“Chúng ta đang bị thu mua một cách ác ý.”
Viêm Lương cứng đờ người.
“Mẹ em bảo anh đừng nói chuyện này cho em biết, nhưng anh cảm thấy em có quyền được biết.” Tưởng Úc Nam đặt tay lên vai Viêm Lương, do dự một lát mới nói tiếp: “… để em chuẩn bị tinh thần.”
Viêm Lương đột nhiên đứng dậy. Cô đờ đẫn nhìn Tưởng Úc Nam một lúc, mới nhận ra không phải cô nghe nhầm. Tâm trí vẫn dừng lại ở tin dữ “thu mua ác ý”, cô lẩm bẩm lặp lại: “Chuẩn bị tinh thần?” Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Bị Tưởng Úc Nam nhìn chăm chú, cuối cùng Viêm Lương cũng lấy lại sự bình tĩnh. “Tin tức về vụ thu mua ở đâu ra?”
“Trên thị trường cổ phiếu, có một công ty nhân lúc cổ phiếu của Từ thị rớt giá liền mua vào với số lượng rất lớn. Các phòng ban ngửi thấy mùi bất thường liền tiến hành điều tra, mới phát hiện…” Tưởng Úc Nam dừng lại trong giây lát rồi mới tiếp tục nói: “… tình hình còn tệ hơn chúng ta tưởng.”
Viêm Lương không khỏi kinh ngạc.
Đầu óc rối như tơ vò, Viêm Lương cảm thấy thở cũng thật khó khăn. Bên tai cô còn văng vẳng giọng nói của Tưởng Úc Nam: “Tình hình còn tệ hơn chúng ta tưởng…”
Tệ ư? Tệ đến mức nào? Viêm Lương do dự một lát, cuối cùng hỏi: “Bên mua đã động đến các cổ đông?”
Tưởng Úc Nam nhìn cô, gật đầu.
Viêm Lương cảm thấy trước mắt tối sầm trong giây lát. Mấy ngày qua, tin dữ dồn dập ập đến, đã vượt quá sức chịu đựng của cô. Cô ngồi sụp xuống ghế, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng đầu, hỏi: “Anh đã điều tra ra ai đứng đằng sau tất cả những chuyện này chưa?”
Tưởng Úc Nam lắc đầu. “Trước mắt mới chỉ điều tra ra một công ty hữu danh vô thực.”
Viêm Lương vô thức nắm chặt hai bàn tay, Tưởng Úc Nam thấy vậy liền ôm cô. “Em đừng lo lắng quá, anh đã khởi động phương án thu mua khẩn cấp. Mẹ em đã quyết định bỏ tiền mua lại cổ phiếu, thủ tục có liên quan đã ký xong rồi, có lẽ mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn.”
Nghe câu nói của Tưởng Úc Nam, Viêm Lương mới thấy nhẹ nhõm một chút. Vụ thu mua ác ý kinh động đến Từ thị, bên thu mua nắm trong tay số cổ phần không nhỏ. Viêm Lương không có dũng khí nghĩ tiếp, thà cô để người đàn ông trước mặt báo cho cô biết tình hình: “Những cổ đông nào đã bán cổ phần?”
“Hiện tại mới chỉ biết hai người là Lại Chính Niên và Lưu Quân.”
Vẻ mặt của Tưởng Úc Nam lúc này cho thấy tình hình vô cùng nghiêm trọng. Viêm Lương không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ cúi đầu nghe anh nói tiếp: “Anh nhận được tin, mục tiêu tiếp theo của bọn họ là Châu Thành Khoan. Anh đã tiếp xúc với Châu Thành Khoan, hy vọng có thể cứu vãn tình hình.”
Ngọn gió đông thổi bay một góc tấm vải trắng nằm trên mặt cỏ. Nhìn góc tấm vải bay phấp phới, Viêm Lương đột nhiên phát hiện, thật ra cô cũng giống tấm vải trắng đó, hoàn toàn bất lực trước các thế lực bên ngoài. Cô lặng lẽ nhặt tấm vải, sau đó ngước nhìn Tưởng Úc Nam.
“Đừng ngơ ngẩn ở đây nữa! Xem tay em kìa, đông cứng cả rồi!” Tưởng Úc Nam vừa nói vừa ủ hai bàn tay của Viêm Lương vào lòng bàn tay anh. “Chúng ta vào nhà đi…”
Được hơi ấm của anh truyền tới, Viêm Lương mới cảm thấy ấm áp hơn một chút. Dáng vẻ bình tĩnh của người đàn ông này luôn kéo cô thoát khỏi đáy sâu tuyệt vọng…
Viêm Lương gật đầu, để mặc Tưởng Úc Nam dắt vào nhà, bỏ lại sắc trời u ám ở sau lưng.
Vừa vào cửa, Viêm Lương nhìn thấy dì Lương đang đi nhanh về phía cô. Thấy hai người, dì Lương gật đầu với Tưởng Úc Nam trước, sau đó quay sang Viêm Lương, nói: “Luật sư Vạn đến rồi, phu nhân bảo nhị tiểu thư tới thư phòng. Luật sư Vạn sẽ công bố bản di chúc ngay bây giờ.”
Tưởng Úc Nam mỉm cười với Viêm Lương: “Anh ở đây đợi em.”
Tuy là con rể cửa Từ gia nhưng đối với chuyện phân chia tài sản, Tưởng Úc Nam vẫn chỉ là người ngoài. Viêm Lương gật đầu rồi đi theo dì Lương lên tầng trên.
Châu Trình đang đứng ở hành lang ngoài thư phòng hút thuốc. Nhìn thấy Viêm Lương, anh nhếch miệng thay lời chào hỏi. Mặc dù Châu Trình mỉm cười nhưng Viêm Lương chỉ thấy vẻ lo âu trên gương mặt anh.
“Chẳng phải anh cai thuốc từ lâu rồi sao?”
Đó là chuyện xảy ra mấy năm trước. Một lần Từ Tử Thanh ca thán trong nhà toàn mùi thuốc lá, chưa đầy một tháng sau, Châu Trình đã cai hẳn thuốc lá.
Lúc này nghe Viêm Lương hỏi câu đó, Châu Trình chậm rãi hít một hơi thuốc, cười cười với cô mà không lên tiếng.
Viêm Lương biết cô chẳng có tư cách giật điếu thuốc Châu Trình đang hút giở, vì thế cô không nói lời nào, quay đầu đi vào thư phòng.
Lúc còn sống, mỗi khi ở nhà, Từ Tấn Phu thường giam mình trong thư phòng. Đồ đạc cũng như việc trang trí thư phòng đều làm theo ý ông ta. Bây giờ, mẹ con Từ Tử Thanh đang ngồi đợi trên chiếc sofa bên cạnh. Viêm Lương đưa mắt về phía họ, vô tình nhìn thấy tấm ảnh gia đình treo trên tường.
Tấm hình này chụp năm năm trước. Trên ảnh, Viêm Lương cau có mặt mày, Từ Tử Thanh tươi cười rạng rỡ, Từ Tấn Phu tinh thần khỏe mạnh ngồi ở vị trí trung tâm… Đó là một gia đình bên trong rạn nứt nhưng vẫn còn cái vỏ bọc hoàn hảo. Chẳng như bây giờ, đến sự đoàn kết giả tạo cũng không cần tiếp tục duy trì…
Lúc Viêm Lương đang chìm trong suy tư, cửa thư phòng mở ra, bà Viêm và luật sư Vạn đi vào.
“Viêm Lương!”
Viêm Lương lập tức bừng tỉnh sau tiếng gọi của mẹ, cô rời mắt khỏi tấm ảnh gia đình.
Nhìn thấy mẹ và luật sư Vạn, Viêm Lương nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngồi xuống một chỗ cách xa mẹ con Từ Tử Thanh.
Luật sư Vạn công bố di chúc, trong đó quan trọng nhất là việc phân chia tài sản, bao gồm cả tài sản do Từ Tấn Phu đứng tên. Vì những chuyện Từ Tử Thanh gây ra cho Từ thị, ngoài số cổ phần được hưởng trước đó, trong bản di chúc, Từ Tấn Phu không chia thêm cổ phần cho Từ Tử Thanh, toàn bộ số cổ phần của ông ta được chuyển giao cho bà Viêm. Quyết định này của Từ Tấn Phu đồng nghĩa với việc, Viêm Lương sẽ kế thừa Từ thị. Từ Tấn Phu để lại phần lớn bất động sản cho mẹ con Từ Tử Thanh. Ngoài cổ phần và bất động sản, tất cả tài sản khác ủy thác cho một quỹ tiền tệ quản lý, mọi người đều được hưởng lợi ích. Mẹ con Viêm Lương và mẹ con Từ Tử Thanh được phân chia lợi nhuận theo tỷ lệ 4:6. Ngôi nhà họ đang ở là tài sản chung của bà Viêm và Từ Tấn Phu, vì vậy, mẹ con Từ Tử Thanh sẽ rời khỏi đây, chuyển đến ngôi biệt thự Từ Tấn Phu để lại cho bọn họ.
Tất cả mọi người đều không có ý kiến gì về bản di chúc, lần lượt ký tên rồi rời đi… Câu “người đi trà lạnh” có lẽ ám chỉ tình huống hiện tại, Viêm Lương ngồi đó, dõi theo hình bóng mẹ con Từ Tử Thanh, trong khi cô rất muốn nói một câu với người cô oán hận bao năm nay: “Tạm biệt!”
Hoặc là vĩnh biệt…
Lúc Viêm Lương rời mắt khỏi bọn họ, thẫn thờ nhìn ly cà phê trước mặt, Từ Tử Thanh đi đến cửa nhận được ánh mắt ra hiệu của mẹ cô ta, liền quay lại chào: “Mẹ cả, con đi đây!”
Bà Viêm gật đầu. Bà đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền gọi: “Tử Thanh!”
Từ Tử Thanh nghi hoặc quay lại.
Tất cả mọi người có mặt ở thư phòng đều nghe rõ câu tiếp theo của bà Viêm: “Cô ra giá đi, tôi muốn mua lại toàn bộ số cổ phần trước đó bố cô cho cô.”
Sắc mặt Từ Tử Thanh lập tức thay đổi.
Thấy cô ta mãi vẫn không lên tiếng, bà Viêm đoán cô ta khó xử, liền cất giọng ôn hòa: “Cô hãy suy nghĩ kỹ đi! Thời gian này Từ thị rất không ổn định, hy vọng cô nghĩ đến đại cục!”
Từ Tử Thanh do dự một lát, cuối cùng trả lời nước đôi: “Con sẽ nhanh chóng trả lời mẹ!”
Cuối cùng cũng rời đi…
Từ Tử Thanh và mẹ cô ta lên xe rời khỏi ngôi nhà lớn. Mẹ Từ Tử Thanh vẫn khóc không thành tiếng. Từ Tử Thanh chống tay lên cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai cô ta là tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ, nhưng đầu óc cô ta lại vang lên câu nói của bà Viêm: “Cô ra giá đi, tôi muốn mua lại toàn bộ số cổ phần trước đó bố cô cho cô…”, “Cô hãy suy nghĩ kỹ đi! Thời gian này Từ thị rất không ổn định, hy vọng cô nghĩ đến đại cục.”
“Mẹ!” Từ Tử Thanh đột nhiên lên tiếng.
Mẹ cô ta giật mình, vội lau nước mắt, hắng giọng rồi nói: “Sao thế?”
“…” Từ Tử Thanh trầm mặc một lúc, cuối cùng chỉ nói: “Không có gì ạ!”
Ô tô đưa Từ Tử Thanh rời xa ngôi nhà cô ta đã sống mười mấy năm. Dù không thể hiện ra mặt nhưng trong lòng cô ta vô cùng hỗn loạn. Cuối cùng, cô ta nói với tài xế: “Chú cho cháu xuống xe ở ngã rẽ tiếp theo, rồi đưa mẹ cháu về nhà trước.
“Con đi đâu vậy?”
Từ Tử Thanh nở nụ cười miễn cưỡng: “Con có chút việc.”
Tài xế dừng xe ở một góc ngã tư, Từ Tử Thanh lập tức xuống xe, bắt taxi đi đến tập đoàn Lệ Bạc.
Mọi người đều biết Từ Tử Thanh là Giang phu nhân tương lai nên cô ta ra vào tập đoàn Lệ Bạc như chốn không người. Trên đường đến văn phòng làm việc của Giang Thế Quân, cô ta miễn cưỡng chào hỏi mọi người.
Nhìn thấy Từ Tử Thanh, thư ký của Giang Thế Quân lập tức đứng dậy, định gọi điện báo cho ông ta. Từ Tử Thanh ngăn lại. “Không cần đâu, để tôi tự vào là được!”
Từ Tử Thanh đẩy cửa đi vào.
Văn phòng của Giang Thế Quân rất rộng, bên ngoài là phòng tiếp khách, còn có cả sân golf trong nhà, bên trong mới là phòng làm việc của ông ta. Từ Tử Thanh đi đến cửa phòng làm việc, đang định đẩy cửa, bên trong đột nhiên vang lên tiếng nói: “Úc Nam, bao giờ cháu mới cùng chú đi thăm mộ bố cháu?”