“Anh hai, bên kia núi là biển ạ?”
“Sao thế được, bên kia núi chắc chắn vẫn là núi rồi…”
Đương tuổi hiếu kỳ, cái gì cũng muốn đi kiểm chứng. Trốn người lớn đi cùng trong buổi dã ngoại, chạy đi vui đùa.
Chẳng biết đã chạy bao xa, chân đều nhức. Sự thật chứng minh, là Phác Xán Nhiên nói đúng.
“Mau tới chơi nè!”
Phác Xán Nhiên phấn khích không thôi, cởi giày giẫm tới giẫm lui trên bãi cát, lưu lại những chuỗi dấu chân nhỏ đáng yêu.
Chốc thì chạy vào chốc thì chạy ra, chơi đuổi bắt cùng đợt sóng, nước lượn quanh trên chân, lành lạnh, ngưa ngứa.
Vừa cười vừa làm mặt quỷ với Phác Xán Liệt đang đứng tại chỗ, “Lêu lêu lêu ~ anh hai là quỷ nhát gan ~~”
Thuở bé tắm trong bồn từng bị sặc nước, Phác Xán Liệt đối với nước sinh ra chứng sợ hãi bẩm sinh. Nhưng Phác Xán Nhiên lại thích biển, ra ngoài chơi phần lớn đều là bờ biển, còn hắn luôn là người đứng một bên.
Càng chơi càng nghiện, Phác Xán Nhiên đi ngày càng sâu, Phác Xán Liệt chỉ thấy mà trong lòng cả kinh, “Em đừng đùa nữa! Quay về mau!!”
“Em không đấy thì sao!!!”
Thiếu niên giữa biển cười vui vẻ, đạp phải thứ đồ cứng, là vỏ sò rất đẹp. Khom lưng nhặt, muốn kể cho Phác Xán Liệt rằng mình phát hiện được bảo bối gì, “Anh hai!!”
Sau đó một đợt sóng tấn công, tản đi, Phác Xán Nhiên liền biến mất dạng. Ngay cả kêu cứu cũng không có, câu nói cuối cùng lúc sinh thời của cậu ấy, chính là gọi “anh hai”.
.
“Xán Nhiên đâu! Xán Nhiên ở đâu!!”
“Ở… trong biển…”
“Mày làm cái quái gì vậy!!”
Bị một lực đẩy ngã, cái gáy va trúng đá ngầm, chảy máu một mảng lớn. Nhưng chẳng ai chú ý tới hắn, tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý vào biển cả.
Bên tai ngoại trừ tiếng sóng biển, chính là thanh âm gào khóc đứt hơi khản cổ của Thôi Mẫn Tú.
“Mẹ… mẹ đừng khóc… con đi cứu em…”
“Đại thiếu gia cũng rơi xuống nước rồi!!”
Kế đó, cứu lên, chỉ có Phác Xán Liệt.
.
“Khi ấy quản gia nói với anh, lúc đội cứu hộ hô ‘tìm được rồi tìm được rồi’, mẹ anh trông thấy cứu lên là anh, rất thất vọng thì phải.”
Trong mắt Phác Xán Liệt lóe lên tia mất tự nhiên, là đau khổ, là không cam lòng, còn là quật cường không để nước mắt rơi xuống nữa, có lẽ chỉ mình hắn hiểu được.
“Anh tin ư.” Biên Bá Hiền hỏi.
“Dư luận bên ngoài nói anh vì không được coi trọng, sợ không thể thừa kế Phác thị, cố ý đẩy Xán Nhiên xuống biển, bà ấy cũng chưa từng nói tin anh.”
“Bàng Cung nói với Ngụy Vương ‘Nếu một người bảo rằng giữa phố xá sầm uất có con cọp, ngài sẽ tin chứ’, Ngụy Vương nói không tin.
‘Nếu hai người bảo như vậy thì sao’, Ngụy Vương cũng nói không tin.
‘Nếu như ba người đều nói tận mắt nhìn thấy giữa phố có cọp thì sao’, Ngụy Vương trả lời ‘Nếu nhiều người đều nói nhìn thấy cọp, nhất định là có chuyện này thật, cho nên tôi không thể không tin’…”
“Đây chính là câu chuyện ‘ba người thành cọp’ nổi danh của Trung Quốc, ý chỉ, nhiều người kháo nhau, thì có thể khiến dân chúng xem tin vịt thành sự thật.”
Cảm thấy bầu không khí trong nhà quá mức ngột ngạt, Biên Bá Hiền mở ti vi, Giang Hồ Hải ở trên màn hình dõng dạc kể truyện ngụ ngôn.
“Tiền bối Giang Triệt biết nhiều ghê ha, cũng giỏi nói chuyện nữa…”
Biên Bá Hiền cảm thán, muốn đổi đề tài, để Phác Xán Liệt thả lỏng một chút. Vô luận thế nào, con người đều không nên chìm đắm trong một loại ưu tư quá lâu.
“Ba cậu ấy là người Trung quốc mà, từ nhỏ đã kể rất nhiều truyện ngụ ngôn cho cậu ấy, biết rất nhiều chuyện ý nghĩa…”
Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm ti vi ngẩn ngơ, trong mắt Giang Hồ Hải có ánh sáng, khi mới quen y đã có rồi. Trời sinh ấy mà, sẽ không dễ phai mờ.
“Cậu ấy thuộc kiểu bộc lộ tự tin và cảm giác an toàn từ trong xương cốt, vừa nhìn là biết người được trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình rất tốt.”
“Thu hút người khác lắm nhỉ.”
Mặc dù thời điểm này ghen tuông không mấy thích hợp, nhưng rất hiếm khi nghe thấy Phác Xán Liệt khen một người, đặc biệt còn là bạn trai cũ, tư vị hơi không ổn.
“Quả thật.”
Phác Xán Liệt cũng không phủ nhận, “So với vẻ ngoài, tài năng, tính cách. Hấp dẫn anh nhất là hoàn cảnh gia đình của cậu ấy.”
Có cần nhiều tiền tố thế không hả! Biên Bá Hiền phồng má, chớp cặp mắt cún, “Còn em?”
“Chính là ánh mắt này, có loại cảm giác ‘vật họp theo loài’. Cho nên không riêng gì vấn đề thói quen, một quãng thời gian dài, anh rất sợ nhìn vào mắt em.”
Nhấc cằm Biên Bá Hiền, ánh mắt rất sạch sẽ, chỉ là nhiều hơn vài tia máu. Hẳn là mệt lắm, còn phải nghe hắn nói nhảm suốt đêm.
Lần đầu tiên nghe được lời này, thỉnh thoảng góc độ suy xét vấn đề của Biên Bá Hiền đúng là xảo quyệt.
Cậu lập tức xếp loại rằng, lần đầu Phác Xán Liệt nhìn vào mắt cậu đã động tâm, chỉ có điều đầu óc là gỗ đặc.
Bên này Phác Xán Liệt cảm thấy quái lạ, rõ ràng chẳng nói lời gì êm tai, sao tự dưng mặt mày Biên Bá Hiền hồng hồng vậy.
Hơn nữa càng nghĩ càng khoái chí, gật gù đắc ý bổ nhào lên người hắn, nào hôn môi nào cắn cổ.
Phác Xán Liệt chẳng có hứng làm tình, đè người nọ ngã xuống giường, “Ngủ một lát đi, anh thấy chắc em cũng mệt rồi.”
“Phải đó! Mệt xỉu mệt xỉu!! Nguyên ngày hôm qua diễn tập ghi hình không rảnh rỗi, tối khuya vì hiệu ứng chương trình mà vừa hát vừa hít đất, bỏ tiệc liên hoan còn bị quản lý nhăn mặt! Về nhà định kêu anh bóp bóp cánh tay cho em, anh thì hay rồi, vừa khóc vừa ói, biết em dọn bao lâu không?! Anh nói đê! Bồi thường em bằng cách nào???”
Rốt cuộc cũng tóm được cơ hội, “máy hát” liền bật không dừng. Em mệt em vất vả tại sao em không thể nói, em chỉ muốn cho anh biết, chỉ muốn anh xót em.
Phác Xán Liệt vươn một ngón tay, nhấn lên cái miệng nhỏ lải nhải, “Một điều ước. Thứ gì cũng được, thỏa mãn em hết.”
“Thật ạ?!”
Phác Xán Liệt gật đầu, lại bị một trận hôn mãnh liệt.
Bình thường Biên Bá Hiền vướng nguyên nhân công việc, không cho Phác Xán Liệt lưu lại dấu vết trên nơi lộ ra của cậu.
Ngược lại thì khác, chưa tới vài phút, trên cổ Phác Xán Liệt đã nở mấy quả dâu tây.
Biên Bá Hiền chẳng có kỹ thuật gì, mút làm hắn đau.
“Yeah!!! ~ Điều ước điều ước ~~”
Hôn đủ liền ủn loạn xạ trên người Phác Xán Liệt, lực đạo sánh bằng con voi đang đấm bóp.
Rõ ràng em ấy có thể làm mình thoải mái, thô lỗ như vậy căn bản là cố tình.
“Rốt cuộc em đang làm gì hả!”
“Heo sữa Hàn Quốc phục vụ đấm bóp bằng môi ~ còn có đầu sắt nhỏ phục vụ cơ bụng bằng đụng chạm, cú đụng thứ hai tính nửa giá ó ~”
“…”
“Đi du lịch nha!”
Quậy đủ rồi, Biên Bá Hiền kéo cánh tay Phác Xán Liệt qua gối đầu lên, “Lớn vậy rồi mà trừ lúc diễn concert, em vẫn chưa từng xuất ngoại. Đợi khi rảnh đi chơi thật vui nhé!”
“Được.”
Phác Xán Liệt quả quyết đồng ý, sao mơ ước bỗng thu nhỏ thế. Chẳng lẽ không muốn cổ phần Phác thị hay mười đợt album solo các loại à.
“Em muốn đi đâu?”
“America ~”
Lúc này nhắc đến nơi ấy, trực giác Phác Xán Liệt mách bảo không có chuyện gì tốt.
“Dẫn em về nhà đi, em muốn xem dáng vẻ mẹ tụi mình ra sao.”
Quả nhiên giống như hắn nghĩ, có điều chuyện nào từ miệng Biên Bá Hiền ra, hình như đều không khó chấp nhận lắm.
Chuyện mà thường ngày nghĩ tới đỉnh đầu sẽ tê dại ngón chân sẽ co quắp, ấy thế lại không nói ra lời từ chối.
Biểu cảm của Phác Xán Liệt trở nên rất phức tạp không kiểm soát nổi, tựa như giấy vệ sinh dính qua nước mũi.
Mới vừa thề thốt thứ gì cũng được, bây giờ lẽ nào bảo ‘Thực hiện không được em đổi cái khác đi’? Vả lại rõ ràng Biên Bá Hiền là vì tốt cho hắn.
Nếu lập tức nói ‘Được chúng ta đi thôi’, vậy cũng không thực tế.
Biên Bá Hiền kiên nhẫn chờ hồi lâu, hình ảnh tối qua Phác Xán Liệt ôm chân cậu, khóc nói nhớ mẹ đó, kiếp này cậu sẽ không quên.
Cậu biết, hai mẹ con họ nếu không gặp nhau một lần, e rằng khúc mắc cả đời của Phác Xán Liệt cũng khó giải.
“Tiểu Ba… anh…”
“Ừa.”
“Anh…”
“Ừa. Anh nói đi.”
“… Anh…”
“…”
Mắt đã trừng đến cay cũng không nghe thấy Phác Xán Liệt nói câu hoàn chỉnh, nom vẫn phải cho thời gian tiêu hóa. Lấy lui làm tiến, “Không cần trả lời em ngay, đợi hôm nào anh nghĩ kỹ, em chờ anh mời em đi.”
Phác Xán Liệt như nhặt được đại xá, cực kỳ nhẹ nhõm, “Vậy em đổi điều ước khác đi, có thể thực hiện ngay lập tức ấy.”
“Đêm nay em đè anh được không?”