Hoa khôi Thiều Quangcủa Túy Hoa Lâu thành danh đã lâu, từ lúc vào nghề liền bắt đầu bán nghệ không bán thân, cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, ngoại trừ dungmạo vào dáng vẻ tuyệt mỹ, còn có giọng nói vô cùng uyển chuyển, hệt nhưoanh yến, khi nói chuyện có thể làm dịu lòng người.
Tính tìnhThiều Quang rất kiêu ngạo, không dễ dàng chịu lộ diện, danh hiệu băngsơn mỹ nhân tồn tại đã lâu, người bình thường đừng mong thấy nàng cườimột tiếng, chỉ thấy mặt thôi đã khó, bao người vung tiền như rác vì muốn thấy mỹ nhân cười một tiếng, chỉ cần nàng bước ra, sợ rằng không cầnlàm gì, cứ ngồi im như thế đã có một đống người cảm thấy vô cùng thỏamãn.
Mà bây giờ, Thiều Quang đang bình tĩnh ngồi bên cạnh đườngchủ Giang Nam đường của Huyền Thiên giáo là Vu Dương, mặc dù vẫn mangdáng vẻ lạnh lùng như trước, nhưng vẫn khiến cho các vị tân khách phảihành động dè dặt, sợ làm kinh động đến vị mỹ nhân Giang Nam này. Thỉnhthoảng nhìn thoáng qua có thể thấy nàng đang liếc mắt đưa tình với VuDương đối diện, chút kiêu ngạo và quyến rũ toát ra từ trong xương tủyhệt như một đôi tay trắng noãn không ngừng gảy đàn trong lòng người,khiến hô hấp của tất cả có chút không thoải mái.
Vu Dương lườibiếng ngồi nơi đó, bên người có một thanh trường kiếm, trên người mặccẩm bào sơn thủy màu trắng, khóe môi chứa ý cười, ánh mắt thâm thúy hơicong lên, cả người thoạt nhìn rất vô hại, hệt như một tiểu thiếu gia nhà giàu mới nổi vừa bước vào giang hồ, nhưng khí chất của hắn lại quá khóđoán, cho dù bên người có Thiều Quang, vẫn không thể lấy đi chút quantâm nào của hắn.
Hôm nay Giang Nam đường Huyền Thiên giáo mở tiệc chiêu đãi thiếu niên hào kiệt trong Giang Nam, nhưng tình cảnh này lạigiống như Vu Dương hắn muốn chào hỏi võ lâm Giang Nam, nói cho bọn họbiết, ta đến rồi, tiếp theo Huyền Thiên giáo chúng ta sẽ hành động,trước lúc đó, ta muốn chào hỏi một phen, còn khi trở về muốn báo cáo thế nào với đám trưởng lão nhà các người, thì tùy.
Tuổi hắn còn quátrẻ, vì vậy phương pháp chào hỏi hắn lựa chọn chính là kết bằng hữu vớingười cùng thế hệ. Cách này rất an toàn, cũng dễ dàng rút ngắn khoảngcách, nhưng tại sao lại là ở Túy Hoa Lâu! Cứ cho rằng Túy Hoa Lâu khôngcó vấn đề, nhưng tại sao còn mời Việt thiếu chủ?
Phải biết rằng,thiếu chủ Việt gia luôn giữ mình trong sạch, vì trong người nhiều bệnhmà quanh năm luôn trú trong nhà, đừng nói đến việc vào thanh lâu, ngaycả ngày thường, vạn năm cũng không thấy mở tiệc chiêu đãi một lần, dầndần, đóa hoa cao ngạo như tiên nhân kia lại biến thành trích tiên hạphàm thích vui thú rồi sao? Hoàn toàn không thể tin được!
MộtThiều Quang, một Việt Thanh Phong, khiến cho không khí trong Vị Ương Cưtrở nên nặng nề chưa từng có. Nhưng Vu Dương, hay Hề Ngọc Đường không hề để ý. Những người này có đứng ngồi không yên hay không, thì bữa tiệcnày vẫn phải tiến hành tiếp.
Thiều Quang cũng được, Việt ThanhPhong cũng được, những thứ này không thể đại diện cho thực lực của Huyền Thiên, nhưng lại có thể khiến cho bọn họ hứng thú với thân phận củanàng, như vậy là đủ.
Nàng phải khiến lời nói của mình có thể đi sâu vào lòng bọn họ, thế càng tốt hơn.
Tửu lâu quá nghiêm trang, Túy Hoa Lâu lại vừa vặn.
Ca vũ rượu ngon, mỹ nhân uyển chuyển yểu điệu, gió đêm nhẹ nhàng, tiếngđàn du dương, cho dù không khí lúc trước thế nào, ba tuần rượu, toàn bộVị Ương Cư đã bắt đầu có tiếng cười. Hề Ngọc Đường ăn một chút thì dừngđũa, cười nhìn những người khác vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Thiều Quang ở bên cạnh châm rượu giúp nàng, thỉnh thoảng còn nói thầm đôi câu, Việt Thanh Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, cô nương hầu hạ bên người hắn bị ảnh hưởng bởi khí chất quámức cường đại mà không dám vọng động, chỉ uất ức ngồi xuống, cách mộtkhoảng khá xa, dù vậy trên mặt vẫn mang theo chút vẻ kiêu ngạo, khí chất mỗi lúc một đoan chính, rất sợ làm vị bên cạnh nổi giận.
Mắtthấy thời gian đã đến, Hề Ngọc Đường phất tay cho vũ cơ lui, mọi ngườidần ngừng đũa nhìn lại, trong lòng đều có một giọng nói vang lên: ‘Đếnrồi.’
”Rất cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc hôm nay.” Nàng cườinói: “Thân phận của Vu mỗ, hẳn các vị ngồi đây đã biết, vậy cứ đi thẳngvào vấn đề thôi.”
”Sợ rằng các vị đều đang nghi ngờ vì sao hômnay Vu mỗ lại mở tiệc tại Túy Hoa Lâu... Thật ra Vu mỗ là một kẻ phàmtục, nghe đại danh của Thiều Quang cô nương đã lâu, nếu đã đến Giang Nam thì rất muốn nhìn thấy người, nhưng lại sợ người nhỏ, lời nhẹ, ThiềuQuang cô nương không nể mặt, lúc này mới mượn lá cờ lớn, vừa muốn kếtgiao bằng hữu với các vị, vừa mượn chuyện gặp người.”
Nàng dừng một chút, ngượng ngùng cười rộ lên.
”Tâm tư tiểu đệ hơi phức tạp, mong các vị đừng chê cười.”
Vừa dứt lời, trong đám người có vài tiếng cười vang lên, bất tri bất giác,lòng đề phòng của mỗi người với vị đường chủ này đã giảm đi rất nhiều,càng nhiều người để lộ ý vị sâu xa. Chỉ có Việt Thanh Phong và TrịnhThái, người lười phản ứng với nàng, người còn lại thì đang suy nghĩ tớicảnh gặp gỡ không mấy suôn sẻ vài ngày trước, nhớ đến dáng vẻ ra tayngoan độc của hắn, theo bản năng không dám tin hắn là người bình dị gầngũi đến vậy.
Hề Ngọc Đường để mặc những tiếng cười kia vang lên,một lát sau lại nói: “Chẳng qua cũng rất hân hạnh được tiếp đón các vị,tại hạ vẫn không dám quên trên người vẫn còn hư danh của một vị đườngchủ, phải tận trách một chút. Vạn sự khởi đầu nan, lăn lộn ở Giang Namnày, Vu mỗ vẫn cần có sự giúp đỡ của các vị, lỡ như có việc làm khôngxong, có người tố cáo Vu mỗ lên giáo chủ, sợ rằng Vu mỗ lợi bất cập hại(lợi không bù được hại).”
Những người đang ngồi đây có ai làkhông có chút mặt mũi ở vùng này? Đưa tay không đánh người cười, ai cũng thích nghe mấy lời khen, thấy Hề Ngọc Đường tự hạ thấp bản thân, tấtnhiên cũng phải vui vẻ cổ động.
”Ha ha ha ha.... Vu đường chủthật hài hước!” Trong tiệc, một người đến từ Cực Đao Bang lên tiếng đầutiên: “Tại hạ Tả Minh của Cực Đao Bang, xin kết giao tình với đườngchủ!”
”Rất cảm ơn Tả đại ca.” Hề Ngọc Đường cười vô cùng hài lòng.
Những người khác lần lượt đáp lời, dù sao cũng là người đứng đầu một phân đường của Huyền Thiên giáo, mặt mũi vẫn rất nặng.
Hề Ngọc Đường lần lượt tạ ơn từng người, tiếp tục nói: “Nếu các vị đã đồng ý nể mặt tiểu đệ, vậy Vu mỗ cũng không dám giấu diếm thêm, quả thật cómột việc đang muốn thương thảo cùng những người đang ngồi đây.”
Nàng nhìn thoáng qua Thiều Quang bên người, người sau lập tức hiểu ý, khẽnâng tay, bảo các cô nương khác lui ra ngoài, mình thì tiếp tục im lặngngồi đó, không có ý định lui đi.
Hề Ngọc Đường hài lòng vỗ nhẹlên mu bàn tay nàng, nghiêm mặt nói: “Các vị cũng biết, sau mỗi kì đạihội võ lâm đều là thời gian chiêu mộ nhân tài tốt nhất của các môn phái, Huyền Thiên ta cũng không phải ngoại lệ. Năm vừa rồi Huyền Thiên vẫnthu nạp người ở Giang Nam, nhưng năm nay thì khác, Giang Nam đường chúng ta không định ra tay.”
... Cái gì?
Bỗng chốc mọi người ngẩn ra, sững sờ nhìn về phía Hề Ngọc Đường, như không thể tin được thứ bọn họ vừa nghe.
Bọn họ có hiểu đúng lời tên Vu Dương đó nói không? Huyền Thiên giáo muốn ngừng cạnh tranh thu nạp đệ tử lần này sao?
Phải biết rằng nơi đây là Giang Nam! Là nơi nhân tài nhiều nhất của Đại Tấn, rất nhiều đại môn phái ngày trước đến nay bị chia năm xẻ bảy đều bắtnguồn từ Giang Nam, phía sau còn có biết bao môn phái nhỏ tồn tại, những người đang ngồi đây có ai là không biết? Ai lại không muốn cướp mộtphần lợi trên chén canh như thế? Có lần nào lại không từ thủ đoạn đểtranh đấu trong những lúc này?
Lời Hề Ngọc Đường nói như một quảđạn pháo, yên lặng ném vào trong sóng ngầm xảo quyệt của võ lâm GiangNam, người giật mình không chỉ có bọn họ.
Một môn phái, nền móngđể có thể tiếp tục duy trì là gì? Là nhân lực! Không có đệ tử, lấy đâura môn phái? Không có máu tươi thì lấy gì để kéo dài? Không cần nói đếnGiang Nam những năm gần đây nhân tài xuất hiện lớp lớp, giang hồ bìnhlặng không dậy sóng, thời kì thống trị của Tư gia triều Đại Tống qua bao nhiêu thăng trầm cũng đã tiến vào giai đoạn bình ổn, chính là vì muốnnghỉ ngơi lại sức phát triển thực lực, mà thu tay vào lúc này... HuyềnThiên giáo điên rồi sao?
Cả Vị Ương Cư chìm trong tĩnh lặng, mỗingười ở đây đều không ngừng tính toán, thậm chí có người sau khi ngheđược tin này đã bắt đầu tính về tương lai, không biết bước tiếp theophải làm sao, đi về phải báo cáo thế nào, vân vân, không ngừng có vài gã sai vặt rời khỏi tiệc, vội vội vàng vàng ra ngoài báo tin, cảnh tượngrất buồn cười.
”Vu đường chủ.” Cuối cùng, Mặc Cẩm của Thu Vũ Sơn Trang lên tiếng: “Chuyện này rất quan trọng, xin ngài nói rõ.”
Hề Ngọc Đường nhìn thoáng qua Mặc Cẩm, trong đầu thoáng qua tư liệu TiếtDương đã chuẩn bị cho nàng lúc trước. Người này là thiếu chủ của Thu VũSơn Trang, thực lực trác tuyệt, vẻ ngoài tuấn mỹ, còn trẻ tuổi đã làsong kiệt ngang hàng với Dương Triều của Thập Bát Thủy Trại tại GiangNam, đồng thời còn là thiếu hiệp nổi danh lừng lẫy trên bảng, nếu khôngcó bất cứ ràng buộc nào, chắc chắn trên đại hội võ lâm sẽ có bóng dángcủa hắn.
”Mặc thiếu trang chủ.” Nàng chắp tay thi lễ: “Trăm nghekhông bằng một thấy, Mặc thiếu trang chủ quả nhiên là nhân trung longphượng. Trước khi đi giáo chủ đã dặn Vu mỗ đưa đến cho lão trang chủchút lễ vật, Vu mỗ còn đang đợi có dịp đến bái phỏng.”
Mặc Cẩmkhông ngờ phụ thân nhà mình lại có giao tình với giáo chủ Huyền Thiêngiáo, vẻ mặt nhìn về phía Vu Dương thay đổi liên tục.
Hề NgọcĐường cười, nghiêm mặt nói: “Các vị đừng nghi ngờ vội, lời Vu mỗ cònchưa dứt. Hôm nay mở tiệc chiêu đãi các vị là muốn lên tiếng kêu gọitrước thời hạn, dù Huyền Thiên giáo rời khỏi lần tuyển chọn đệ tử này,nhưng cũng không phải là muốn đứng ngoài cuộc, thật ra có một chuyện,vẫn muốn thương nghị với các vị một chút...”
”Không biết các vịcó cảm thấy gần đây võ lâm Giang Nam của chúng ta có hơi đình trệkhông?” Nàng rất không biết xấu hổ mà dùng tới chữ "ta", trong nháy mắtđã kéo gần khoảng cách của bản thân và những người khác lại một bước:“Huyền Thiên giáo cũng chỉ muốn tìm ra một chút đột phá mà thôi, vì vậymỗ có một đề nghị to gan, đã có được sự đồng ý của giáo phái trước khirời đi, trước ngày hôm nay còn mặt dày tới Yên Vũ Thai ở thành nam, sauđó mới có buổi yến tiệc ở Túy Hoa Lâu này.”
Mọi người nhìn Việt Thanh Phong.
Yên Vũ Thai là biệt viện của thiếu chủ Việt gia ở Hàng Châu, nhắc tới Yên Vũ Thai ở thành nam, chỉ có thể nghĩ tới vị này.
Chẳng trách hôm nay hắn lại tới, thì ra là vì vậy.
”Không biết đường chủ có đề nghị gì?” Dương Triều của Thập Bát Thủy Trại mởmiệng. Hắn vừa trở về từ Lạc Dương không lâu, so với Huyền Thiên giáo,tình hình vài năm trở lại đây của Thập Bát Thủy Trại còn đáng xấu hổhơn, đã sớm có dã tâm tới chuyện chiêu mộ.
Hề Ngọc Đường nhìn thoáng qua Dương Triều, nói: “Mỗ muốn mượn lực sau lưng chư vị, chỉnh đốn võ lâm Giang Nam.”
Vừa nói xong, mọi người lại giật mình.
Hôm nay bọn họ đã bị kinh sợ mấy lần vì vị đường chủ này.
”Chỉnh đốn?” Tả Minh nhíu mày mở miệng: “Là ám chỉ kết minh sao?”
”Đúng là như vậy.” Hề Ngọc Đường có chút tán thưởng nhìn hắn: “Ta và cácngười đều có ý muốn tiến thêm một bước, khổ nỗi lại bị ràng buộc khánhiều, vì sao lại không liên thủ? Liên thủ không có nghĩa là trừ khửtông môn, chỉ là thay đổi những gì cần thay đổi trên hình thức mà thôi,chỗ tốt của việc này, Vu mỗ không cần nhiều lời, lòng các vị tự hiểurõ.”
Sắc mặt mọi người khẽ biến, cùng trầm mặc.
Liên thủ,nói cách khác là muốn có một thứ như Giang Nam bang xuất hiện, việc liên thủ này rất có lợi, nhưng vấn đề gặp phải là làm sao để phân chia lợiích. Huyền Thiên giáo vẽ ra cho bọn họ một chiếc bánh lớn, cũng chưa nói phần bánh này là ngọt ngào hay đau khổ, là rượu hay là độc, chính vìvậy, bọn họ mới không nhịn được mà muốn thử một lần.
Thấy mọingười đều trầm tư, Hề Ngọc Đường lại châm thêm một cây đuốc: “Việc nàyta đã báo lên nội bộ Huyền Thiên, lúc này mới dám đưa ra lời đề nghị. Vu mỗ đã xin ý kiến, có thể dâng hai bộ công pháp ra để chứng minh lòngthành, một bộ "Thanh Dao Kiếm Pháp" do giáo chủ sáng chế, bộ còn lại là"Cuồng Phong Đao Pháp", đảm bảo không tham dự chiêu mộ, chỉ chọn vài bangười mang tính tượng trưng... Dù sao cũng cần phải có đôi lời với người trong giáo.”
”Cái gì? ‘Cuồng Phong Đao Pháp’?” Vừa dứt lời, TảMinh khiếp sợ đứng bật dậy: “Chính là đao pháp đã thất truyền từ sáumươi năm trước đó sao?”
Hề Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy.”
Tả Minh sững sờ trừng mắt: “Mặc cho truyền đọc tham khảo, còn có thể sao chép?”
”Đương nhiên.”
“...”
Huyền Thiên giáo điên rồi!!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Có người đưa mắt nhìn về phía Việt Thanh Phong vẫn luôn một mực trầm mặckhông thảo luận vấn đề, chỉ thấy người sau mang vẻ mặt bình tĩnh, dườngnhư không có gì phản đối với lời Vu Dương nói, nhưng cũng không có ý ủng hộ. Chuyện hôm nay quá mức kinh người, thiếu chủ Việt gia không lêntiếng, không ai dám tỏ thái độ ngay lúc này.
Hề Ngọc Đương yênlặng thu hết vẻ mặt của những kẻ đang ngồi dưới kia vào mắt, cười:“Đương nhiên, mục đích chính hôm nay của Vu mỗ vẫn là kết giao bằng hữuvới các vị, kết minh là chuyện trọng đại, không nên quyết định lầm. Chưvị có thể đợi trở về rồi bàn bạc một chút, không vội, không vội.”
... Mọi người tiếp tục im lặng.
Không vội sao?
Sao lại không vội?
Mắt thấy không ổn liền ra đòn nặng tay như thế, Huyền Thiên các ngươi đúng là rất được!!
”Trịnh mỗ có chuyện không hiểu, không biết Vu đường chủ có thể giải đáp hộ được không?” Trịnh Thái vẫn luôn im lặng đã mở miệng.
Hề Ngọc Đường nhìn sang, cười gật đầu.
Trịnh Thái do dự một chút, nói: “Với Vu đường chủ mới tới Giang Nam sẽ cóđiều này không biết, tuy chúng ta chỉ có chút danh mỏng, nhưng cũngkhông thể thương lượng quyết sách trọng đại như vậy với trưởng bối trong nhà... Việc quan trọng như vậy, vì sao lại nói với chúng ta trước?”
Đang nói, trong tiệc có người vô thức gật đầu.
Trịnh Thái đã nói ra nghi vấn trong lòng bọn họ, bọn họ cũng rất muốn biết,lúc này Vu Dương đã có dã tâm, vì sao không trực tiếp đến tìm người cóquyền quyết định phía sau lưng bọn họ?
Hề Ngọc Đường thầm liếcTrịnh Thái, khóe môi nhếch lên thành ý cười nhạt: “Hôm nay Vu mỗ đến đểkết giao bằng hữu, cũng không phải đến để bàn chuyện kết minh. Đã kếtgiao bằng hữu, đương nhiên phải lựa chọn thế hệ giao hảo thích hợp...Còn yêu cầu vừa rồi, Trịnh nhị công tử đã quá khiêm tốn rồi, sức nặngcủa chuyện này, Vu mỗ vẫn biết. Vốn dĩ hôm nay lại nói chuyện này, thứnhất là vì đợt chiêu mộ sắp tới, thứ hai, là vì biểu lộ thành ý của mỗ.”
Nàng ngập ngừng: “Không biết Trịnh nhị công tử có hài lòng với đáp án của mỗ không?”
Trịnh Thái: “...”
Đã nói đến mức này, Trịnh Thái cũng không còn gì để nói.
Hề Ngọc Đường không nói gì thêm về chuyện kết minh mà bắt đầu mời mọingười tiếp tục nâng cốc ăn mừng, có điều hôm nay nàng đã ra đòn lớn nhưthế, không ai còn tâm tình tiếp tục, rất nhanh đã có một đám người vộivã cáo từ rời đi.
Yến hội đến đây xem như kết thúc, đương nhiênHề Ngọc Đường sẽ không ép người ở lại, đứng dậy tiễn khách. Trịnh Tháingồi lại đến cuối cùng, dây dưa cả buổi, cuối cùng vẫn phải gặng hỏi vấn đề đã nghẹn trong lòng một đêm.
”Vu đường chủ, vị cô nương đi cùng ngài mấy ngày trước...” Hắn có chút ngượng ngùng.
Hề Ngọc Đường nhíu mày: “Trịnh công tử đang nói đến sư muội của ta sao?”
”Đúng vậy.” Trịnh Thái gật đầu.
”Trịnh nhị công tử muốn hỏi điều gì?”
Trịnh Thái ngừng một chút, mở chiết phiến: “Tại hạ chỉ muốn kết giao bằng hữu với sư muội, đường chủ không cần đề phòng như thế.”
Hề NgọcĐường nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, chuyển gió: “Sắc trời đã muộn, Trịnh nhị công tử không định về sao? Hay đêm nay định ngủ luôn tại nơi này?”
Trịnh Thái: “...”
Nhìn hắn xanh mặt rời đi, Hề Ngọc Đường cả người thoải mái trở về trong các, liếc mắt vẫn thấy Việt Thanh Phong còn đang ngồi bất động, vừa ho khan, vừa để Thiều Quang ở cạnh châm trà cho hắn, không biết Thu Viễn đã điđâu, giờ này lại không ở cạnh.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua màn saphía sau, thổi bay vài sợi tóc của hắn tới bên mặt Thiều Quang, quấnquanh búi tóc tinh xảo của nàng, tự dưng lại sinh ra chút cảm giác quyến luyến không nói nên lời.
Hề Ngọc Đường đứng tại chỗ, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tóc hai người đang quấn vào nhau, ý vị trong đôi mắt đen lan tràn.
Việt Thanh Phong dừng ho khan, đột ngột ngẩng đầu nhìn sang, Hề Ngọc Đườngthu hồi tầm mắt, bĩu môi đi tới: “Sao vậy, mới đi một lát, Thiều Quangcô nương lại định bỏ ta rồi sao?”
Thiều Quang châm xong trà, lạinhẹ nhàng để xuống trước mặt Việt Thanh Phong, lúc này mới ngẩng đầulên, nơi đuôi mắt lướt qua chút ý trách móc: “Bên người công tử còn cóchỗ cho Thiều Quang sao?”
Hề Ngọc Đường cười, tiến kéo rồi trựctiếp ôm nàng vào lòng, rời khỏi Việt Thanh Phong: “Vậy cũng không chonàng đi lấy lòng hắn.”
Thiều Quang lập tức che miệng cười khẽ: “Được được được, Việt thiếu chủ là của công tử, Thiều Quang không cướp.”
Hề Ngọc Đường: “...”