Khi trở về văn phòng, Bùi Chước đã lấy lại bình tĩnh, không lộ ra dấu hiệu gì trước mặt mọi người.
Lục Lẫm biết, cho dù nhắc lại chuyện này lần nữa, bóng tối trong lòng Bùi Chước cũng sẽ bị khuấy động nên hắn lặng lẽ chuyển những chuyện không quan trọng cho cán bộ lớp xử lý, còn mình thì dành nhiều thời gian hơn để ngồi trong văn phòng với anh.
Bùi Chước luôn trong trạng thái bất an cũng vì lo lắng người phụ nữ điên sẽ tìm đến hoặc vì anh vẫn nhận được những tin nhắn rùng rợn dù đã đổi số mới được hơn một năm.
Anh đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng vẫn dễ hoảng sợ khi nhắc lại chuyện cũ.
Bởi vì vị trí trong văn phòng nên chỉ cần Bùi Chước quay lại là có thể nhìn thấy Lục Lẫm ngồi phía sau mình. Hắn đang sửa và chấm bài, mọi chuyện vẫn bình thường, không có chuyện gì xảy ra.
Lần thứ nhất Bùi Chước quay lại nhìn hắn, anh vẫn có chút lo lắng, muốn nói vài lời với hắn để bình tĩnh lại.
Dần dần, đến lần thứ hai, lần thứ ba, khi sự hoảng loạn và bất an dâng lên, anh đã quen với việc xoay ghế và lặng lẽ nhìn Lục Lẫm.
Phần lớn thời gian Lục Lẫm đều tập trung vào công việc, thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt của anh, liền ngẩng đầu nở nụ cười ôn hòa.
Anh nghe được sự vang vọng của những lời mà hắn lặp đi lặp lại bên tai anh lúc ở phòng y tế.
Thầy Lục đang ở đây. Không sợ.
Bùi Chước không cảm thấy khó chịu quá lâu, bởi vì thầy Lục ở bên cạnh anh, chỉ cần ba, bốn ngày là anh sẽ hoàn toàn bình phục.
Đến thứ Sáu, cuộc họp phụ huynh diễn ra đúng hạn.
Nói chung, chỉ cần trường học mở cửa thì ngày nào cũng sẽ có những mức độ ồn ào, náo loạn khác nhau.
Trong văn phòng, thầy Triệu còn nói đùa với cô Trương, các tiết học thể dục và giờ giải lao là để những đứa trẻ này xả bớt năng lượng dư thừa, nếu không vòng đi vòng lại, bọn chúng sẽ phá nát cổng trường mất.
Cô Trương khịt mũi: “Thầy nghĩ sao? Cháu gái họ của tôi sinh đứa thứ hai, nó thuê hai bảo mẫu để chăm sóc đứa trẻ nhưng vẫn bị suy nhược thần kinh.”
Ít ra học sinh cũng nghe lời giáo huấn của thầy cô, ngày họp phụ huynh, khi cổng trường mở ra, đội hình giống như quân địch đang công thành, mấy tốp người đổ vào trường, ai cũng như hổ rình mồi.
Suy cho cùng, mặc dù vẫn còn một bộ phận phụ huynh nhàn rỗi, cờ bạc, say xỉn, nhưng hầu hết đều làm việc cật lực để nhét con vào trường, quanh năm tằn tiện cơm ăn áo mặc, tiền chỉ để thuê nhà và đốt vào những buổi học ngoại khóa.
Chính vì vậy, dù giáo viên có chuẩn bị tốt và trình bày rõ ràng trong báo cáo đến đâu thì sau buổi họp cũng khó tránh khỏi bị phụ huynh vây quanh và đặt câu hỏi, hàng chục câu nói đồng thời văng vào tai họ, đầu óc cũng đau ong ong.
Những người như cô Hàn và thầy Triệu thường dựa vào sự thân thiết để bảo vệ mình.
Không quan tâm là chỉ trích hay van xin, dù phụ huynh có nói lời cay nghiệt đến đâu, họ vẫn luôn nở nụ cười hiền lành trên môi, nhất định sẽ không làm mất lòng ai.
Lục Lẫm là giáo viên chủ nhiệm, hắn theo thói quen lộ ra vẻ mặt lạnh lùng và giữ khoảng cách, không có liên hệ cá nhân với bất kỳ vị phụ huynh nào, phân biệt rõ ràng để giải quyết việc chung.
Kiểu thái độ này có thể khiến một số phụ huynh cảm thấy giáo viên tự cao tự đại, nhưng cũng có thể đè ép tình cảnh, giảm bớt những cuộc trò chuyện và căn dặn lặp đi lặp lại không cần thiết.
Trong buổi họp phụ huynh lần trước, các bậc cha mẹ vẫn còn hơi xa lạ với Bùi Chước, không tiện hỏi quá nhiều. Năm nay bọn họ đều quen biết nhau, có rất nhiều người đuổi theo anh để hỏi thăm.
Học sinh đã thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi, lúc nhìn thấy bộ dáng này của phụ huynh, bọn họ thực sự có chút xấu hổ, khó nói nên lời.
“Thầy Bùi, con tôi đang chuẩn bị thi TOEFL, sao tôi lại nghe người ta nói thi TOEFL này rất dễ trượt?”
“Thầy Bùi, thầy Bùi, tại sao điểm tiếng Anh của Niếp Niếp nhà chúng tôi lại thụt lùi rồi? Con bé nói với tôi nó không hiểu nội dung bài học, có phải thầy giảng bài quá nhanh không?”
“Này, tôi đến trước, để tôi nói trước. Vài người trong chúng tôi đã trao đổi riêng với nhau, chúng tôi cảm thấy bài giảng của thầy chưa đủ sâu, tốt nhất là nên bổ sung thêm một số hoạt động ngoại khóa, thầy xem bây giờ đề thi đại học đã đến từ vựng cấp 4 rồi, nếu không thì sắp xếp lại...”
Lục Lẫm bị một nhóm người khác vây quanh, nhiều người thậm chí còn kéo con mình lại, sợ hắn không nhận ra nên tập trung chăm sóc đứa nào.
Hắn nhìn Bùi Chước đứng giữa sự hỗn loạn và ồn ào, lấy lại bình tĩnh.
Thầy Bùi lấy ra một sấp giấy nhỏ.
Sấp giấy chỉ lớn bằng lòng bàn tay, có ba màu: đỏ, xanh và vàng, có thể bỏ vào túi.
Những tờ giấy này đều được chuẩn bị trước hai tuần, số lượng đầy đủ và nội dung vô cùng chi tiết.
“Đừng vội.” Anh chậm rãi nói.
“Màu đỏ là phổ cập khoa học mà tôi viết về việc đi du học, màu xanh là việc thực hiện nội dung lớp học trong học kỳ này, còn màu vàng là nội dung mở rộng, các vị có thể lấy mang về đưa con em mình xem.”
Các bậc phụ huynh thở phào nhẹ nhõm lao tới giành lấy những tờ giấy hướng dẫn đủ màu sắc như đang cướp lễ vật.
Họ đến cuộc họp với mong muốn nhận được thứ gì đó và khi Bùi Chước mang ra thứ gì đấy quan trọng, thì chẳng khác nào mang lại cho họ sự hài lòng, vui vẻ.
“Tốt quá, tốt quá. Tôi còn mang theo sổ ghi chép, chỉ sợ không nhớ nổi thôi!”
“Vậy con của chúng tôi nên chọn màu gì?”
Một số người nhìn tờ giấy một cách nghi ngờ, đọc đi đọc lại hai lần, còn nghĩ rằng đây là quảng cáo về một lớp dạy kèm nào đó.
Có vài bậc cha mẹ không quan tâm đến tình trạng của con mình thế nào mà chộp lấy một tờ trong ba màu, gần như đẩy người phụ huynh gầy gò ra khỏi chỗ ngồi của họ.
“Trang cuối có phần khảo sát, nếu còn thắc mắc hoặc muốn cố vấn thêm, thì để bọn trẻ viết xong thì đến gặp tôi.” Bùi Chước chậm rãi nói: “Các vị cần dựa vào tình huống của bọn nhỏ để đưa ra phán đoán, đúng không?”
“Đúng đúng đúng!”
“Tôi kêu con tôi làm ngay, xong rồi sẽ đến tìm thầy!”
“Có thể cho tôi thêm hai bản được không? Chỉ sợ tiểu tử ở nhà làm mất thôi!”
Các bậc phụ huynh đều đồng tình và giải tán, cầm sấp giấy trở về chỗ con mình, giục bọn chúng nhanh chóng điền nốt phần còn lại.
Khi Bùi Chước mới vào trường, cô Trương và những người khác đã nói đùa rằng, ai đến đây rồi cũng sẽ trở thành hoàng kiểm bà, để giữ được một ít thể diện cũng không phải việc dễ dàng.
Nhưng chớp mắt gần một năm trôi qua, sự tồn tại của Bùi Chước vẫn như nước hoa.
Dù bị người người vây quanh, đứng giữa ồn ào náo nhiệt, dù có vướng vào thế giới pháo hoa hỗn loạn này, anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng, nở nụ cười nhạt nhẽo.
Cuộc họp phụ huynh bắt đầu lúc năm giờ rưỡi, dự kiến sẽ kết thúc lúc tám giờ rưỡi nhưng bị hoãn đến mười giờ nhưng vẫn còn có phụ huynh chần chừ không muốn đi về.
Học sinh đã về nhà từ lâu, khuôn viên trường yên tĩnh, bên vỉa hè có những bóng cây chồng lên nhau dưới ánh đèn đường, mọi thứ đều tối đen.
Bùi Chước đạp lên bóng đêm về nhà, bế A Mao lên tắm rửa cho nó từ trên xuống dưới sạch sẽ.
A Mao ở nhà ba Bùi được nửa tháng, béo lên trông thấy, khi tắm nó nhất quyết phải được Bùi Chước xoa đầu, xoa bọt bong bóng dâu tây lên nửa người Bùi Chước.
“Được rồi, A Mao, đừng cử động.”
Con chó kêu một tiếng, lặng lẽ liếm mu bàn tay của anh.
Bùi Chước lau chùi bọt trong phòng tắm, dùng khăn lau và sấy khô cho A Mao.
A Mao đã quen với tiếng gầm rú của máy sấy tóc, nó lắc lư như con lật đật, những giọt nước bắn tung tóe khắp sàn nhà.
Điện thoại di động đột nhiên sáng lên.
Bùi Chước hoàn toàn không nghe thấy âm báo tin nhắn, chỉ là dư quang cảm ứng được, đưa tay ra lấy xem.
Lục trưởng quan: Anh về đến nhà rồi.
Bùi Chước suy nghĩ một lúc, không trả lời ngay mà tiếp tục sấy lông cho chó.
Mãi đến mười một giờ hắn mới về đến nhà, chắc là mệt lắm.
Sau khi chăm sóc A Mao, anh còn phải dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà, sau đó đi tắm và giặt quần áo.
Cuối tuần trước hai người đã hồ nháo suốt ba ngày, tuần này thì hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, ngôi nhà sắp biến thành ổ chó rồi.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại mình anh nên trong nhà có chút vắng vẻ.
Mãi đến mười hai giờ, Bùi Chước mới làm xong việc của mình, nằm vào trong chăn đầu mà đầu ngón tay nặng trĩu.
Điện thoại lại sáng lên.
Lục trưởng quan: Em không để ý tới anh.
Bùi Chước bật cười, bấm gọi điện thoại.
Đối phương nhanh chóng trả lời, giọng nói có chút dè dặt, như thể là ngày đầu yêu nhau.
“Thầy Bùi, sao em vẫn chưa nghỉ ngơi?”
“Vừa nãy em dọn dẹp nhà cửa, không trả lời tin nhắn được.” Anh áp điện thoại vào tai, chui vào trong chăn, chậm rãi nói: “Thầy Lục không phải cũng chưa nghỉ ngơi sao?”
“Anh thì khác.” Người đàn ông dừng một chút, giọng điệu vẫn có chút nghiêm túc như đang làm việc: “Không nhận được tin nhắn trả lời của em, anh ngủ không ngon.”
Trước đây Lục Lẫm không phải như vậy, hắn dè dặt, nghiêm túc, không thích lộ liễu.
Nhưng mỗi lần hắn bộc lộ tâm tư của mình, Bùi Chước sẽ thưởng cho hắn nhiều hơn.
Thời gian trôi qua, hắn dần dần thích lối nói thẳng thắn như vậy.
Bùi Chước cảm thấy buồn ngủ, thở dài một hơi nhẹ nhõm, hỏi: “Thầy Lục, hôm nay anh rất mệt đúng không?”
“Em thấy những vị phụ huynh kia cứ hỏi chuyện anh mãi mà em không giúp gì được.”
Khi tạm biệt, họ chỉ có thể vẫy vẫy tay với nhau từ xa, không kịp nói một lời.
Lục Lẫm trầm mặc vài giây.
“Thầy Bùi.”
“Dạ?”
“Thật ra...anh rất muốn ôm em cùng nhau ngủ.” Người đàn ông nói đến đây, bản thân hắn cũng cảm thấy ngượng ngùng, lời nói có chút vội vàng: “Anh không muốn làm loại chuyện kia, anh chỉ muốn ôm em, giúp em xoa bóp vai mà thôi.”
“Được.” Bùi Chước buồn ngủ cười nói: “Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta đi hẹn hò nhé?”
Trên thực tế, dựa theo cường độ làm việc gần đây, nếu Bùi Chước còn độc thân, thứ bảy chủ nhật anh sẽ ở nhà vào để bù đắp cho giấc ngủ.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lục trưởng quan, anh vẫn muốn gặp hắn.
Dù cho hôm nay hai người mới gặp nhau, dù cho hai hôm nữa hai người sẽ gặp nhau ở trường học.
Lục Lẫm không ngờ mình lại được cưng chiều như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là không cần ra ngoài, để anh mang đồ qua nấu ăn cho em nhé?”
“Nhưng mà...em muốn đi xem phim với anh.” Bùi Chước nhẹ nhàng nói, “Sau đó khi đèn trong rạp tắt hết, ngồi ở giữa mọi người em có thể từ từ hôn anh.”
“Họ ngồi rất gần chúng ta, chỉ cần quay qua là có thể thấy chúng ta hôn nhau.”
“Có thể còn nhìn thấy cánh tay của anh vòng qua eo em.”
“Thầy Lục, anh thấy có ổn không?”
Anh đã buồn ngủ rồi, thanh âm nhẹ nhàng, dịu dàng, gần như đang nói trong giấc ngủ.
Trong đầu Lục Lẫm chỉ vì mấy chữ này mà hình dung ra hình ảnh, tim hắn như ngừng đập hai giây.
“...Ổn.”
“Vậy, thầy Lục, anh ôm em thêm một lát.” Bùi Chước cuộn tròn trong chăn, nghe thấy hắn thở dốc thất thường, trong giọng nói mang theo ý cười: “Có lẽ mấy hàng ghế đầu tiên còn có học sinh ngồi, chỉ cách chúng ta mấy mét thôi.”
“Nhưng bọn họ không nhìn thấy gì, phải không?”
“Đều nghe em.” Lục Lẫm thì thầm: “Thầy Bùi, em ngủ sớm đi.”
Bùi Chước cười không chịu cúp điện thoại: “Anh cứng hả?”
Lục Lẫm thở dài: “Thầy Bùi chỉ thích trêu anh thôi.”