên lạc.

Cảnh báo nguy cơ đã được dỡ bỏ, kỳ nghỉ hè vẫn còn dài, ngày tháng có thể trôi qua một cách chậm rãi.

Đêm qua Bùi Chước bị hắn quấn lấy làm mấy lần, sáng sớm còn mệt mỏi không chịu dậy, chỉ để nửa chân lộ ra ngoài giường.

A Mao vung đuôi cọ vào chân anh, khi nhìn thấy cái chân lại rút vào chăn, nó sủa hai tiếng như đang phàn nàn.

Lục Lẫm tỉnh lại, biết con chó đang vội ra ngoài, lúc đứng dậy còn hôn lên trán Bùi Chước, chuẩn bị thay quần áo ra ngoài dắt chó đi dạo.

Bùi Chước nửa mê nửa tỉnh, còn nhớ nắm tay hắn, nhẹ giọng khàn khàn nói: “Anh đi đâu vậy?”

“Đi chăm sóc A Mao, lát nữa anh sẽ quay lại.” Lục Lẫm hôn lên đầu ngón tay anh, thì thầm: “Buổi sáng em muốn ăn gì?”

Bùi Chước nghiêng người chiếm một nửa giường, âm thanh nỉ non đến mức mỗi âm tiết đều dính vào nhau: “Vằn thắn...mì vằn thắn.”

Thế là Lục trưởng quan tinh thần sảng khoái đi lo cho chó trước rồi mới nấu ăn, bước chân nhẹ nhàng dưới ánh nắng mùa hè, mỗi bước đi đều giống như gió thổi vi vu.

Bùi Chước mơ màng tỉnh dậy, người bên giường đã đi mất, vô thức ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó mới nhớ ra người đã ra ngoài dắt chó đi dạo.

Anh xoa mặt ngồi dậy, chợt nhận ra tư thế ngủ của mình không đúng. Lúc Lục Lẫm nằm trên giường, anh liền vùi ở trong lồng ngực hắn mà ngủ.

Lúc Lục Lẫm thức dậy, anh liền hóa thành một chữ 'đại' (大) cỡ lớn, thoải mái ngủ say, buông thả bản thân.

...Tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy.

Bùi Chước tỉnh táo lại, vội vàng rời giường soi gương. Truyện Đô Thị

Tóc tai rối bù, biểu tình suy sụp, toàn bộ thể hiện anh vẫn chưa tỉnh ngủ.

Đúng lúc này, Lục Lẫm tay trái cầm rau củ, tay phải dắt chó trở lại, đóng cửa lại liền nghe thấy trong phòng ngủ có động tĩnh, nghiêng người đến nhìn anh: “Vẫn còn sớm, em có muốn ngủ thêm chút nữa không?”

Bùi Chước giơ gối che mặt: “Anh đừng nhìn em.”

“Sao anh không được nhìn em?”

“Tóc tai rối như tơ vò, trông rất xấu.”

Lục Lẫm cởi vòng cổ của A Mao, mỉm cười bất đắc dĩ: “Nếu thầy Bùi còn bị tính là xấu thì ai xứng với hai chữ 'đẹp trai' đây?”

Bùi Chước nghe xong cảm thấy rất dễ chịu, còn muốn bù đắp cho mình chút xíu hình tượng: “Bình thường tư thế ngủ của em rất ngay ngắn, chỉ là tối hôm qua em mệt quá thôi.”

Lục Lẫm rót một ly nước đưa tới, cúi người hôn lên má anh.

“Được rồi, anh đi nấu mì vằn thắn cho em, sẽ xong ngay thôi.”

Sau bữa ăn còn phải chỉnh lý một chút đồ đạc để tối ưu hóa hơn nữa không gian trong nhà.

Lục Lẫm mang theo rất nhiều sách nhưng kệ sách nhỏ ở nhà Bùi Chước lại chứa không đủ.

Nói chính xác thì trong phòng làm việc của Bùi Chước có vài món đồ trang sức và đồ trang trí, sách thì để trong phòng chứa đồ, phần lớn là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng và văn học nước ngoài.

Một nửa bức tường ban đầu trống rỗng, vừa đủ để hắn lắp một cái giá sách cũ, chất đầy bằng những cuốn sách và đồ dùng dạy học.

Vì vậy, một người lắp giá sách, người kia đi tìm hộp dụng cụ, gặp lại nhau trong phòng làm việc. Bùi Chước đưa ra nửa chừng rồi lại thu tay lại: “Để em lắp cho.”

Lục Lẫm rất phối hợp: “Anh giúp em.”

Đồ nội thất về cơ bản cũng tương tự như các công trình xây dựng lớn.

Bùi Chước quyết tâm nâng cao kỹ năng thực hành của mình, lúc này anh thực sự cầm lấy vài miếng vách ngăn, so sánh chúng với nhau để tìm ra vị trí của các vít nối.

Khi tập trung nghiên cứu những thứ này, trên người anh lại mang theo một nét trẻ con ngây thơ.

Lục Lẫm yên lặng nhìn anh thao túng, cảm thấy sự yêu thích của hắn đối với anh đã tích lũy thành đống, nhưng lại sợ nói ra sẽ khiến anh nhàm chán.

Vì vậy, hắn chỉ ở bên cạnh đưa linh kiện, chỉ cho anh vị trí của ốc vít.



Bùi Chước đã theo dõi toàn bộ quá trình tháo dỡ giá sách, bây giờ ráp lại nó, anh xem như cũng có ấn tượng.

Biết được điều này, anh rất vui mừng, không chịu để Lục Lẫm can thiệp mà phải tự mình hoàn thành.

Một tiếng rưỡi trôi qua, giá sách đứng bấp bênh bên tường, hình dáng quả thực không sai.

“Xong rồi, xong rồi.” Bùi Chước lau mồ hôi, đi lấy bia lạnh: “Em nói mà, sau này em có thể tự làm được.”

Lục Lẫm lợi dụng lúc anh đi vào phòng bếp, âm thầm siết chặt từng chiếc đinh ốc bị lỏng, lại gia cố thêm lần nữa.

Khi Bùi Chước quay lại, anh nhìn thấy người đàn ông đang chụp ảnh giá sách.

“Có phải rất tuyệt không?” Anh mỉm cười nói: “Lúc còn học mẫu giáo, em không gấp được hoa giấy, bị giáo viên mắng, nói em quá ngu ngốc.”

Lục Lẫm nhận lấy bia lạnh, nhấp một ngụm lại nhịn không được hôn lên môi anh.

Mùi thơm của lúa mạch lan tỏa giữa hai đôi môi, những bọt khí li ti lần lượt tan ra trên đầu lưỡi khiến nụ hôn vô cùng thoải mái.

Bùi Chước để cho hắn tùy tiện hôn, trước khi kết thúc còn nghiêm túc dạy hắn cách dỗ dành: “Lúc này, anh phải đính chính cho em, nói em không hề ngu ngốc.”

Người đàn ông nhìn anh, mỉm cười: “Đính chính xong còn phải hôn thêm đúng không?”

“Đúng vậy, đó là điểm cộng.”

Họ bàn bạc một lúc, quyết định nên mời người nhà đến dùng bữa.

Đầu tiên là ngày hôm qua đã phiền hai vị trưởng bối đại giá, đích thân đến hỗ trợ việc này để chứng minh thân phận, một việc nhỏ mà suýt thành chuyện lớn, quả thực có chút xấu hổ.

Thứ hai bổ sung niềm vui khi chuyển đến, dù sao thì hắn cũng chuyển đến với tư cách là bạn trai của anh nên chiêu đãi mọi người một bữa là điều đương nhiên.

Bùi Chước rất thích điểm này ở Lục Lẫm.

Khi dạy bảo học trò, hắn rất nề nếp, quang minh lẫm liệt, thực ra hắn cũng có những yêu cầu cực kỳ cao đối với bản thân.

Chuyện gì cũng phải giữ đúng lễ tiết, chu toàn đến từng chi tiết nhỏ, có thể chăm sóc người khác đến mức thoải mái.

Khi Bùi Chước gọi điện đến, ba Bùi đang chơi gôn với bạn bè, có thể nghe thấy cả tiếng chó sủa.

“Ba.” Anh hắng giọng một cái rồi nói, “Con và Lục Lẫm muốn mời ba và dì Hoắc đến ăn tối, ba cho con mặt mũi chứ.”

Ba Bùi tưởng họ vẫn đang suy nghĩ về chuyện ngày hôm qua nên bất cẩn nói: “Ba nói cho hai đứa nghe, hai đứa có thể yên tâm sống cuộc sống của mình, đừng sợ nhiều chuyện như vậy, có ba ở đây, sẽ không sao cả.”

“Ý con không phải vậy, chúng con thực sự cảm ơn ba và dì Hoắc tự tận đáy lòng.” Bùi Chước nghiêm túc nói, “Hơn nữa, tay nghề của thầy Lục rất tốt, nấu canh cực kỳ ngon, mấy ngày nay con mập lên một vòng rồi nè.”

“Ồ?” Bùi Hoành Xuyên đưa gậy cho caddie (*), quay người đi về phía xe đưa đón: “Khi nào?”

(*) Caddie hoặc Caddy golf là những nhân viên có nhiệm vụ bảo quản, chăm sóc gậy chơi golf cho các golfer (người chơi môn thể thao golf), theo dõi đường đi của bóng, ghi điểm cho người chơi, đánh dấu khi bóng sắp vào lỗ và thực hiện các công việc hỗ trợ khác cho người chơi golf. Caddie được ví như “người bạn đồng hành” hay “người phụ tá” đắc lực không thể thiếu trên sân golf. Ngoài ra, nhiều Caddie còn tham gia tư vấn, hỗ trợ golf thủ trong tư thế, lựa chọn gậy và cách đánh golf chuẩn trên sân.

“Tối mai ba và dì Hoắc có rảnh không?” Bùi Chước nói: “Con hỏi Hoắc Lộc rồi, gần đây con bé rảnh lắm, ngày nào cũng được.”

“Rảnh chứ, ngày mai ba sẽ mang một chai rượu ngon tới.”

Bùi Chước ước hẹn qua điện thoại, Lục Lẫm ở bên cạnh lấy bút bắt đầu viết thực đơn.

“Năm người, bảy món một canh.”

Bùi Chước đi tới nhìn xem, sau đó nằm ở bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Anh tự nấu luôn sao? Em muốn ăn trứng chiên cà chua.”

Lục Lẫm mỉm cười đưa cho anh xem thực đơn mà hắn đã chuẩn bị, nghiêm túc nói: “Bác trai và bác gái đều đến, vẫn nên làm món chính, cũng là một chút tâm ý của chúng ta.”

Ngày hôm sau, cả hai lại đến siêu thị đẩy xe một vòng, lúc về lại chất lên một đống đồ. Lục Lẫm ghi nhớ các món ăn, còn hỏi bọn họ thích ăn hoặc kiêng ăn món gì.

Đầu tiên, ninh canh gà xương đen trên lửa lớn, thêm đương quy cẩu kỷ vào, hầm một lát là có thơm mùi thuốc mát lạnh.

Cải thảo trắng mềm được chần qua rồi gói với củ sen thái hạt lựu, chất thành núi nhỏ rồi cho vào nồi hấp, bên dưới còn có một con cá khổng tước, kỹ thuật dùng dao đẹp mắt không chê vào đâu được.

Bùi Chước quét dọn trong nhà sạch sẽ, ngửi thấy mùi thơm của sườn heo om liền cầm chổi đi vào bếp, ôm hắn muốn ăn thử hai miếng.

“Phải hầm thêm một lát nữa.” Lục Lẫm đút cho anh một miếng chả tôm, sau đó đưa tay ra giữ sợ anh bị nóng quá: “Em chậm một chút, thế nào?”



“Thầy Lục học cái này ở đâu vậy?” Bùi Chước vẫn chưa hết thòm thèm: “Trước đây em đến nhà hàng tư nhân cũng không thấy món này.”

“Anh từng đọc trong một cuốn sách cũ nên làm thử.” Lục Lẫm xay một ít hạt tiêu, nhàn nhã nói: “Kim Thánh Thán đã từng nói, nhai đậu phụ hấp với đậu phộng, sẽ có mùi vị như giăm bông.”

(*) Kim Thánh Thán (1608 - 1661) được mệnh danh là ông vua của văn bạch thoại. Ông là nhà phê bình văn học vĩ đại của Trung Quốc, là người đề xướng ra chủ nghĩa duy khoái với quan điểm cuộc sống luôn phải hướng đến sự lạc quan, con người cần biết tìm thấy niềm vui ngay trong những gì đời thường nhất, đơn sơ nhất, dung dị nhất, hướng đến một nhân sinh quan dễ dàng hoà hợp cùng thiên nhiên và ngoại cảnh, khi tinh thần cùng cảm quan liên hệ chặt chẽ với nhau là những phút giây sung sướng nhất trong đời.

“Anh đã thử bao giờ chưa?”

“Đó là nói dối.” Lục Lẫm cười nói, “Nhưng anh đã thuộc lòng quyển 'Tùy viên thực đơn' của Viên Mai (*), món anh làm hôm nay chính là bánh bao bột khoai môn được nhắc tới trong quyển sách đó.”

(*) Trong triều đại nhà Thanh, tác gia Viên Mai là người sành ăn, đã tập trung vào một mục tiêu chính là chiết xuất hương vị tối đa của mỗi thành phần. Trong tác phẩm Tùy viên thực đơn (随园食单) tác giả có viết rằng tuy trào lưu của ẩm thực vào thời đó khá đa dạng nhưng trong một số trường hợp lại phô trương, đặc biệt là sự khoe khoang, phục vụ cho lễ tiết trong cung.

Hai bếp bật cùng một lúc, nồi canh vẫn đang sôi ùng ục. Họ vừa mở cửa nói vài lời, làn sương thơm ấm áp đã bao trùm từ phòng bếp đến phòng khách, lan tỏa khắp nơi.

Ba Bùi cùng vợ và con gái mang rượu tới, A Mao nghe thấy tiếng động từ xa liền chạy tới cào cửa.

Bùi Chước mở cửa đón bọn họ, chỉ vào phòng bếp nói: “Mọi người có ngửi thấy gì không, có thơm không?”

“Con mau qua đó phụ một tay đi.” Dì Hoắc thúc giục: “Vừa nghe là biết bận rộn nhiều món cùng lúc rồi.”

Bốn món mặn, hai món rau, một món canh và một món ăn nhẹ được bày ra trên bàn, ngay cả Hoắc Lộc cũng phải giật mình.

“Đây là Lục trưởng quan làm sao?! Thật hay giả vậy?”

Bùi Hoành Xuyên nếm thử món bánh bao bột khoai môn, suýt chút nữa đã bị bỏng còn nói lớn ăn ngon, liên tục gắp thêm hai cái vào bát.

Đây là lần thứ hai Lục Lẫm cảm nhận được không khí gia đình thoải mái và tự nhiên như vậy, trước khi ngồi xuống, hắn rót cho mình một ly rượu, trịnh trọng nâng ly mời bọn họ.

“Cảm ơn bác trai bác gái, cảm ơn em Tiểu Hoắc.”

Dì Hoắc cười vui vẻ nói: “Hai đứa đứng cùng nhau thật sự là quá xứng.”

“Con cũng nghĩ vậy.” Hoắc Lộc ồn ào nói: “Lúc thầy Bùi vừa mới chuyển đến, con liền cảm nhận được thầy Lục là kiểu người mà anh ấy thích, còn hỏi ảnh có muốn theo đuổi không.”

Bùi Chước nhìn chằm chằm cô một giây: “Trật tự.”

“Im, im, im, cái gì em cũng không nói.”

Sau khi ăn uống no đủ, cả nhà quây quần bên nhau trò chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mới vẫy tay chào tạm biệt.

Một bàn đầy đồ ăn đã được dọn sạch, nửa đĩa bánh bao khoai môn và bánh dừa ăn không hết đã bị ba Bùi lấy hộp đựng mang về rồi.

Tiệc rượu kết thúc, khách khứa ra về, chủ nhà phải rửa một đống xoong chảo, tiếng nước vang lên rất lâu.

Bùi Chước đeo tạp dề cho mình, đi tới chỗ Lục Lẫm cùng hắn rửa bát, sau đó bắt đầu chơi bọt bong bóng.

Hình như đây là lần đầu tiên anh mời gia đình đến nhà ăn tối.

Trước đây anh bận rộn đến mức ngay cả bản thân cũng không thèm để ý, cuối tuần anh thường về nhà ba mình cọ cơm, còn không biết xấu hổ làm nũng với ông.

Bây giờ có thể độc lập gánh vác, cảm giác cũng rất tốt.

Lục Lẫm dọn dẹp nhà bếp rất cẩn thận, không chỉ rửa sạch bát đĩa mà còn lau sạch mọi ngóc ngách trên máy hút mùi và bếp lò, không để lại bất kỳ vết bẩn nào.

Hắn là một người rất cường tráng, tựa hồ cách rất xa nơi nặng mùi khói lửa này. Nhưng càng tương phản, Bùi Chước càng cảm thấy hắn ôn nhu, dịu dàng.

“Lục Lẫm ơi.”

“Sao vậy em?”

Bùi Chước còn chưa rửa sạch bọt bong bóng trên tay, liền mở rộng vòng tay ôm lấy hắn.

“Tuần tới...anh đi thăm mẹ với em nha.”

“Được.” Lục Lẫm ôm lấy anh, chậm rãi nói: “Lần này để anh mua hoa nhé.”

“Anh mua nhiều một chút.” Bùi Chước nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Mẹ thích hoa mẫu đơn nên nhất định phải mua nhiều nha.”

Em thực sự hy vọng mẹ cũng thích anh. Chắc chắn mẹ cũng sẽ thích anh

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv