Phú bà có cuộc sống thế nào.
Phú bà độc thân có cuộc sống ra sao.
Một căn phòng ngủ, những chỗ khác toàn là phòng chứa trang phục.
Di dời cả buổi cũng chỉ trống được một gian, vốn định để Phác Xán Liệt ngủ ghế sa lon, nhưng Biên Bá Hiền nói đổi môi trường lạ ngủ một mình sẽ sợ.
Vừa hay, như vậy Thôi Mẫn Tú sẽ không phát hiện hành lý của bọn họ đều trộn lẫn với nhau.
“Hồi nhỏ anh ở phòng này hả?”
Biên Bá Hiền nhảy một phát nhào lên giường, tuy không làm gì mất thể lực, nhưng bay liên tục mười mấy tiếng, tới nơi cuốc bộ một đoạn đường, cũng hơi mệt, vẫn là nằm thoải mái nhất.
“Anh và Xán Nhiên ở chung.”
Phác Xán Liệt nhìn quanh phòng, sớm đã tu sửa lại, chẳng nhìn ra chút dáng vẻ thời thơ ấu.
Cũng khó cho Thôi Mẫn Tú, ba người đàn ông quan trọng nhất trong sinh mệnh bà, hai người âm dương cách biệt, một người suýt từ mặt cả đời.
Nếu như để bà sống lâu dài ở nơi đầy rẫy vết tích mất con mất chồng, kỷ niệm, không khéo sẽ khiến người ta nổi điên.
“Ò…”
Biên Bá Hiền gật đầu, không lên tiếng nữa, ngồi dậy bấu chân nhìn nó, “Đau lắm á, bây giờ còn đỏ nè…”
Tầm mắt Phác Xán Liệt vừa lia sang, lập tức duỗi chân ra hết sức thẳng, “Thổi thổi cho em đi…”
“Kệ.”
“Anh đạp mà tại sao anh không thổi?!”
Nhìn điệu bộ cây ngay không sợ chết đứng của cậu, Phác Xán Liệt thấy buồn cười, đi qua nâng lên thổi hai cái mang tính tượng trưng, Biên Bá Hiền tiếp tục được voi đòi tiên.
“Đúng lúc móng chân dài rồi, cắt cho em nha.”
“… Không có đồ cắt móng.” Phác Xán Liệt mưu đồ vùng vẫy.
“Ngăn thứ hai trong vali có đó.”
“…”
“Ui chà chà ~ trước kia đâu thể ngờ chủ tịch đại nhân lại cắt móng chân cho em, nghĩ cũng không dám nghĩ.” Biên Bá Hiền phấn khởi gật gù hả hê, cười như linh vật.
“Có cái gì mà em không dám nghĩ.” Phác Xán Liệt cũng cười.
“Có thật đấy!”
Bạt mạng ghé tới gần Phác Xán Liệt, bỉ ổi chất vấn, “Nói thật anh già hơn em nhiều đúng không? Thừa nhận chứ?”
“Ừ.”
Chẳng biết cậu định nói cái gì, nhưng câu này quả thực không sai.
“Cho nên nếu không có gì bất ngờ, hẳn là anh sẽ ngủm trước. Hơn nữa rất có khả năng, anh già rồi liệt giường, em vẫn cơ thể cường tráng.”
Hàng lông mày của Phác Xán Liệt run lên, Biên Bá Hiền biểu thị chẳng hề sợ, tiếp tục diễn thuyết hăng say,
“Tiểu Ba đại nhân, van xin em rót ly nước cho anh được không? Nếu anh chọc em giận thì phải nói, Tiểu Ba đại nhân, mọi lỗi lầm đều do anh, xin ngài hãy tha thứ cho anh ăn miếng cơm đi… Như thế em mới tha lỗi cho anh…”
Càng nói càng hưng phấn, tia sáng gian tà lập lòe trong mắt, Phác Xán Liệt không tài nào chịu nổi ngắt lời, “Nín, nếu không anh có thể mất kiểm soát cắt đứt ngón chân em đấy.”
Biên Bá Hiền thức thời ngậm chặt miệng, trong phòng thoáng chốc chỉ có âm thanh cắt móng chân.
Lỗ tai được thanh tịnh, Phác Xán Liệt lại nhấm nháp lời nói ban nãy. Thú vui ác ôn kiểu đó, là chuyện Biên Bá Hiền sẽ làm được.
Nghe ra là hành hạ ông lão bại liệt, nhưng cũng có thể cảm nhận được em ấy muốn trải qua quãng đời còn lại cùng mình.
Tại sao khá là hài lòng ấy nhỉ, máu M ư? Đúng là hết thuốc chữa.
Lắc đầu nguầy nguậy, phảng phất như nghe thấy tiếng nước.
Biên Bá Hiền tưởng hắn đang đấu tranh giữa ý tưởng nên hay không nên cắt đứt ngón chân cậu, lặng lẽ muốn rụt về, bị Phác Xán Liệt nắm cổ chân khỏi nhúc nhích.
“Ờm… anh không đi tâm sự với dì ạ?”
“Chờ em ngủ hẵng đi.”
Cắt một chân xong đổi chân khác, tỉ mỉ canh cho đều, còn thổi bụi.
“Xong rồi, ngủ đi.”
Biên Bá Hiền muốn dùng một phòng với Phác Xán Liệt là thật, ngủ một mình ở môi trường lạ sẽ sợ cũng là thật.
Phác Xán Liệt đã phát hiện từ lâu, mỗi lần chạy lịch trình phải ở bên ngoài, buổi tối nhất định sẽ gọi cho hắn, chẳng có chuyện gì quan trọng, chung quy thông máy rồi đều không cho hắn cúp.
Ban đầu cứ ngỡ Biên Bá Hiền đang kiểm tra, vì để cậu yên tâm Phác Xán Liệt sẽ không chủ động ngắt điện thoại.
Thỉnh thoảng Biên Bá Hiền ngủ rồi hắn vẫn còn bận bịu công việc, di động đặt bên cạnh, thường xuyên quên tắt thì sẽ kết nối cả tối.
Mãi đến một hôm Biên Bá Hiền sực tỉnh giữa đêm, cầm di động cuống cuồng gọi tên hắn, Phác Xán Liệt mới biết rằng cậu sợ thật.
“Ngủ ngay à?”
Biên Bá Hiền luồn tay vào giữa đùi Phác Xán Liệt xoa tới lui, “Làm đi, anh không phải nhịn suốt đâu.”
“Đây là nhà cũ, cách âm không tốt lắm.”
Phác Xán Liệt tóm bàn tay không an phận kia, Biên Bá Hiền hất mặt phách lối, “Cách âm tốt thì em chẳng muốn làm! Cảm giác lén lén lút lút kích thích bao nhiêu…”
Kích thích, quá kích thích.
Phác Xán Liệt đã mường tượng được bộ dạng Biên Bá Hiền bị làm tới đỏ mắt, muốn rên nhưng không dám rên.
Miệng cắn drap giường ưm ưm, cơ thể nhấp nhô theo động tác của hắn, địa phương càng làm càng không ngừng chảy nước. Nhanh một chút sẽ co nhẹ chân, mạnh một chút có lẽ sẽ khóc nhè.
Càng nghĩ càng nóng ran tột đỉnh, chẳng qua hiện tại thật sự không phải thời điểm làm chuyện ấy.
Biên Bá Hiền thấy rõ biến hóa trong lòng hắn, hạ thấp yêu cầu, “Em blow job cho anh bắn nha?”
Cũng chẳng biết có phải do trước kia huấn luyện thành quán tính không, cứ cảm giác bản thân nào có thể để Phác Xán Liệt bứt rứt, đúng là hết chỗ nói.
“Dùng tay đi.” Lần này Phác Xán Liệt đáp rất nhanh.
“Hả?” Tiểu Ba thắc mắc.
“Hiện tại muốn hôn em một cái.”
“Miễn, em đang bận lắm.”
Sau khi phát tiết liền khoan khoái không ít, Biên Bá Hiền không quấn hắn nữa, ngoan ngoãn lăn sang một bên ngủ mất, làm Phác Xán Liệt trái lại cảm thấy mình hơi giống tra nam sướng xong xách quần chuồn.
Không ngoài dự đoán đèn phòng Thôi Mẫn Tú vẫn sáng, tiện tay lấy một cái ly ở nhà bếp rửa sơ, rót đầy nước ấm.
Gõ cửa, vào phòng, Thôi Mẫn Tú đang ôm khung ảnh an tĩnh ngắm.
Là hình chụp chung một nhà bốn người bọn họ, Phác Xán Liệt cũng có một tấm tương tự. Lúc đêm khuya vắng người sẽ đem ra ngắm giống như vậy, sao có thể không nhớ.
Đặt ly nước bên tay bà, lui về một phía ngồi xuống.
Thôi Mẫn Tú xem hồi lâu mới bỏ khung ảnh xuống, nâng ly trên tay vuốt ve, càng nhìn càng không đúng, “Này là cái ly để kế nồi?”
Phác Xán Liệt ngẫm nghĩ một lát nói “Phải”.
“Con rửa chữ ký của Bá Hiền cho ta rồi.” Ôi, xót quá.
“… Mai bảo em ấy ký lại cho mẹ.”
Lúng ta lúng túng, trong lòng Phác Xán Liệt có phần mất tự nhiên. Cũng đâu phải chuyện ghê gớm gì, ngữ điệu của Thôi Mẫn Tú nghe như chữ ký quan trọng hơn con ruột vậy.
“Đứa nhỏ Bá Hiền kia, thân với con lắm à.”
Không động ngụm nào đã buông ly xuống, nhìn vào mắt Phác Xán Liệt.
“Chính con nói, không dám tới một mình. Nhưng đi cùng lại không phải Tại Vũ… người đó còn thân với con hơn thằng nhóc Tại Vũ, không bình thường nhỉ.”
Phác Xán Liệt thuộc kiểu tính cách ‘người vật chớ đến gần’, Kim Tại Vũ nhẫn nhịn non nửa cuộc đời mới đạt tới trình độ không có gì giấu nhau. Bỗng dưng xuất hiện một trúc mã từ trên trời rơi xuống, nghĩ cũng biết Biên Bá Hiền nằm ở vị trí nào trong lòng Phác Xán Liệt.
“Tại Vũ phải giúp con quản lý việc công ty, chắc mẹ cũng biết. Bọn con không thể rời đi cùng lúc.”
Phác Xán Liệt trả lời thỏa đáng. Thật ra công ty đang thuộc thời kỳ vững chãi, Kim Tại Vũ thường xuyên đi hẹn hò với gái nhưng hắn đều mở một mắt nhắm một mắt.
Thôi Mẫn Tú gật đầu, lập tức hỏi tiếp, “Con có bạn gái chưa?”
“Chưa có.”
“Chưa có ư? Buổi tối ở bếp, thấy con nhặt rau cắt đồ ăn rất thông thạo, ta còn tưởng cô nàng nhà ai thuần phục con chứ.”
Giải thích thêm sẽ giấu đầu lòi đuôi, Phác Xán Liệt chỉ phủ nhận một lần.
Hắn ghét những câu hỏi cho có lệ và giọng điệu đơm gai nhọn như thế.
Nhưng chỉ cần đứng chung một nơi với Thôi Mẫn Tú, vẫn luôn đối diện như vậy. Thói quen, không phải chấp nhận.
“Nếu chưa có… cũng nên nắm bắt đi…”
Tầm mắt lại trở về khung hình, rơi lên người đứa trẻ nhỏ nhất, “Ta đã mất đi một người con, muốn mau bồng cháu.”
Phác Xán Liệt giật mình, kế đó lại trở nên rất phức tạp.
Bọn họ không có sự giao lưu bình thường nên có giữa mẹ con, tựa như trong mắt Thôi Mẫn Tú, hắn chỉ là một công cụ vận hành theo trình tự.
Tới trường nào, học nghành gì, thừa kế sản nghiệp gia tộc, tiếp tục cho đến khi đèn nhang.
“Nhiều năm qua, mẹ có từng nhớ con, muốn con tới thăm mẹ không…”
Giống như nhớ nhung ba và Xán Nhiên, từng nhớ nhung con chưa.
Thôi Mẫn Tú không đáp, sờ gương mặt đứa nhỏ trong bức ảnh mà xuất thần.
Phác Xán Liệt nhìn theo ánh mắt bà, rốt cuộc cũng hỏi ra lời giấu trong lòng bấy lâu. Nếu không có đáp án, thậm chí hắn còn nghĩ đợi hắn chết rồi, nỗi oán hận đó có thể khắc cả vấn đề này lên bia mộ.
“Liệu trong chớp mắt nào đó, mẹ có cho rằng là con giết Xán Nhiên không?”
Trì hoãn trong hành lang một lúc mới về phòng, hắn sợ ngộ nhỡ Biên Bá Hiền tỉnh sẽ mãnh liệt sờ mặt hắn hỏi tại sao không vui, thế thì lại không có tiền đồ mà khóc mất.
Biên Bá Hiền tỉnh thật, nghe thấy tiếng cửa mở liền trở mình ngồi dậy, cười ngu với hắn.
“Sao chưa ngủ?” Phác Xán Liệt không được tự nhiên lắm tới gần.
“Đợi anh ó ~”
Ôm lấy cánh tay hắn, mặt đầy vẻ mong chờ muốn nghe hết toàn bộ, “Thế nào? Trò chuyện lâu vậy là nói ra rồi đúng không? Hửm?”
“Ngày mai anh dẫn em đi chơi, sau đó chúng ta về Hàn Quốc nhé.”
Phác Xán Liệt rút tay ra, ngả lưng xuống giường như mất sức.
“Nhanh vậy?”
Biên Bá Hiền nằm cạnh hắn, dè dặt hỏi, “Thất… bại rồi?…”
“Không phải.”
Thả trống đầu óc, tận lực khiến giọng mình nhã nhặn, “Tại Vũ vừa gọi điện cho anh, có vài việc phải về xử lý.”
“Ò… thế hả… Vậy tụi mình đừng chơi nữa, về thẳng luôn nhé?”
“Không sao, vẫn kịp. Đúng lúc muốn đưa em đến chỗ kia.”
Không định nói thêm bất cứ lời nào, Biên Bá Hiền vừa khéo cũng không hỏi nhiều, rất hợp ý mà lưu loát tắt đèn đắp chăn.
Dính lên người Phác Xán Liệt như con bạch tuộc, tặng một nụ hôn mềm mềm ươn ướt.
Thâm tâm biết đại khái là chuyện gì xảy ra, Phác Xán Liệt hẳn là buồn bã khổ sở, nói dối quên chi tiết. Đâu có Kim Tại Vũ nào gọi cho anh ấy, rõ ràng di động của anh ấy đang ở trên tủ, căn bản chẳng đem đi.
Chỉ là nếu đã chọn nói như vậy, Biên Bá Hiền bèn sẵn lòng thuận theo tâm ý của hắn mà tin tưởng tuyệt đối. Hắn muốn bảo vệ sự quật cường và tự tôn, Biên Bá Hiền cũng sẽ giúp hắn bảo vệ.
Người bên gối dần say giấc, Phác Xán Liệt lại không sao ngủ được.
Vấn đề hắn vốn cố chấp theo đuổi cuối cùng cũng có lời giải, sớm đã nghĩ đến sẽ như thế, chính tai nghe được lại là một loại cảm giác khác.
Đau khổ chậm chạp nhưng dữ dội từ từ nổ tung trong ngực, thực tế tàn nhẫn khó chấp nhận, rốt cuộc vẫn không ai nhân nhượng một tia may mắn cho hắn.
“Liệu trong chớp mắt nào đó, mẹ có cho rằng là con giết Xán Nhiên không?”
“Xưa nay đều không chỉ trong chớp mắt.”