“Ca sĩ mới xuất sắc nhất năm nay —— Biên Bá Hiền, xin chúc mừng!”
“Oa, thật sự rất xúc động… chưa từng nghĩ tôi sẽ nhận được giải thưởng này, đúng rồi… cảm ơn người hâm mộ đã luôn ủng hộ tôi, cảm ơn công ty quản lý của tôi, DH Entertainment, cảm ơn…”
Pháo hoa trên sân khấu tung bay, Biên Bá Hiền tay cầm cúp, đón nhận muôn vàn lời chúc mừng.
“Tiểu Ba, chúc mừng em.”
Niềm vui kéo tới hết đợt này đến đợt khác, hậu trường buổi lễ trao giải, Phác Xán Liệt tay ôm một bó hoa hồng phấn, chân thành tiến tới.
“Hì hì hì hì… Chúc mừng… chúc mừng chúc mừng…”
Biên Bá Hiền ngỡ ngàng đỡ lấy hoa, gương mặt so với hoa hồng còn tươi tắn hơn.
“Mau đếm xem có bao nhiêu đóa, trả lời đúng sẽ có bất ngờ đấy ~”
“Dạ!… Hề hề… một… hai…”
Chẳng nhớ rõ đã đếm tới mấy, hoa hồng cứ như càng đếm càng nhiều, không sao đếm xuể.
Biên Bá Hiền sốt ruột trong lòng, sốt ruột rồi lại sốt ruột, sốt ruột sực tỉnh luôn.
Giấc mơ khủng quá thè cả đầu lưỡi ra, mơ mơ màng màng lau nước miếng, chống người ngồi dậy, vươn vai một cái thật to. Rèm cửa sổ đã vén lên, sắc trời sáng choang, hôm nay cũng là một ngày nắng ráo.
Hình như sai sai ở đâu đó. Ấy mà bữa nay lại tự tỉnh.
Mấy giờ rồi? Chuông báo thức reo chưa? Di động đâu? Biên Bá Hiền lục lọi tứ phía, tìm từ đầu giường đến cuối giường.
Phác Xán Liệt đưa lưng về phía cậu đang thu dọn hành lý, nghe động tĩnh bèn xoay đầu, “Tìm điện thoại?”
Biên Bá Hiền gật đầu, lập tức hỏi, “Mấy giờ rồi?!”
Cậu có linh cảm nhất định là muộn rồi.
“Mười giờ rưỡi.”
Quả nhiên. Biên Bá Hiền trợn to mắt như chuông đồng. Ngay tại lúc cậu chuẩn bị nhảy bắn lên dùng tốc độ ánh sáng để vọt tới công ty, Phác Xán Liệt lại không nhanh không chậm lên tiếng, “Tôi xin nghỉ cho em rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi.”
“Phù…”
Có thể nói một mạch được không, sáng sớm tâm trạng đã lên lên xuống xuống, Biên Bá Hiền vỗ ngực, mới chú ý tới vali của Phác Xán Liệt.
“Chủ tịch sắp đi đâu ạ?”
“Ra nước ngoài một chuyến.”
“Chẳng phải vừa mới về ư?”
“Ờ. Có một số việc.”
Phác Xán Liệt không ngẩng đầu, Biên Bá Hiền vuốt mái tóc rối bờ, vội vàng đi qua sắp xếp giúp.
“Mơ thấy gì mà cười vui vẻ vậy?”
Thông thường tiếng chuông báo thức chỉnh rất nhỏ, vang một hai tiếng Biên Bá Hiền sẽ tỉnh, cũng do sợ quấy rầy đến Phác Xán Liệt, ép bản thân tự luyện ra.
Nhưng tối qua quá mệt, cậu không nghe được, trái lại là Phác Xán Liệt thức trước. Vốn dĩ định nổi cáu, vừa nghiêng người trông thấy cậu đang cười ngu chảy nước miếng, bực bội lại tiêu tan.
Phác Xán Liệt thấy đáng yêu nên không đánh thức. Tiện tay tắt chuông còn sạc pin giúp. Hắn không biết thương người ta, nhưng biết làm vui mình.
“Mơ thấy chủ tịch tặng hoa cho em.”
Vui nhất còn là ông đây được ra mắt solo làm rạng danh dòng họ.
“Thế à.”
Phác Xán Liệt hơi chau mày, hắn không ngờ tới đáp án này, nhưng cảm giác vẫn khá tốt, “Tôi tặng hoa em sẽ vui sao?”
“Sẽ chứ, dĩ nhiên!”
Đôi mắt Biên Bá Hiền sáng trong lấp lánh, ngữ điệu cùng khóe miệng không ngừng giương lên.
Phác Xán Liệt đối diện với cặp mắt kia, không tiếp lời nữa.
Chưa từng muốn dò xét liệu Biên Bá Hiền có thật sự thích mình, hắn không đủ tư cách. Phác Xán Liệt căn bản không định có tình có ái gì với cậu.
Thật có thể là giả, giả cũng có thể là thật. Gặp qua càng nhiều, lưu tâm càng ít.
Cho nên, giờ phút này, hoặc là mỗi một khắc, chân tâm thật ý hay là hư tình giả ý, hắn cũng mặc kệ.
Biên Bá Hiền làm hắn vui, hắn sẽ tặng quà, giống như thế giới của người trưởng thành dùng lễ đáp lễ, quan hệ cũng đạt được mức cân bằng nào đó.
“Khoảng thời gian tôi xuất ngoại em hãy về ký túc xá ở đi, tập trung chuẩn bị debut, nhân tiện bồi dưỡng tình cảm với các thành viên.”
“Vâng…”
Nếu không nói kế hoạch chưa đuổi kịp biến hóa. Biên Bá Hiền ngày hôm qua còn nghĩ tốt nhất Giang Hồ Hải hãy bắt nạt cậu, xong xuôi cậu sẽ thêm dầu thêm mỡ tố cáo với Phác Xán Liệt, thu được phiếu đồng tình.
Rốt cuộc hai người họ có quan hệ thế nào cậu sẽ không xen vào, có thể nắm chặt lấy Phác Xán Liệt mới là đạo lý hay.
Lần này thì giỏi rồi, dựa núi núi đổ, dựa người người chạy.
“Khi nào anh về?”
“Chưa biết chắc.”
Phác Xán Liệt khép hành lý lại muốn rời đi, thoạt nhìn là có việc gấp thật.
Biên Bá Hiền sững sờ một chốc mới chân trần đuổi theo, ôm eo Phác Xán Liệt, hơi nhón chân hôn má hắn, khôn khéo quá đỗi, “Thỉnh thoảng chủ tịch nhớ em chút xíu được không…”
“… Ừ, luyện tập đàng hoàng.”
Câu trả lời nom thờ ơ, khựng lại rồi châm thêm một câu, “Tiểu Ba, đừng để tôi thất vọng.”
Biên Bá Hiền không hề suy nghĩ liền gật đầu. Trong một quãng thời gian rất dài về sau, cậu cũng không thể hiểu, câu đừng để tôi thất vọng này, bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Trước khi nghệ sĩ debut, công ty sẽ dùng vài phương thức khác nhau để bọn họ lộ diện trước, tích lũy độ nổi tiếng.
Giống như các thành viên khác trong nhóm Biên Bá Hiền, ít nhiều đều từng hợp tác sân khấu với tiền bối, hoặc là đóng MV.
Đại khái sau một tháng Phác Xán Liệt đi, Biên Bá Hiền đã trở thành feat. sân khấu do Giang Hồ Hải bổ nhiệm.
Thời điểm tuyển người còn giả vờ dò xét một vòng, tiếp đó gõ xuống vành mũ của Biên Bá Hiền đang núp trong xó, “Tên gì.”
Hỏi theo thủ tục, kỳ thực y đã tra ra được Biên Bá Hiền sinh vào mấy giờ mấy phút mấy giây ở bệnh viện nào rồi.
“Tiền bối… Em tên Biên Bá Hiền.”
“Biên Bá Hiền…”
Giang Hồ Hải nở nụ cười hứng thú, hai ngón tay nâng cằm cậu, lần nữa nhìn gương mặt đó thật kỹ lưỡng.
Sờ lên gò má cậu, ngắt ngắt nhéo nhéo đùa giỡn không ngừng, thủ đoạn đê hèn, ánh mắt phức tạp mờ ám.
Biên Bá Hiền bị sờ trong lòng khó chịu cũng không dám né, cả phòng thực tập sinh đờ ra nhìn, hóa ra tiền bối Giang Triệt tuyển phi tần kiểu này?
Giang Hồ Hải cho rằng Phác Xán Liệt chỉ đem Biên Bá Hiền ra trêu tức mình, lúc sau nghe nói hắn gấp ga gấp gáp đích thân đặt tên nhóm, đặc biệt dặn dò để Biên Bá Hiền debut bằng tên thật.
Theo lý đây đều là việc nội bộ của công ty người ta, Phác Xán Liệt cũng chưa từng can thiệp. Bây giờ đích thân tới nơi phân phó, dù người khác không nghĩ nhiều, Giang Hồ Hải cũng biết, Biên Bá Hiền này khác hẳn với hoa hoa cỏ cỏ trước kia.
Loại “khác” này, khiến y không thoải mái.
Thứ sáu phải quay, thứ tư mới nói cần tạo sân khấu đặc biệt, nói cho mỹ miều là chăm sóc hậu bối.
“Tín nhiệm cậu mới chọn cậu, chắc chắn sẽ làm tốt chứ?”
“… Vâng… Em sẽ cố gắng, thưa tiền bối.”
Ở phương diện nhảy nhót Biên Bá Hiền đã chậm phần nhập môn, nền tảng kém, lại là vũ điệu hoàn toàn xa lạ, thời gian chuẩn bị thì chưa tới hai ngày.
Trước một hôm gần như là luyện tập ngày đêm không ngừng nghỉ, thứ năm Giang Hồ Hải mới qua phòng luyện để cùng diễn tập.
Bản thân y từng hát vô số lần, khẳng định thành thạo điêu luyện. Biên Bá Hiền lần đầu hợp tác với y, khó tránh khỏi căng thẳng.
Lại nhảy sai động tác, Giang Hồ Hải dứt khoát kêu ngừng nhạc, lững thững đến trước mặt Biên Bá Hiền, biểu cảm không biến hóa gì, giơ tay giáng một cái bạt tai.
Đi kèm với tiếng tát, còn có thanh âm thét lên của những bạn nhảy khác.
Trên mặt đầu tiên là tê dại một trận, dần dà mới cảm thấy đau.
Biên Bá Hiền càng cảm thấy khó chịu, bị tát trước bàn dân thiên hạ, hiển nhiên Giang Hồ Hải đúng là không muốn giữ thể diện cho cậu.
“Đau không?”
Không nhận được đáp án, Giang Hồ Hải lại giáng thêm một cú, “Không ai dạy cậu tiền bối hỏi thì phải trả lời à?”
Biên Bá Hiền cắn môi, bên tai vang “ong ong”, lắc đầu cực khẽ.
“Tại sao tôi đánh cậu?” Giang Hồ Hải nắm thành quyền, lần này lòng bàn tay y hơi đau.
“Em… em nhảy không giỏi…”
“Ha ha, nhảy không giỏi…”
Giang Hồ Hải lặp lại, lưu loát tát cái nữa, “Đoán lại.”
Hảo hán sẽ bỏ qua thua thiệt trước mắt, biết Giang Hồ Hải cố tình soi lỗi nhưng vẫn kính cẩn lễ phép cong lưng, “Tiền bối, em xin lỗi.”
“Cậu nên xin lỗi,”
Giang Hồ Hải xắn tay áo lên cùi chỏ, lắc lắc cổ tay, “Nhiều người tốn thời gian vì cậu, đến tận bây giờ một lần hoàn chỉnh cũng không làm được, trong đầu cậu nghĩ cái quái gì thế. Điệu nhảy đơn giản như vậy, tôi thấy có vẻ là vấn đề thái độ nhỉ…”
Nhất thời Biên Bá Hiền chẳng biết nên nói gì, Giang Hồ Hải còn muốn đánh, vẫn là trợ lý của y cản lại, “Anh Triệt, đừng đánh nữa, ngày mai phải ghi hình…”
“Ghi hình? Với cái kiểu này của cậu ta? Ghi cái đ*o.”
Giang Hồ Hải cười chế giễu, Biên Bá Hiền mới hiểu, cơ hội sân khấu cái gì, bất quá chỉ muốn mượn dịp hạ nhục cậu thôi. Cho dù cậu có làm tốt chăng nữa, e rằng cũng không có cơ hội lên sân khấu.
Ở lại tiếp sẽ bất lợi, vừa định kinh hãi lui ra, đuôi mắt bỗng lướt thấy một bóng người. Không chắc có phải hay không, nhưng vẫn muốn liều một phen, “Em không biết động tác nhảy sai mãi ban nãy, chi bằng tiền bối làm mẫu đi ạ?”
Đó là một động tác bật cao, Giang Hồ Hải từ khi bị thương chân trong tai nạn giao thông tới nay, đều không thực hiện được động tác mạnh nữa.
Có một quãng thời gian tương đối dài, chữ “chạy” hay “nhảy” đều là cấm kỵ. Hiện tại nhắc đến, rõ ràng chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Giang Hồ Hải tức giận ngút trời, lần này không ai dám cản. Biên Bá Hiền đã sẵn sàng chịu đòn, bàn tay giơ thật cao lại trì trệ chưa rơi xuống, cậu đặt cược đúng rồi.
“Tiền bối Giang Triệt, đối xử tử tế với hậu bối đi. Đến khi cậu hết thời chẳng phải vẫn còn dựa vào họ chiếu cố sao.”
Phác Xán Liệt ở sau lưng tóm lấy cổ tay y, giọng điệu không khỏi cay nghiệt. Chung quy hắn vừa vào cửa đã bắt gặp cảnh tượng người chú xấu xa đang ức hiếp bạn nhỏ yếu đuối.
“Bảo sao cái mồm ỉu xìu bỗng dưng cắn người, hóa ra là thấy chủ về, đuôi chó lắc rõ là mừng đấy.”
Giang Hồ Hải đầu óc nhanh nhẹn, một câu vừa có thể khiến người ở đây biết mối quan hệ giữa Biên Bá Hiền và Phác Xán Liệt không bình thường, vừa nêu rõ y ra tay là vì miệng Biên Bá Hiền thiếu đánh trước.
Con ngươi Phác Xán Liệt tối sầm, xoay người đi ra ngoài. Mắt không nhìn Biên Bá Hiền, rõ ràng lại đang nói với cậu,
“Tới đây.”
Giang Hồ Hải cười nhạo, trong phòng toàn là bạn nhảy và trợ lý theo y rất nhiều năm, nghĩ ngợi một lát vẫn là dặn dò, “Chuyện hôm nay coi như không xảy ra, đừng để tôi nghe thấy người của tôi rêu rao ở bên ngoài.”
Thẳng đến khi lên xe, Phác Xán Liệt vẫn đen mặt không lên tiếng, cũng chưa khởi động, trong xe là sự im lặng quỷ dị.
Biên Bá Hiền nhìn thấy âu phục quen mắt ở ghế sau, ngẫm kỹ chính là cái bộ Phác Xán Liệt mang đi lúc sắp xếp hành lý.
Dè dặt gợi đề tài, “Ngài… vừa về là qua đây tìm em ạ?…”
Phác Xán Liệt hé môi, từ khi quen biết tới nay, có lẽ là lần đầu tiên xa Biên Bá Hiền lâu đến vậy.
Cũng không thể nói một tháng không gặp thì rất nhớ, tôi thèm ăn em nên tới đón em, không ngờ tiện thể anh hùng cứu mỹ nhân.
Nghĩ đến lời của Giang Hồ Hải lại có chút cáu giận, đoán được nhất định Biên Bá Hiền không nói gì lọt tai, suy cho cùng cậu rất thích giở chiêu nhỏ mọn, còn cữ ngỡ mình cao siêu.
Bình thường thì ổn thôi, hôm nay bị Giang Hồ Hải xách ra giảng đạo như thế, trên mặt cậu cũng khó coi.
Càng nghĩ càng khó chịu, trong lồng ngực trôi một luồng khí đục không chỗ nào trút. Biên Bá Hiền lén lút dùng mánh khóe, chẳng hiểu sao hắn bất mãn, bắt đầu thuận miệng nói bừa,
“Tôi có người bạn làm ăn từng xem teaser của em, nói rất thích em. Cho nên tới đón, tối nay em qua hầu cậu ta đi.”
Biên Bá Hiền ngơ ngác, chậm chạp nửa ngày mới hỏi, tay lẫn giọng đồng loạt run run, “Hầu? Hầu làm sao…”
“Chính là ‘hầu’ ý trên mặt chữ.” Phác Xán Liệt châm điếu thuốc, hắn càng gió thoảng mây trôi, Biên Bá Hiền càng sợ.
“Em không đi!!”
Hét lên mới phát hiện mình phản ứng quá khích, “Em… em không muốn ai khác… ngoại trừ chủ tịch.”
“Vậy à.”
Phác Xán Liệt vẫn thờ ơ, không thích Biên Bá Hiền gào thét với hắn như thế, phải vuốt gai thôi,
“Mỗi lần làm đều bịt mắt… cho nên… sao em có thể xác định lần nào cũng là tôi?”
Ánh mắt Phác Xán Liệt rất sâu, tựa như có loại ma lực, dẫn dắt Biên Bá Hiền không kiểm soát nổi mà đi theo mạch suy nghĩ hắn muốn.
Càng hồi tưởng càng cảm thấy sống lưng lạnh toát, tiếp đó là một trận buồn nôn, xuống xe ngồi xổm ở ven đường nôn ọe.
Phác Xán Liệt lẳng lặng chờ, ngón tay như có như không gõ lên vô-lăng. Biên Bá Hiền nôn đến chảy nước mắt nước mũi, dọn dẹp sạch sẽ rồi lại ngoan ngoãn trèo lên xe.
Nước mắt lưng tròng, thút tha thút thít nhẫn nhịn không chịu rớt xuống, dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Níu vạt áo sơ mi của hắn lắc lắc, ngôn từ lộn xộn.
“Có thể… có thể… xin anh… xin anh xót em một chút được không…”
Đây chính là điểm thông minh của Biên Bá Hiền, cũng là điểm Phác Xán Liệt ghét.
Rõ ràng trong lòng đang thăm hỏi tổ tiên nhà Phác Xán Liệt tám trăm lần, miệng vẫn cầu hắn đừng đưa mình cho người khác.
Cậu đang cược xem Phác Xán Liệt có mềm lòng hay không, may mắn, cậu lại thắng rồi.
Phác Xán Liệt mềm cứng không ăn, Biên Bá Hiền trời sinh hết lần này tới lần khác lại khiến hắn thương mến. Đều chưa trả công thành tâm, nhưng đã là tuyệt phối.
“Gạt em mà, đừng khóc.”
“Giang Hồ Hải đánh em.”
Đã sớm chú ý tới nửa bên mặt sưng tấy còn dính vết máu của cậu, vào lúc này mới nhẹ nhàng chạm lên, “Tôi cho em cơ hội, ngày mai em hãy đánh trả.”