Nhan Hiểu Thần trừng mắt nhìn Ngụy Đồng, “Đừng nói linh tinh! Mình và anh ta là bạn bè bình thường thôi, anh ta đích thực là siêu tốt hiếm có, lại không có bạn gái, nếu cậu thích, mình giới thiệu cho các cậu làm quen.”
Ngụy Đồng cười hì hì nói: “Anh ta tốt thì có tốt thật, nhưng mình tự hiểu mà, trèo cao không nổi! Chờ cậu đi làm đã, lúc làm nhớ kỹ là để ý dùm mình vài vị trí đầu ngành có tiềm năng là được. Về sau nếu cùng một nhà rồi, anh ta phụ trách kiếm tiền, mình phụ trách ổn định hậu cần, phối hợp tuyệt vời.”
“Không thành vấn đề!” Nhan Hiểu Thần đem cất túi xách xong, cầm cái điện thoại cũ ra, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn hay không, cô muốn tự mình xin lỗi anh ta, nói tiếng cám ơn, nhưng mà nhìn vào thời gian đã thấy hơn 12 giờ. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thôi vậy, ngày mai gọi cũng được.
Đang muốn bỏ di động xuống, nghe được tiếng “đinh đinh” báo tin nhắn, là tin nhắn của Thẩm Hầu, nhắc nhở cô mau chóng đem SIM cũ đổi qua điện thoại mới, với lại tạo blog này nọ. Nhan Hiểu Thần ngồi ở bàn học, đổi thẻ SIM qua điện thoại mới. Ngụy Đồng sáp lại gần xem, “Di động mới Thẩm Hầu tặng à?”
“Ừ.”
“Haizz, đồ đáng giá như này, mình cũng không thể nói mấy lời khó nghe được, chỉ có thể chúc mừng cho cậu thôi, Good luck, Lady!”
Nhan Hiểu Thần vừa cẩn thận thay đổi thẻ SIM, vừa nhẹ giọng nói: “Mình nghĩ kỹ rồi, duyên phận hợp hay không hợp ở trên đời này căn bản không nằm trong tay bọn mình, mình thích Thẩm Hầu, cậu ấy cùng thích mình, đã là điều rất là may mắn rồi. Cho dù trong tương lai kết quả có thế nào, cậu ấy có thể thích mình được bao lâu, không thể muốn là được, điều duy nhất mình có thể làm lúc này là hết sức quý trọng từng giây từng phút ở bên cậu ấy.”
Dưới ánh đèn bàn, vẻ mặt của Nhan Hiểu Thần nhìn rất nghiêm túc, trên mặt còn lóe lên ánh sáng của sự tự tin, đêm nay cô chắc hẳn là rất vui sướng hạnh phúc, nhưng không biết tại sao, dù là đang nói mình rất may mắn, nhưng đuôi mày khóe mắt của cô lại mang nét u buồn, làm cho người ta cảm thấy dường như cô đang một thân một mình đứng tại ranh giới vực thẳm tối đen.
Ngụy Đồng nhịn không được rướn người khoác lên vai cô, kéo cô lại gần mình, cố ý cười thật khoa trương nói, “Mình đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao Thẩm Hầu lại yêu cầu bài hát “ I knew you were trouble”. Bởi vì trong mắt mọi người, cậu ấy là “trouple” của cậu, và cậu cũng là “trouble” của cậu ấy!”
Ngày thứ hai, Nhan Hiểu Thần đến quán bar Lam Nguyệt tính tiền lương.
Thẩm Hầu muốn đưa cô đi nhưng bị cô từ chối, đêm qua chưa đủ mất mặt hay sao, cô cũng không muốn hôm nay hai người lại mặt dày như không có chuyện gì xảy ra mà xuất hiện. Thẩm Hầu có chút bất mãn, Nhan Hiểu Thần trấn an hắn nói rằng: “Mình chỉ là không muốn cậu đưa mình vào quán thôi, cậu giúp đưa mình tới quán, đến lúc đó cậu chờ mình ở bên ngoài.”
Lúc này Thẩm Hầu mới vừa lòng, nhưng đang ăn cơm trưa thì hắn nhận được điện thoại, có một bạn học thời phổ thông đến Thượng Hải tìm việc làm, một đám lâu la thời trung học muốn cùng nhau tụ tập, Thẩm Hầu không thể từ chối. Lần này vậy là đến phiên Thẩm Hầu xin lỗi Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Cậu đi đi!”
Năm giờ chiều, Nhan Hiểu Thần mang theo hai túi trái cây đến quán Bar Lam Nguyệt. Vào giờ này ở quán Bar rất ít người, chỉ có hai bàn có khách, nhưng trong đó một bàn là chị Từ và ông chủ đang ngồi. Dàn nhạc cũng chưa đến, ngoại trừ người pha rượu là William thì chỉ có một người bồi bàn thôi, quán Bar cực kỳ yên tĩnh.
William nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, lập tức nhướng mày cười rộ lên. Nhan Hiểu Thần cảm thấy có lỗi, đem hai túi trái cây để tại quầy bar, “Em có mua chút trái cây, phiền anh đưa cho mọi người ăn giùm em.”
William xem xét qua túi trái cây, loại trừ nho và chuối là bình thường, trong túi còn có anh đào, việt quất là hai loại trái cây nhập khẩu, hai túi trái cây này tuyệt đối tốn không ít. Trong lòng anh ta thầm khen một tiếng, Olivia bình thường tiêu tiền rất keo kiệt, nhưng đến lúc cần thiết thì không keo kiệt chút nào, cô là người rất hiểu chuyện. Anh ta cao hứng đem túi trái cây cất vào, “Cám ơn em, buổi tối bọn anh sẽ ăn.”
Ông chủ và chị Từ đi tới, chị Từ cười nói: “Sao phải khách sáo như vậy?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Là một ít tâm ý thôi ạ, cảm ơn mọi người hai năm qua giúp đỡ em.”
Ông chủ đưa một cái phong bì cho Nhan Hiểu Thần, “Cám ơn em hai năm qua hỗ trợ quán.”
Nhan Hiểu Thần dùng hai tay tiếp nhận, “Quán Bar có hay không có em phục vụ thì không ảnh hưởng gì, nhưng nếu em không có công việc này, căn bản không có khả năng hoàn thành việc học.”
Ông chủ hơi ngạc nhiên một chút, cười nói: “Tất cả mọi việc đều đã qua rồi, về sau sẽ tốt hơn.”
Nhan Hiểu Thần cười nói, “Cảm ơn ông chủ, em phải đi rồi.”
Chị Từ tiễn Nhan Hiểu Thần đến tận cửa, chân thành nói: “Về sau nếu có thời gian thì trở về đây chơi, cho dù em đưa bạn bè tới ủng hộ hay đi một mình đến đây nói chuyện phiếm, uống rượu với bọn chị đều có thể đến bất cứ lúc nào.”
Nhan Hiểu Thần nghiêm túc trả lời, “Vâng ạ.”
Trở lại trường, ăn xong cơm chiều, Nhan Hiểu Thần lại đi một chuyến đến siêu thị, cô muốn mua trái cây cho Trình Trí Viễn. Cô nhớ rõ đêm trừ tịch đến nhà anh ta ở nhờ có nhìn qua tủ lạnh thì nhìn thấy quả anh đào và cam Mỹ, nghĩ rằng bình thường chắc anh ta thích ăn trái cây.
Nhan Hiểu Thần mang theo túi trái cây, ngồi xe buýt đến nhà của Trình Trí Viễn, mới phát hiện chung cư đô thị cao cấp không như nhà ở quê, ở quê khách có thể đến thăm chủ nhà bất cứ lúc nào, nhưng ở đây an ninh rất chặt chẽ, dĩ nhiên bảo vệ không cho cô vào, khách cần phải gọi điện thoại trước cho chủ nhà, chủ nhà xác nhận đúng thì mới cho phép khách đi lên.
Bảo vệ gọi điện thoại lên nhà Trình Trí Viễn, không có ai bắt máy, anh ta nói: “Chủ hộ không có ở nhà, cô không có hẹn trước à?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Để tôi gọi điện thoại cho anh ấy.”
Điện thoại vang lên vài tiếng, Trình Trí Viễn nhận điện thoại: “A lô?”
“Là tôi.”
Trình Trí Viễn cười nói: “Tôi biết là em, thế nào?”
“Anh có ở nhà không?”
“Vẫn ở công ty, có việc gì?”
Nhan Hiểu Thần nhìn vào đồng hồ treo tường trong phòng bảo vệ, đã nhanh đến 8 giờ tối, công việc của Trình Trí Viễn chắc chắn không được thuận lợi! Cô nói: “Tôi đang ở dưới khu nhà anh.”
Trình Trí Viễn cho là có chuyện gì xảy ra, vội nói: “Tôi lập tức quay về, em chờ một lát.”
“Không cần, không cần! Tôi muốn đến đưa anh một chút trái cây thôi, chỉ là tiện thể xem anh có nhà hay không, anh không có ở nhà cũng không sao, tôi gửi trái cây ở phòng bảo vệ, khi nào anh xong việc về nhà tiện tay thì cầm lên.”
Trình Trí Viễn trầm tĩnh lại, đùa nói: “Em mời tôi ăn trái cây? Phải làm rõ trước đã, cái này không thể tính là trả công cho tôi đâu, tôi muốn ăn tiệc lớn.”
Bởi vì thái độ của Trình Trí Viễn thoải mái, cũng không biết là mỗi lần bắt đầu nhắc tới mắc nợ tiền bạc, cô lại không một chút xấu hổ nào, ngược lại có vài phần vui vẻ. Nhan Hiểu Thần cười nói: “Tôi biết, tuyệt đối không có ý đồ quỵt nợ. Đúng rồi…Chuyện tối qua thật sự xin lỗi anh.”
“Không sao cả, em và Thẩm Hầu trở lại?”
Nhan Hiểu Thần ngượng ngùng nói: “Vâng.”
Trình Trí Viễn im lặng một thoáng, “Chúc mừng! Nhưng mà có lẽ cậu ta không thích tôi, chúng ta về sau có cần giữ khoảng cách không?”
Nhan Hiểu Thần lập tức nói: “Không cần! Không cần! Thẩm Hầu chỉ là chưa hiểu anh thôi, đối với anh có một chút hiểu lầm, chờ cậu ấy hiểu, khẳng định sẽ coi anh là bạn tốt, Thẩm Hầu là một người rất tốt để kết bạn.”
“Được rồi, mong sao điều đó mau chóng đến.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Xế chiều tôi đã đến quán Bar Lam Nguyệt tính lương rồi, về sau không đến đó làm việc nữa, sau thứ hai thì bắt đầu công việc thực tập.”
“Tốt, tôi biết rồi. Khi nào em nhận được tháng lương đầu tiên, nhớ là phải gọi điện thoại cho tôi, tôi luôn sẳn sàng chờ đợi.”
Nhan Hiểu Thần cười nói: “Được mà, nhất định nhớ rõ liên lạc với chủ nợ, bảo chủ nợ đến tận cửa để đòi.”
Trình Trí Viễn nói: “Làm việc cho tốt nhé, có gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, không được khách sáo.”
“Yes, sir!”
Nhan Hiểu Thần cười cúp điện thoại, mang túi trái cây đưa cho bảo vệ, kính nhờ bọn họ chuyển cho Trình Trí Viễn.