Trong mắt bạn bè, Nhiễm Kỳ Hoan và Bành Dịch Bách là một đôi trời sinh, không bao giờ chia cách.
Cho nên lúc bạn bè nghe tin Nhiễm Kỳ Hoan chia tay, phản ứng còn kịch liệt hơn cả cậu.
Quê của Bành Dịch Bách và Nhiễm Kỳ Hoan đều ở thành phố A, bọn họ từ nhỏ đã quen biết, mặc một cái quần lớn lên, là trúc mã trúc mã thân mật nhất.
Bọn họ học với nhau từ nhà trẻ đến tiểu học, nhưng lúc học trung học cơ sở cha mẹ Bành Dịch Bách chuyển đến tỉnh khác công tác nên hắn cũng phải đi theo họ ra ngoài tỉnh học tập.
Hai thiếu niên mười mấy tuổi ôm nhau nói lời tạm biệt, Tiểu Nhiễm Kỳ Hoan khẳng định với Tiểu Bành Dịch Bách nhiều lần, "Chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt đúng không? Vĩnh viễn như vậy nha, cậu đi nơi khác, cũng không được quên tôi."
Tiểu Bành Dịch Bách ôm Tiểu Nhiễm Kỳ Hoan, hứa hẹn, "Chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt."
Sau đó lúc lên trung học Bành gia lại trở về thành phố A, Bành Dịch Bách và Nhiễm Kỳ Hoan lại học cùng một trường trung học.
Chia tay ba năm cũng không làm cho tình cảm của hai người phai nhạt, Bành Dịch Bách đã trở nên thành thục, Nhiễm Kỳ Hoan cũng trưởng thành, lời hứa ba năm trước chưa từng mất đi hiệu lực, hai người vẫn là bạn tốt thân thiết nhất.
Năm lớp 11 Bành Dịch Bách thổ lộ với Nhiễm Kỳ Hoan, từ đó hai người chính thức ở bên nhau, tình cảm của bọn họ theo thời gian càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng khó tách rời. Thẳng đến năm thứ tư đại học, Nhiễm Kỳ Hoan lại nói muốn chia tay.
Bành Dịch Bách không biết vì sao, cũng không hỏi được tại sao, miệng Nhiễm Kỳ Hoan như bị khóa, ngoại trừ chia tay, một câu cũng không chịu nhiều lời.
Ngày chia tay, Bành Dịch Bách không đồng ý, vừa đấm vừa xoa, nhưng Nhiễm Kỳ Hoan lại hạ quyết tâm quay lưng rời đi.
Tin nhắn cuối cùng cậu nhận được từ Bành Dịch Bách là "Chăm sóc tốt bản thân, Hoan Hoan."
Sau đó Nhiễm Kỳ Hoan kéo Bành Dịch Bách vào danh sách đen.
Sau khi tốt nghiệp, một người ở lại Thành phố S, người kia trở về Thành phố A. Từ đó đến nay, hai người chưa từng gặp lại nhau.
Chín giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên hồi lâu, Nhiễm Kỳ Hoan bị tiếng ồn đánh thức từ từ tỉnh lại, nhưng hình bóng trong mộng vẫn còn hiện rõ trong đầu cậu.
Không biết vì sao mấy ngày gần đây cậu luôn mơ thấy Bành Dịch Bách, mơ thấy lời hứa kia, "Chúng ta mãi mãi là bạn tốt", và cả chai nước gừng hơi cay kia.
Đầu Nhiễm Kỳ Hoan choáng váng, trái tim vừa chua vừa trướng, cậu hơi căng thẳng mở mắt ra, lại phát hiện trước mắt vẫn còn mơ hồ.
Chà, xem ra không thể không đi bệnh viện tỉnh tìm vị bác sĩ Bành kia khám bệnh.
Lái xe hơn một tiếng, bọn họ mới đến được bệnh viện tỉnh.
Sau khi xuống xe, người bạn kia dẫn Nhiễm Kỳ Hoan chậm rãi đi bộ vào, mỗi lần ra ngoài, anh đều dắt Nhiễm Kỳ Hoan đi dọc theo con đường mù, để A Hoan tự mình tìm cảm giác đi đường dưới chân.
Nhiễm Kỳ Hoan mơ hồ nhìn thấy hình dáng của bệnh viện, nhưng cho dù là bảng tên màu đỏ lớn nhất trên tòa nhà, anh cũng không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy một mảng màu đỏ.
Sau khi đi bộ một đoạn ngắn liền đến bệnh viện, người bạn kia đã liên hệ với Bành Dịch Bách từ trước, nên anh chỉ cần đưa Nhiễm Kỳ Hoan đi thẳng đến phòng khám của Bành Dịch Bách.
Đến cửa phòng khám, người bạn nhanh chóng buông tay Nhiễm Kỳ Hoan ra để gõ cửa.
Một giọng nam trầm ấm truyền đến, "Mời vào."
Tai Nhiễm Kỳ Hoan khẽ động, không hiểu sao cứ cảm thấy giọng nói này rất quen tai. Cậu còn chưa kịp nhớ ra là ai, đã bị anh bạn kia đẩy nhẹ về phía trước, "A Hoan, cậu vào nói chuyện với bác sĩ đi, mình chờ ở bên ngoài."
Nhiễm Kỳ Hoan dò dẫm đi về phía trước, đóng cửa lại. Cậu không nhận ra vị trí của bác sĩ, đành phải nhìn thẳng phía trước nói: "Xin lỗi bác sĩ, tôi không thấy rõ lắm."
Bành Dịch Bách nhìn gương mặt đã ba năm không gặp, nhưng vẫn thanh tú không hề thay đổi, trái tim bỗng rung động.
Người trước mặt đờ đẫn nhìn phía trước, ánh mắt không cách nào tập trung ở trên người hắn, Bành Dịch Bách thấy thế, ngực trái giống như bị ai đó hung hăng đấm một quyền, vừa buồn bực vừa đau lòng, so với ngày bọn họ chia tay còn đau hơn.
Hắn kìm nén cảm xúc, đột nhiên đứng dậy, sải bước đến bên cạnh Nhiễm
Kỳ Hoan, nắm lấy cánh tay cậu kéo đến ghế bên cạnh, "Ngồi đi."
Nhiễm Kỳ Hoan bị ấn mạnh xuống ghế thiếu chút nữa ngồi không vững.
Cậu ngửi thấy mùi bột giặt thoang thoảng rất quen thuộc, giống hệt mùi của Bành Dịch Bác khi còn học đại học.
Nhiễm Kỳ Hoan chậm chạp ý thức được điều gì đó, nhưng cậu không thấy rõ, theo bản năng muốn che mắt mình lại.
Cậu dùng một tay che mắt, cúi thấp đầu, giọng nói căng thẳng: "Bác sĩ Bành...... Xin chào."