Dưới sự chỉ dẫn củaTô Thập Thất và Diêm Thập Lục, Hề Ngọc Đường đi theo bọn họ từ sườn núitới đáy cốc, tiếp đó lại đi một đoạn hầm dài trong núi, cuối cùng tiếnvào một thâm cốc rộng rãi sáng sủa.
Cốc Thanh Sơn, quanh nămtrong cốc chỉ toàn chướng khí, nhìn từ trên xuống chỉ có thể thấy sươngtrắng dày đặc, không có thuốc giải độc, hít phải chắc chắn phải chết.Vách đá xanh ngần dựng đứng hai bên bờ sơn cốc đâm thẳng vào từng tầngmây, cho dù võ công có cao thâm trác tuyệt đến đâu cũng chỉ có thể dựavào đường hầm mới ra vào được.
Hề Ngọc Đường đã nuốt giải dượcchướng khí Tô Thập Thất cho nàng, một mạch thi triển khinh công đi theohắn và Diêm Thập Lục vào trong tòa tháp cao bảy tầng.
Nàng lấydanh hào của Mạnh Thập Tam, lại gọi đúng tên Tô Thập Thất, thậm chí đãtìm được nơi chơi cờ định kì mỗi tháng của bọn họ, xác nhận được thânphận, còn múa được một đoạn trong kiếm pháp của Mạnh Thập Tam, lúc nàymới được công nhận.
Về hai tấm lệnh bài, tấm bằng sắt lấy từ chỗMạnh Thập Tam, tấm bằng gỗ do nàng căn cứ vào lệnh bài của Mạnh Thập Tam và nửa tấm lệnh bài giống hệt có được từ nơi đó của Âu Dương Huyền. Nói cách khác, làm mục tiêu đứng đầu trong danh sách của đám người Thính Vũ Các, Hề Ngọc Đường và đối phương đã giao thủ gần mười năm, thật sự rấtquen thuộc với vị đối thủ cũ này, thậm chí số lần hỏi thăm nhau cònnhiều hơn cả Việt Thanh Phong, có thể lần theo, nhưng không dễ và nhanhbằng việc có một tấm lệnh bài phân cấp bậc.
Thính Vũ Các phân cấp rõ ràng, mười tám vị trưởng lão đều có lệnh bài sắt, võ công cao tuyệt, danh hiệu từ Nhất đến Thập Bát, trước danh hiệu là họ. Ngoài ra còn cócác cách phân chia khác để có thể phân biệt phạm vi mục tiêu, từ bìnhdân đến thế gia, từ võ lâm đến triều đình, bao quát rất rộng.
Tổchức sát thủ khiến hoàng thất Đại Tấn vừa nghe đã sợ đến mất mật, thànhcông của Thính Vũ Các hoàn toàn dựa vào danh tiếng, hiệu suất, uy tín và nguyên tắc như sắt thép. Không thư không lập, không thực lực khôngthành công, Thính Vũ Các là minh chứng cho tám chữ "thu tiền tài người,không thể thất bại", hễ cần nhắc tới Thính Vũ Các, chỉ có thể nghĩ tớihai chữ thành công.
Mà lúc này, Tô Thập Thất và Diêm Thập Lục sắp đưa nàng đến gặp phó Các chủ. Dựa theo lời giải thích của Hề NgọcĐường, trước khi vị "sư phụ" Mạnh Thập Tam của nàng chết có để lại dingôn, mười tám tuổi mới được tham gia tổ chức, nếu dựa vào năng lực củamình mà được công nhận thì có thể trở thành sát thủ, hơn nữa, còn có thể mang di vật ông ta để lại trong Các đi.
... Thật ra, nàng nào biết Mạnh Thập Tam có di vật hay không.
Nàng chỉ muốn nhân cơ hội này dò xét xem là ai muốn mua mạng của mình, thuận tiện tìm được chút tin tức hữu ích từ nơi đây.
Sở dĩ lúc này mới tới Thính Vũ Các, hoàn toàn là vì nàng bị ép. Những lầnám sát trước, Thính Vũ Các cũng chỉ xuất động nhiều lắm hai người, nhưng sau khi bị mấy chục người vây công trong lần tới Vũ Sơn khi trước, HềNgọc Đường tự nhận, nếu đối phương tổ chức một đợt ám sát với quy môtương tự thêm lần nữa, chắc chắn nàng sẽ chết.
Tám năm trước vìthiết kế giết chết Mạnh Thập Tam, nàng tự lấy thân mình làm mồi, ra mộtcái giá lớn khiến Thính Vũ Các phải phái người đi giết mình, sau đó kiên nhẫn khổ sở chờ đợi ba tháng, cuối cùng tập hợp toàn giáo lực, miễncưỡng giết được ông ta trong Huyền Thiên giáo.
Không phải là lờinói khiêm tốn, nhưng nếu không phải nàng ôm cây đợi thỏ, tận lực thiếtkế vây giết, chỉ bằng đơn bả độc đấu, nàng bây giờ cũng không phải làđối thủ của Mạnh Thập Tam năm đó.
Vương bài của Thính Vũ Các, không phải dạng đùa.
Sau khi tiến vào trong tháp, Tô Thập Thất tự động rời đi, để lại Diêm ThậpLục đưa nàng đến tầng thứ bảy. Trong khi chờ đợi phó Các chủ xuất hiện,Diêm Thập Lục lắng nghe quá trình quen biết của nàng và Mạnh Thập Tam.
Năm đó nhờ Hề Ngọc Đường cố gắng giấu giếm, mãi một thời gian lâu sau tintức Mạnh Thập Tam đã chết mới bị lộ, tuy nói lúc đó chỉ xuất phát từchút cẩn thận, nhưng không thể nghi ngờ chính điều này đã tạo nên mộtkhoảng thời gian hoàn mỹ cho lời bịa đặt của nàng.
Sát thủ ThínhVũ Các không nhất định phải trở về sơn cốc, mỗi sát thủ đều dùng têngiả, thường ngày cũng không hay chung đụng nhiều, Mạnh Thập Tam càng nổi danh độc hành hiệp, chuyện của ông ta, người ngoài biết rất ít. Hề Ngọc Đường nói không nhiều, cũng không có lỗ hổng nào.
Lời nói dối,càng tinh tế tỉ mỉ đến đâu thì càng dễ vạch trần đến đó, một lời nói dối không rõ ràng, khiến đối phương phải tự tưởng tượng, lại dễ dàng vượtqua hơn. Tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng nàng có chứng cứ, Diêm Thập Lụccũng không thể làm gì.
Còn về kiếm pháp của Mạnh Thập Tam... HềNgọc Đường nghiên cứu ông ta nhiều năm, lại đấu trên Tuyết Sơn ba ngàyba đêm, hơn nữa người mang Thái sơ tâm pháp, vốn rất nhạy với các loạichiêu thức võ công, loại suy dễ dàng, muốn gạt người khác không phải làvấn đề.
Sau một nén nhang, phó Các chủ truyền lời muốn gặp HềNgọc Đường, Diêm Thập Lục chờ bên ngoài, để nàng một mình tiến vào tầngthứ bảy.
Hề Ngọc Đường nhìn người tới. Đó là một nam tử mang mặtnạ che toàn mặt, thân người cao lớn gầy gò, khí chất toàn thân có phầnnội liễm, cả người vận trường bào tử sắc thêu chỉ bạc, chân mang giàybó, hai tay trống trơn, trên người không có vật nào khác. Hắn ngồi trênghế tựa, dáng vẻ hờ hững, lại khiến người ta có cảm giác khó gần.
Đó là một nam nhân không thể nhìn ra được sâu cạn.
”Đệ tử của Mạnh Thập Tam sao?” Đối phương mở miệng, giọng nói trầm thấpquanh quẩn, như âm trầm nhất trên cầm của Tạ Ngạn, sâu thẳm mà trongvắt, ánh mắt sau tấm mặt nạ vô cùng thâm thúy, lúc nhìn chăm chú vàongười khác trông giống hệt một con thú lớn đang quan sát con mồi củamình, tạo cảm giác nguy hiểm đến tận xương tủy.
Hề Ngọc Đườngkhông ngờ mình lại có thể nghe thấy giọng nói của một người trẻ tuổi như thế, sau khi khẽ ngạc nhiên thì gật đầu: “Đúng.”
”Chứng minh?”
“... Phó Các chủ cần ta chứng minh bằng cách nào?”
Đối phương im lặng một lúc, một tiếng cười khẽ truyền đến từ sau lớp mặtnạ, bỗng vung tay, một sức mạnh to lớn ập đến. Gần như trong nháy mắtkhi hắn ra tay, Hề Ngọc Đường cũng rút kiếm chống đỡ, thứ nàng dùng làkiếm thuật của Mạnh Thập Tam.
Hai người giao thủ mấy chiêu, nhưng dù sao Hề Ngọc Đường không thể dùng kiếm pháp chân chính của Mạnh ThậpTam, sau khi nhận thấy mình như có phần lấy trứng chọi đá, đang suy xétxem phải biến chiêu thế nào cho tự nhiên, đối phương lại chủ động thutay.
”Tên.” Hắn hỏi.
”Họ Mạnh, vô danh, hành tẩu giang hồđều dùng tên giả.” Hơi thở của Hề Ngọc Đường trầm ổn, không hề có dấuvết của cơn nguy hiểm khi nãy: “Phó Các chủ muốn biết sao?”
”Thì ra là thế.” Người đối diện chỉ gõ hai cái lên tay vịn: “Gỡ mặt nạ xuống.”
“...”
”Gỡ.” Hắn tốt bụng nhắc nhở.
Không phải ngươi còn mang mặt nạ đấy à! Yên lặng thầm mắng vài câu, Hề NgọcĐường không hề bị lay động: “Thính Vũ Các nhận người dựa vào diện mạosao?”
Đối phương lại trầm mặc. Nàng năm lần bảy lượt từ chối,thái độ không thể nói là không kiêu ngạo, cũng may về tình đều khôngđáng trách, trong chốc lát hai người đều không nói thêm lời nào, bầukhông khí vô cùng căng thẳng.
Hồi lâu sau, phó Các chủ lại mởmiệng: “Cô nương có hứng thú muốn vào Thính Vũ Các sao? Thứ cho ta nóithẳng, cho dù có là Mạnh Thập Tam, ở tuổi này, kiếm pháp cũng không thểso được với cô nương.”
Nghe thì chỉ như câu hỏi đơn giản, nhưngđối với Hề Ngọc Đường mà nói, nàng chỉ có thể đồng ý với con đường này.Nàng tới vì chuyện này, hang ổ của đối phương bí mật đến vậy, trừ khigia nhập Thính Vũ Các, bằng không sẽ chẳng còn cách nào để thoát thân.Nàng không còn cách nào, theo dõi Thính Vũ Các là chuyện khó, khả năngmoi được gì đó từ miệng sát thủ càng nhỏ hơn, chỉ có thể tự bắt tay làmtừ bên trong.
”Đúng.”
Như đã đoán được câu trả lời của nàng từ trước, phó Các chủ khẽ gật đầu, đứng dậy: “Diêm trưởng lão.”
Lập tức Diêm Thập Lục xuất hiện trước cửa.
”Mang Mạnh cô nương tới nơi dành cho người mới.” Nói xong, hắn xoay người đi vào nội thất.
Hề Ngọc Đường nhìn bóng lưng của hắn, không hiểu sao lại có cảm giác kháquen, dường như đã từng gặp qua ở nơi nào, trong chốc lát có hơi sữngngười, chờ Diêm Thập Lục gọi nàng một tiếng mới hoàn hồn.
Haingười vừa đi tới cửa, lại nghe giọng của phó Các chủ truyền tới từ trong phòng: “Mạnh cô nương, chiếc ghế trưởng lão của sư phụ ngươi còn đangđể trống.”
Hề Ngọc Đường quay đầu lại: “Ta không cần tên người khác đã dùng qua.”
Một tiếng cười nhẹ truyền đến: “Cuồng vọng. Tự tin với thực lực của mình thế sao?”
”Phó Các chủ không nhìn ra ư?”
”Đáng tiếc ngươi không mạnh bằng Mạnh Thập Tam.”
”Vậy cứ phế Thập Tam, làm Thập Cửu.”
“...”
Diêm Thập Lục kinh ngạc nhìn Hề Ngọc Đường, dã tâm của cô nương này thật lớn!
“... Mạnh Thập Cửu?” Trong nội thất, người kia chậm rãi nói: “Cũng được, nếu ngươi có thể chứng minh được thực lực, có thêm Thập Cửu trưởng lão cũng đâu hề gì!”
”Chứng minh thế nào?” Hề Ngọc Đường hỏi.
Mộtlúc lâu sau nơi mật thất cũng không có bất cứ tiếng nói nào. Nàng chờmột lúc, dường như đối phương đã hạ quyết tâm không lên tiếng thêm, HềNgọc Đường nhìn về phía Diêm Thập Lục, người sau lắc đầu, mang nàng rờikhỏi tầng thứ bảy.
Hai người ra ngoài, làm các loại thủ tục nhậpCác xong, có được lệnh bài bằng gỗ thuộc bề mình, Hề Ngọc Đường đượcDiêm Thập Lục đưa tới trước cửa một tiểu viện hoang vắng.
”Đây là chỗ ở trong cốc của Mạnh Thập Tam.” Diêm Thập Lục nói: “Sau khi ông tachết không có ai dọn vào, Mạnh cô nương có thể thu thập di vật của lệnhsư, thứ cho tại hạ không thể đi cùng.”
Hề Ngọc Đường nói lời đa tạ, đẩy cửa mà vào, trong viện chỉ có một căn phòng duy nhất, vừa vào, suýt nữa đã sặc vì hít phải bụi.
Quan sát sự bài biện bên trong một lượt, Hề Ngọc Đường thật sự không tìm rabất cứ thứ gì có thể được xem như di vật của Mạnh Thập Tam, may mắn cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người mà tìm được một chiếc hộp gỗtrong chiếc tủ ngầm trong tường, bên trong có một bản chép tay, phíatrên là vài chữ "Trường Ẩn kiếm pháp" vô cùng tâm đắc, ngoài nó ra, chỉcó một cây hoa trâm bằng bạch ngọc được điêu khắc rất sống động, vừanhìn đã biết là đồ của nữ tử, cả thân trâm trơn bóng, được bảo quản kĩcàng, hiển nhiên lúc còn sống Mạnh Thập Tam đã rất trân trọng, chỉ không biết chủ nhân là ai.
Hề Ngọc Đường bỏ đồ vào trong ngực, lại thả hộp gỗ vào lại tủ ngầm, sau đó rời khỏi tiểu viện tới nơi nhận nghiệm vụ.
Trải qua một quá trình tra xét, nàng phát hiện, sát thủ bình thường chỉ cóthể nhìn thấy được nội dung mà không có quyền kiểm tra thân phận ngườimua, chỉ có trưởng lão mới có thể. Cứ như vậy, nếu nàng muốn biết ngườinào đã mua mạng của mình, cũng chỉ có một con đường trở thành trưởnglão.
Có điều nhiệm vụ treo trên bảng có rất nhiều loại, tên quenkhông ít, không quen cũng có một đống lớn, Hề Ngọc Đường như nhìn thấy,thời gian tới, con đường tài lộ nào đó đang vẫy chào bản thân. Nàng cốnhịn không nhận nhiệm vụ nào, đợi đến khi trời gần tối mới từ biệt DiêmThập Lục, sau đó rời khỏi sơn cốc.
Trở lại Hàng Châu, nàng đơnđộc tìm một khách điếm để ở, rạng sáng hôm sau mới lên một con thuyềnbuôn nào đó tới Kim Lăng. Hai ngày sau, con thuyền đi tới một bến cảngnào đó, Hề Ngọc Đường chơi trò kim thiền thoát xác, thành công cắt đuôingười theo dõi của Thính Vũ Các, suốt đêm trở lại Hàng Châu.
Đợi đến khi nàng mệt mỏi trở về Hàng Châu, thời gian đã qua năm ngày.
Vẫn là trường bào đỏ thẫm, nhưng đã không còn khuôn mặt kia, chỉ dùng mộttấm màn sa đen che khuất vẻ ngoài, kiếm bên hông đổi thành trường tiên,Hề Ngọc Đường đã sửa lại dung mạo xuất hiện trong Yên Vũ Nhai, lặng lẽkhông làm kinh động tới bất cứ ai mà mò tới gian nhà lớn nhất trong tòabiệt viện.
Nàng ngồi trên nóc, còn chưa kịp suy nghĩ có nên xuống dưới hay không thì đã bị ám vệ bao vây.
Thở dài đưa mắt nhìn về phía mặt trời phương xa vừa lặn tới nơi chân trời,Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ giơ hai tay lên. Nàng phi nước đại một đường,vừa đói vừa mệt, thật sự không muốn động thủ, buộc lòng phải nói lý vớihọ.
”Ta chỉ đến xem Thẩm Thất có nhà hay không thôi.”
Một ám vệ trong số đó lạnh lùng trả lời: “Mời cô nương về.”
Hề Ngọc Đường: “...”
Không về!
Nàng đặt mông ngồi trên mái ngói, cất tiếng gọi: “A Thất... A Thất ơi...”
Rầm hai tiếng, cửa phòng mở ra, nơi phòng chính, Thu Viễn chạy một mạchđến. Nơi sương phòng phía Tây, Thẩm Thất mặt không đổi bước ra, thấy làhồng y nữ tử mang mạn sa che mặt, nhướng mày, còn chưa mở miệng, đốiphương đã nói: “Tiểu Mỹ, ta đói quá.”
Thẩm Thất hơi ngẩn ra, nhận ra người đến: “Ngươi... Sáng sớm mà gào cái gì, còn chưa chịu cút xuống đây à!”
Ngồi như vậy làm gì!
Hề Ngọc Đường nhìn ám vệ đầy đắc ý: “Thấy chưa? Ta là bằng hữu của Thẩm đại phu nhà các người đấy!”
Thu Viễn ngơ ngác trong chốc lát, hỏi Thẩm Thất: “Người Huyền Thiên các người à?”
Thẩm Thất không biết phải trả lời thế nào, buộc lòng phải ừ một tiếng, tiếptục tức giận trừng Hề Ngọc Đường: “Nhanh lên, cũng không phải không cócơm ăn.”
Thu Viễn vẫn mang vẻ mặt lờ đờ, ám vệ hai mặt nhìn nhau, Hề Ngọc Đường bĩu môi, còn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nói bìnhthản của Việt Thanh Phong trong căn phòng dưới chân: “Thả người.”
Toàn thân Hề Ngọc Đường cứng đờ, kinh ngạc vô cùng.
... Hắn có thể tỉnh được ư?
Chủ tử đã lên tiếng, lập tức ám vệ đã biến mất không còn tăm hơi, Hề NgọcĐường lúng túng nhìn về phía Thẩm Thất, thấp giọng nói: “Sao hắn tỉnhđược? Không phải bảo nửa tháng à?”
Lúc nãy mất mặt như vậy... Còn tưởng núi không có cọp, chuẩn bị cướp của chứ!
Thẩm Thất cười nhạt: “Đã tỉnh từ sớm rồi, có điều không thể đứng dậy đượcthôi, mình mất mặt mà vẫn còn oán người khác được sao?”
Hề Ngọc Đường uất ức bĩu môi.
Thẩm Thất lại thản nhiên quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Muốn thay y phục không?”
Hề Ngọc Đường suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Ăn cơm trước. Thu Viễn, nhanhbảo đầu bếp của các người làm một bàn thức ăn lớn, phải nhanh đấy.”
Thu Viễn với vẻ mặt mê man: “Cô nương, người là ai?”
“...”
Hai người nhìn mặt nhau, nàng chưa kịp mở miệng, bỗng cửa phòng chính bị mở ra, vận trung y khoác ngoại sam, Việt Thanh Phong với mái tóc thả xõasau vai xuất hiện ở cửa, thoạt nhìn có chút chật vật, không có chút sức, chỉ có thể vừa tựa vừa vịn khung cửa, miễn cưỡng mới đứng được.
Hắn nghe thấy giọng của nàng.
Hề Ngọc Đường nâng mắt nhìn sang, liếc mắt đã thấy dường như hắn gầy đi thì không nói, ngay cả sắc mặt cũng càng lúc càng kém.
Nàng không nói gì, chỉ nhìn về phía Thẩm Tiểu Mỹ, sao bảo hắn không xuống giường được?
Thẩm Thất không nhìn thẳng vào nàng.
Thấy Việt Thanh Phong đứng dậy, Thu Viễn vội chạy tới: “Ôi chủ nhân của ta,không phải không cho người xuống giường sao? Người trọng thương còn chưa lành, phải tĩnh dưỡng, tĩnh dưỡng đấy.”
Việt Thanh Phong khôngtrả lời, chỉ ngây người nhìn hồng y nữ tử trước mặt. Nàng thoải mái bỏmàn che, để lộ diện mạo vốn có, khuôn mặt hồng hào quen thuộc kia, haimắt sáng như sao, mặc dù phong trần mệt mỏi, tinh thần lại rất tốt, xemra mọi chuyện đều thuận lợi.
Tảng đá trong lòng cũng được hạ xuống.
... Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hề Ngọc Đường mặc y phục nữ nhân.
Hóa ra... Còn đẹp hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
”Thoạt nhìn trông ngươi không khỏe lắm.” Nàng nói: “Nhưng nếu đã dậy rồi, có muốn ăn điểm tâm chung không?”
”Thiếu chủ...” Thu Viễn vẫn còn định nói gì đó, lại lơ đãng nhìn theo tầm mắtchủ tử nhà mình, lập tức trợn trừng, cằm cũng sắp rơi xuống đất: “Hề HềHề...”
Việt Thanh Phong hồi thần, đối diện với lời mời của Hề Ngọc Đường, rũ mắt, thản nhiên nói: “Thu Viễn, dìu ta về.”
Thu Viễn không hề quay lại nhìn mà xua tay: “Đừng có nói chuyện, để ta nhìn rõ một chút!”
Việt Thanh Phong: “...”
Dừng một đoạn, cuối cùng mới phản ứng kịp với lời mình vừa nói, Thu Viễnsững người, lững thững quay đầu, đối diện với vẻ mặt hờ hững của thiếuchủ nhà mình, biểu cảm, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung...
Như nhà có tang.
Trời ạ, hắn vừa lớn tiếng với thiếu chủ đấy!!!