Chương này trở đi mình sẽ đổi cách xưng hô thành anh-em nho. Nghe cho nó tình cảm.
......
Nhiễm Kỳ Hoan cảm thấy lúc này mình nên tức giận, nhưng trên thực tế cậu lại không giận nổi.
Cậu an tĩnh để cho Bành Dịch Bách làm xằng làm bậy ở trên mặt mình, nhu thuận đến mức làm cho Bành Dịch Bách muốn chui vào trong miệng cậu.
......
Bành Dịch Bách nhìn không được hỏi, "Sao em lại ngoan như vậy?"
Nhiễm Kỳ Hoan mở to mắt, nhưng không thấy rõ người đang đè lên người mình. Bởi vì không thấy rõ, nên cậu mới càng xấu hổ, lông mi khẽ run rẩy. [dauhuchiensa]
Bành Dịch Bách: "Không phải em nói xin lỗi sao, có muốn tôi tha thứ cho em không?"
Nhiễm Kỳ Hoan gật đầu.
Bành Dịch Bách cười cười nói, "Để cho tôi làm sảng khoái, tôi sẽ tha thứ cho em."
Thiếu niên trước mắt khẽ hé miệng không nói gì, nhưng ánh mắt Bành Dịch Bách lại run lên, bởi vì hắn cảm nhận được đầu lưỡi ướt át đang liếm ngón tay của mình.
Nhiễm Kỳ Hoan rõ ràng là động tình, cũng muốn làm, nên không chống cự nữa.
Cậu xem như tìm cho mình một lý do thích hợp, dùng thân thể này để bồi thường cho Bành Dịch Bách cũng không hẳn không thể.
Ánh mắt Bành Dịch Bách thâm trầm, rút ngón tay ướt sũng ra, đẩy người về phía trước.
......
Sau khi làm xong, Bành Dịch Bách liền ôm cổ Nhiễm Kỳ Hoan ngồi thẳng dậy, "Hoan Hoan, nói em thích tôi đi."
Nhiễm Kỳ Hoan vừa mệt vừa buồn ngủ, nghe vậy trong lòng trở nên căng thẳng, chỗ đó cũng thít lại theo.
Bành Dịch Bách rít một tiếng, "Còn kẹp, chơi như vậy còn chưa đủ đúng không?"
Nếu không phải thân thể Nhiễm Kỳ Hoan không tốt, Bành Dịch Bách thật muốn làm cả đêm, làm đến khi nào người trong lòng ngất thì thôi.
Nhiễm Kỳ Hoan không trả lời Bành Dịch Bách, tay hắn liền hơi dùng sức, lặp lại lần nữa, "Nói em thích tôi.
Trên cổ truyền đến cảm giác bị áp bức, Nhiễm Kỳ Hoan trừng mắt lớn, giống như có nước mắt sắp chảy xuống.
Không nhận được câu trả lời mong muốn, tay Bành Dịch Bách từ từ siết chặt cổ Nhiễm Kỳ Hoan, cho đến khi cậu há to miệng không thở nổi. Bành Dịch Bách đột nhiên bừng tỉnh, buông tay ra.
Nhiễm Kỳ Hoan ho khan vài cái, đầu tựa vào ngực hắn, hôn mê bất tỉnh. [dauhuchiensa]
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cả người Nhiễm Kỳ Hoan đều đau nhức, như là mới chạy xong ba ngàn mét, lại phải leo núi cả ngày.
Cậu rất ít vận động, sau khi chia tay Bành Dịch Bách cũng không bao giờ tập thể dục nữa.
Ngày hôm qua bị hắn làm quá ác, Nhiễm Kỳ Hoan đương nhiên chịu không nổi, hiện tại tế bào toàn thân của cậu đều đang cảnh cáo: Không nên làm tình miệt mài quá độ.
Cậu vốn định sau khi tỉnh ngủ sẽ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Bành Dịch Bách hết lần này tới lần khác đem chuyện này nói ra ngoài, hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh, "Còn chưa làm sảng khoái em đã ngủ mất rồi."
Nhiễm Kỳ Hoan mặt đỏ tới mang tai, nhìn về phía Bành Dịch Bách, tầm mắt dường như rõ ràng hơn một chút.
Cậu không thể tin trừng mắt nhìn, mặc dù vẫn không thấy rõ khuôn mặt cụ thể, nhưng bóng người mơ hồ của thân hình trước mắt đã trở nên rõ ràng hơn.
Bành Dịch Bách thấy thiếu niên trên giường tay vung tới vung lui trước mắt mình, lên tiếng hỏi, "Làm sao vậy?"
Nhiễm Kỳ Hoan trợn tròn mắt, có chút kinh ngạc: "Hình như nhìn rõ hơn rồi."
Ngày hôm đó cậu đột nhiên bị mù ở bệnh viện, sau khi đến nhà Bành Dịch Bách khôi phục lại trạng thái trước đây có thể nhìn thấy những thứ mơ hồ. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy rõ ràng hơn.
Nghe vậy, giọng điệu của Bành Dịch Bách có chút kỳ quái: "Cùng tôi làm thêm một lần sẽ hiểu rõ hơn."
Câu này của hắn có vẻ như đang trêu chọc, nhưng cũng có vẻ như đang nghiêm túc hỏi.
Nhiễm Kỳ Hoan mím môi, vành tai đỏ bừng, không biết trả lời thế nào.
Chuyện này cứ như vậy qua đi, Nhiễm Kỳ Hoan lảng tránh vấn đề, nhưng Bành Dịch Bách thân là bác sĩ, sẽ không vô trách nhiệm. [dauhuchiensa]
Hắn nhớ kỹ ngày mắt Nhiễm Kỳ Hoan có tiến triển, nghĩ chờ kết quả kiểm tra của bệnh viện, kết hợp cùng nhau phân tích.
Mấy ngày nay hắn làm cơm cho Nhiễm Kỳ Hoan đều là mấy món tráng dương bổ thận, Nhiễm Kỳ Hoan ăn một chút cảm thấy có gì đó không ổn, liền đẩy tỏi tây về phía trước.
"Tôi không thích ăn tỏi tây." Chuyện này Bành Dịch Bách biết rất rõ ràng.
Sau khi gặp lại, cậu hiếm khi nổi giận với hắn, nhưng lần này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông.
Hơn nữa sau khi hai người làm qua một lần, Nhiễm Kỳ Hoan không hiểu sao cảm thấy mình không còn nợ Bành Dịch Bách nhiều như trước, ít nhất ở trên giường cậu có thể trả lại cho hắn chút gì đó.
Bành Dịch Bách nói, "Em không ăn, lần sau lại ngất thì làm sao bây giờ?"
Nhiễm Kỳ Hoan nghẹn họng, có chút mất hứng: "Không có lần sau."
Bành Dịch Bách nghe vậy, tay gắp thức ăn dừng lại, "Em đã nói sẽ làm tôi sảng khoái, bây giờ lại không chịu làm với tôi, cũng không chịu nói thích tôi." Lời này như là u oán quở trách người vợ nói không giữ lời của chồng.
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, rất muốn đem giọng điệu làm bộ như bình thường nói đùa, nhưng có chút khó khăn, "Em có phải đã quá nhẫn tâm hay không?"
Trong lòng Bành Dịch Bách chua xót, hiện tại khoảnh khắc hắn và Nhiễm Kỳ Hoan thân mật nhất, hình như chỉ có ở trên giường.
Nhiễm Kỳ Hoan cúi đầu, cầm đĩa thức ăn về, im lặng ăn.