Núi Và Biển

Chương 13



“Cảm giác tan nát cõi lòng” hậu thất tình trong y học gọi là “Hội chứng tim vỡ”.

*hội chứng tim vỡ (stress cardiomyopathy): còn gọi là bệnh lý cơ tim do kích xúc hay hội chứng takotsubo, là một bệnh lý thoáng qua của tim, trong đó một vùng cơ tim bị suy yếu đi dù không bị thiếu máu

Là chỉ loài người gặp phải đả kích tình cảm mãnh liệt, sau nỗi sợ khủng khiếp và các vết thương tinh thần khác nhau, tim sẽ xuất hiện cơn đau mang tính sinh lý rõ ràng.

Cho nên mọi người hay có câu đau tim đến nghẹt thở, là có căn cứ khoa học.

Từ buổi chiều thứ nhất dọn về ký túc xá, Biên Bá Hiền bắt đầu xuất hiện kiểu triệu chứng này, nhất là thời điểm đêm khuya vắng người, còn không thoải mái bằng làm việc thâu đêm.

“Anh Bá Hiền… anh Bá Hiền… dậy dậy…”

Vô tri vô giác ngủ một cách khó chịu, biết mình đang mơ, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Thân thể bị ngoại lực lắc lư, giấc mộng cũng liên lụy theo.

Giật mình bừng tỉnh, trước mắt là gương mặt sốt ruột tràn đầy lo âu, “Sao thế… Thành Hi…”

“Em còn định hỏi anh bị sao ấy…”

Lý Thành Hi vỗ vỗ ngực, “Nãy anh khóc to lắm, kêu cũng không tỉnh… Anh mơ thấy cái gì hả?…”

“Anh khóc sao…”

Sờ mặt theo bản năng, nước mắt đầm đìa. Lúc này Biên Bá Hiền mới cảm giác được trên người lạnh toát, mới vừa rồi đổ không ít mồ hôi lạnh.

Quá lâu không gặp ác mộng rồi, nhắc tới cũng tại mình. Bỏ đi là cậu, nhưng lại để quên cảm giác an toàn ở nhà.

Thời tiết bên ngoài đẹp không gì sánh bằng, chỉ có trên đỉnh đầu cậu là đen một cục.

“Có phải dạo này anh áp lực lắm không… Nè, uống miếng nước nha.”

Lý Thành Hi đưa tay qua, Biên Bá Hiền nhận lấy theo tiềm thức, thấy rõ rồi bèn rụt ngón tay về.

May mà Lý Thành Hi chưa buông tay hẳn, không đổ nhào, chỉ rơi vãi một ít xuống chăn. Vội vàng lấy giấy lau, thấy ánh mắt kỳ quái của Biên Bá Hiền, “Sao vậy? Nóng quá ạ?…”

“Thành Hi…” Biên Bá Hiền cười khổ, “Đây là bình hoa mà…”

“Hả? Em xin lỗi em xin lỗi… Em không tìm được ly của anh, thấy trong vali anh có cái này nên mang ra, xin lỗi em không biết…” Lý Thành Hi mặt đỏ rần.

“Không sao.”

Đã không sao nữa rồi.

Sau khi Biên Bá Hiền từng nói uống nhầm nước trong bình hoa, Phác Xán Liệt ngoài mặt không im ỉm, nhưng đã cất bình hoa đó không dùng nữa. Đặt nó ở trong cái vali nhỏ đựng đồ lặt vặt.

Hắn thuộc chủ nghĩa tối giản, nếu trông thấy Biên Bá Hiền có đồ chơi lộn xộn nào xếp đống trên bàn, cũng đều cất hết vào.

Lần này lúc thu dọn hành lý Biên Bá Hiền một lòng muốn đi nhanh chút, bèn kéo cả cái vali theo luôn.

Ở ký túc xá không có ai chê bàn lộn xộn, Biên Bá Hiền lấy đồ trong vali ra, trả thù mà bày tại vị trí nổi bật.

Sửa sang đến cuối thì nhìn thấy bình hoa dưới đáy vali, chần chừ nửa buổi, không muốn trưng, cũng chẳng muốn vứt. Ai dè lại bị Lý Thành Hi đem ra làm ly nước.

Xem kìa, không phải mỗi mình cậu nhận nhầm.

Biên Bá Hiền nghĩ, có lẽ dân thường không hiểu được sự tao nhã của lớp thượng lưu, không ngấm nổi phong cách của họ. Chênh lệch đẳng cấp quá nhiều, phải chăng cũng không cần thiết đòi hỏi một điểm giao nhau.

Muốn phát huy hết tác dụng của cải, dù cái bô có nạm vàng khảm ngọc cũng đâu thể đựng cơm, độ trang trí quả thực có chút cảm giác dị hợm.

Chẳng rõ là cái bô oan ức hay cơm oan ức, tóm lại hai bên đều không thoải mái.

Đúng không, đồ Phác cái bô.

Trong lòng âm thầm nêu ví dụ một phen, khá là sảng khoái.

Lý Thành Hi không biết cậu đang nghĩ gì, xoay chuyển tư duy thử phá vỡ yên lặng, “Vậy… chúng ta cắm hoa vào đây nha?… Anh Bá Hiền thích…”

Hoa gì còn chưa hỏi nên lời, biểu cảm của Biên Bá Hiền lại ngưng đọng

“Hoa không nở nữa đâu.”

Hoạt động dưới trướng chủ tịch đại nhân của Phác thị rất tốt, vẫn luôn như vậy.

Cấp lãnh đạo đầu óc phải tỉnh táo, bày mưu tính kế, tại các ban ngành các sở các chức, công nhân viên bình thường nhất đều là trình độ học vấn tinh anh, trên dưới công ty tốt lành hài hòa.

Mọi thứ đều vận hành theo tiến độ, yên bình, vững vàng. Chẳng ai phát hiện chủ tịch đại nhân có vấn đề ở đâu, chỉ có người thân thiết mới hơi hơi dò ra manh mối.

“Tôi bảo này, ngày nào cũng rầu rĩ không vui, mặt đen như đít nồi rồi, sao đấy?”

“Lúc nào tôi cũng vậy không phải sao.”

“Hiển nhiên rất không phải.”

Kim Tại Vũ khoát khoát tay, đè thấp giọng, cố ra vẻ thần bí, “Chị dâu nhỏ phục vụ cậu không sướng phải không?”

Một năm nay Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền ở bên nhau, Kim Tại Vũ đều thu vào trong mắt.

Chưa bàn tới khoảng thời gian phá kỷ lục này, chỉ dựa vào chuyện sau khi gã kể về sự kiện Kỳ Dữ, Phác Xán Liệt còn có thể đáp lại gã ‘Tiểu Ba nói không có tức là không có”, quá khác thường rồi.

Phác Xán Liệt thích thật lòng, Kim Tại Vũ sẽ chúc phúc. Thỉnh thoảng ăn cơm với cấp cao của DH, cũng sẽ hỗ trợ mà đề cập đến việc chiếu cố Biên Bá Hiền thêm.

“… Cút.”

Nhắc trúng người không nên nhắc, sắc mặt Phác Xán Liệt càng khó coi, Kim Tại Vũ càng chắc chắn có liên quan tới Biên Bá Hiền, “Vậy là cậu phục vụ chị dâu nhỏ không sướng?”

Phác Xán Liệt lười để ý, Kim Tại Vũ tiếp tục khích hắn, “Thảo nào, thanh niên người ta đang ở thời kỳ dồi dào tinh lực, lão già xương cốt răng rắc như cậu bất lực đúng không. Bị chê chứ gì ~”

“Cậu trẻ lắm à?”

“Tôi hai mươi chín cũng là đầu hai, cậu ba mươi nên đầu ba nhé. Nghe ra còn kém hơn ~~~ nhiều ~”

Kim Tại Vũ tính toán chẳng hề chột dạ, thật ra gã chỉ nhỏ hơn Phác Xán Liệt nửa năm.

“Hai mươi chín rồi cũng không ai dạy cậu nói chuyện phải xưng ‘anh’ sao?”

“What???”

Kim Tại Vũ quật ngã bình giấm, “Lúc vợ nhỏ của cậu gọi thẳng tên, tôi thấy cậu mừng rỡ lắm mà!”

Thấy sắc mạnh Xán Liệt lại tụt xuống tám độ, bèn đê tiện sáp tới, “Rốt cuộc là sao? Cãi lộn?”

“… Em ấy dọn ra ngoài rồi.”

“Hả?? Tại sao?”

Phác Xán Liệt nâng mắt, oán khí ngút trời, “Tại cậu.”

“…”

Kim Tại Vũ mất vài giây phản ứng, phòng bị bảo vệ ngực mình, “Này Phác Xán Liệt, hai ta không thể đâu.”

Ánh mắt nhìn chòng chọc mình càng tỏa ra vẻ sâu xa, lưng Kim Tại Vũ đổ mồ hôi trộm, cố gắng hiểu chi dĩ lý động chi dĩ tình*, “Anh Xán Liệt! Em luôn xem anh là anh ruột của em! Thỏ không ăn cỏ gần hang, anh…”

*hiểu chi dĩ lý động chi dĩ tình: nói lý để người ta hiểu, dùng tình cảm để đả động lòng người

“Cậu mơ đẹp nhỉ.”

Phác Xán Liệt rũ mắt, ngăn cản trí tưởng tượng của Kim Tại Vũ phóng ra ngoài vũ trụ.

“Tôi dẫn cậu đi tìm MB? Tháng trước hay tháng trước nữa? Tháng trước trước nữa?”

Kim Tại Vũ cẩn thận nhớ lại, bó tay, gã ra vào những nơi đó quá nhiều, cũng không nhớ rõ rốt cuộc bên cạnh có một tên Phác Xán Liệt hay không.

Chính vì một chuyện không to tát trong mắt gã, quả thực đã chọc giận Biên Bá Hiền bỏ đi.

Chuyện riêng tư như điện thoại play thì Phác Xán Liệt không nói, Kim Tại Vũ đành phân tích căn cứ vào lượng tin tức có hạn.

“Nếu cậu xem cậu ấy là bạn giường cố định thì dĩ nhiên cậu ấy không có tư cách quản, nếu là tình nhân, chẳng phải cậu đã cắm sừng trong mối quan hệ này rồi à?”

Phác Xán Liệt nhướng mày, Kim Tại Vũ giả vờ không nhìn thấy, rất gợi đòn mà tiếp tục nhỏ giọng, “Hơn nữa không chừng chị dâu nhỏ nghĩ hai người là người yêu, cho nên cậu ấy nổi cáu…”

Kim Tại Vũ chỉ nói đúng phân nửa, Biên Bá Hiền chẳng những coi Phác Xán Liệt là người yêu, cậu còn tưởng Phác Xán Liệt cũng đang nói chuyện yêu đương với mình, thế nên chịu đả kích gấp đôi.

Con người của Phác Xán Liệt, tuy sẽ không giữ mình thanh khiết, nhưng tấm lòng vẫn sạch sẽ. Trong tình cảm thì… thành thạo ba phần đi. Không nhiều hơn được nữa. Có thể dùng từ ‘lưu manh thuần túy’ để hình dung tương đối thích hợp.

Nói đến quan hệ với Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt một tay chống cằm.

“Tôi cảm thấy kiểu sống chung của bọn tôi vô cùng tốt…”

Hắn rất thích Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền cũng thích hắn. Mọi mặt chung sống cực kỳ thoải mái.

Chẳng qua Biên Bá Hiền chưa nói, hắn cũng chưa cho mối quan hệ này một định nghĩa kế tiếp.

Phác nào đó tế bào ân ái thì có thừa, tế bào yêu đương lại chẳng được bao nhiêu.

Thân thể trái lại là tiền vệ, tư duy còn sáo rỗng như niên đại năm mươi thế kỷ trước.

‘Người yêu’ trong nhận thức của hắn, nếu như làm được việc kính nhau yêu nhau, thế thì đó chính là người có thể lui tới cả đời.

Chữ ‘yêu’ quá nặng nề, hơn nữa…

—— Lên giường với người khác lúc em đi vắng chính là cái tôn trọng anh cho em?

Hình như là… không tôn trọng lắm.

Phác kiêu ngạo sinh ra đã ngồi trên mây, quen cao cao tại thượng, nghĩ được như vậy là không dễ rồi.

Chính hắn cũng không phát hiện, trong tiềm thức đã dùng tiêu chuẩn ‘người yêu’ để suy xét về câu hỏi của Biên Bá Hiền.

“Muốn gọi em ấy về không?”

Ý tưởng vừa nảy ra liền giật mình.

Lắc lắc đầu tiến hành kiểm tra thư điện tử ngày hôm qua, góc phải màn hình bỗng nhảy ra một tin tức giải trí.

“Fuck… Kim Tại Vũ! Cậu lại lấy máy tính của tôi chỉnh cái quái gì…”

Định thẳng thừng tắt đi, chợt bị dòng tiêu đề to đập vào mắt. Mở ra xem thử, là tin tức vạch trần tình yêu của Biên Bá Hiền.

Hình bị chụp còn xuất sắc hơn lời hành văn, Phác Xán Liệt lẳng lặng đọc.

Biên Bá Hiền, Ngọc Ân Di.

Hai thần tượng đang nổi của DH lộ scandal tình cảm, đúng là điên rồi.

Sau đó phía chính chủ ra thông báo, trực tiếp thừa nhận. Bảo rằng mới bên nhau không lâu, xin mọi người chúc phúc.

Cũng phải, ảnh đã chụp thành như vầy, đâu thể nói là quan hệ tiền bối hậu bối thân thiết.

Nghe đồn cổ phiếu cùng ngày của DH rơi thảm hại, tụt dốc không phanh. Phác thị với cương vị là bạn hợp tác quyền lợi mật thiết với DH, chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Thư ký vào hỏi có muốn xử lý gì không, Phác Xán Liệt đầu không thèm ngẩng đuổi người ra ngoài.

Nhìn chằm chằm bức ảnh trên màn hình suốt một buổi chiều.

Mới bao lâu hả.

Coi kìa, ai mới là kẻ bạc tình đây.

Ngồi một tư thế trong thời gian, eo và cổ đều mỏi nhừ, đứng lên hoạt động gân cốt, kế đó xóa từng dòng tin nhắn đã soạn xong trên điện thoại.

Phác Xán Liệt này, mày đang phí tâm muốn giảng hòa với bạn trai của người khác đấy.

Cao ốc gió lạnh, thái dương lặn đằng tây.

Trời tối rồi.

Sớm biết thế, cớ gì phải động lòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv