Nửa Đời Tội

Chương 28: Phá vỡ lồng giam (Hoàn)



Ngoài trời, mây đen lặng lẽ ập tới.

Lam Vong Cơ dẫn các môn sinh của Liên Hoa Ổ đi đến một ngọn núi cách Liên Hoa Ổ gần nhất, ngọn núi này vốn nước trong xanh cây cối tươi tốt, chim chóc thành đàn, gà rừng thỏ hoang chạy nhảy khắp nơi, thậm chí thường có người trẻ tuổi lên núi này hẹn hò lén lút. Bởi vì Lam Vong Cơ nhìn xung quanh nơi này, phát hiện trên mấy cái cây đều treo một chiếc đèn lồng rách bươm, trên đó viết bài thơ tình trong sách Kinh thi không biết từ khi nào.

Là một ngọn núi xinh đẹp, chỉ là hiện giờ bị yêu tà xâm nhập, yêu khí phá phách bừa bãi, tà khí ngút trời, vỏn vẹn mấy ngày, đã quấy nhiễu đến mức dân chúng dưới chân núi không thể sống yên ổn, trở thành một ngọn núi tà ám, đám yêu quái này xác định là không thể giữ lại.

Trước khi lên núi, nhóm người lại đi tìm một người già trong thôn để tìm hiểu một ít tin tức, đã hỏi được nhiều thứ tường tận hơn. Ông lão vừa nhìn đã biết những người này chính là tiên nhân đến diệt trừ tà tuý, gần như mừng đến phát khóc, hỏi gì đáp nấy.

Ông lão nói với bọn họ: "Yêu quái trong núi này chính là một đám yêu hầu (khỉ thành tinh) có ba mắt, chỉ ra ngoài vào buổi tối, ba con mắt kia đỏ như máu, rất đáng sợ, may trong thôn chúng ta có một người giết heo. Lần trước đám khỉ kia tới thôn chúng ta định giết người, vừa vặn gặp phải người giết heo của thôn chúng ta đang giết heo, đã bị doạ sợ rút lui ba phần, sau đó bị người giết theo phát hiện, đúng vậy, bị hắn dùng dao phay bình thường giết heo chém cho tơi tả, trốn về trên núi, thôn chúng ta mới không còn ai mất tích."

Tam sư đệ hỏi lại: "Lão bá, đám khỉ đó sau này vẫn tới nữa sao?"

Ông lão nói: "Đúng vậy! Cũng chỉ an phận một chút lúc gặp phải người giết heo, vốn dĩ cho rằng bọn chúng không dám đến nữa, thật không ngờ chỉ cách một ngày, thôn chúng ta lại thiếu người."

Lam Vong Cơ lên tiếng hỏi: "Có biết thiếu mấy người không."

Ông lão nhịn không được nhìn Lam Vong Cơ thêm mấy lần, nói đúng sự thật: "Tính luôn tiểu Lý mất tích tối hôm qua, là thiếu ba người!"

Sắc mặt Lam Vong Cơ hơi trầm xuống, nói: "Bắt đầu từ khi nào."

Không ngờ ông lão nghe thấy, liền mang vẻ mặt đau thương, nói: "Ba hôm trước, tính đến hôm nay đã qua ba ngày, bọn chúng không chỉ ăn thịt người, còn ăn trộm gà vịt! Ngày tháng sắp sửa không sống nổi nữa, chúng ta đã sớm muốn bỏ chạy, may mà các tiên nhân đã tới!"

Yêu hầu ba mắt, nhìn tên đoán nghĩa, chính là con khỉ thành tinh có thêm một con mắt trên trán, nếu nói con mắt này có ích lợi gì, thì thật ra cũng vô dụng, chỉ để doạ người ta một chút.

Trên sách cổ ghi lại, yêu hầu ba mắt cũng không phải là yêu vật lợi hại gì, chỉ là ghê gớm hơn khỉ bình thường một chút, có thể ăn trái cây, cũng có thể ăn thịt, bình thường không đả thương con người. Không khó giết, loại người có sát khí nặng giống như người giết heo cũng đủ để uy hiếp bọn chúng.

Loại yêu hầu này thường ở mấy chỗ rừng sâu, có khi cũng sẽ di chuyển nơi ở, nhưng trong vòng vài chục năm gần như sẽ không, bởi vì quá trình di chuyển này khá phiền phức, phải trải qua không biết bao nhiêu ngọn núi, mới có thể tìm được nơi mà bọn chúng ưng ý.

Dân chúng ở dưới chân ngọn núi này cũng xui xẻo, yêu hầu ba mắt vốn ít nhất vài chục năm mới di chuyển một lần lại bị bọn họ gặp phải. Ban đầu đám yêu hầu ba mắt trộm gia cầm như gà vịt thì cũng thôi, thế nhưng bọn chúng còn ăn thịt người! Đoán chừng đã nếm qua thức ăn tươi mới, nên mới ăn thịt người, tất nhiên không thể giữ lại, một con cũng không cho chạy thoát.

Lam Vong Cơ lúc ấy nghe xong, gật đầu cảm ơn ông lão, rồi dẫn môn sinh Giang gia lên núi. Hiện giờ đang ở giữa sườn núi, bầu trời đã nhiễm màu mực, tối om, nếu không có ngọn đèn dầu, căn bản là không nhìn rõ đường.

Một đám môn sinh mới vào cửa, rèn luyện chưa đủ, không gan dạ như vậy, tuy rằng đều cầm đèn, nhưng vẫn có người bắt đầu lùi bước. Ngũ sư đệ và Tam sư đệ liền hăng hái trấn an bọn họ, Ngũ sư đệ nói: "Nhiều người như vậy, mà sợ một đám khỉ? Nếu bị ăn thịt thì cùng nhau bị ăn thịt, bằng không thì sẽ cùng nhau diệt trừ lũ khỉ chứ! Lại nói cô gia của chúng ta lợi hại lắm, có gì đáng sợ? Các ngươi cứ an tâm đi!"

Lời này được nói ra, ngược lại khiến không ít người an tâm. Chỉ có một môn sinh vẻ mặt đưa đám, "Nhưng, nhưng ....."

Ngũ sư đệ thấy hắn dong dong dài dài nửa ngày nói không nên lời, liền đi qua choàng cổ hắn, cao giọng nói: "Nhưng nhưng, nhưng cái gì mà nhưng? Các sư huynh đệ che chở ngươi nhé!"

Đám môn sinh lập tức lớn tiếng phụ hoạ: "Đúng vậy, sợ cái gì!"

Đúng lúc này, đôi mắt Lam Vong Cơ thoáng nhiền, bỗng phát hiện cánh rừng bên trái xẹt qua một bóng người màu đen, sắc mặt tức khắc ngưng trọng, trong nháy mắt rút Tị Trần ra, nói: "Cẩn thận!"

Toàn bộ môn sinh kinh hãi, Ngũ sư đệ và Tam sư đệ vội vàng dẫn đầu rút kiếm ra, đám môn sinh vừa rồi khẩn trương, ngay cả chuyện phải rút kiếm ra cũng quên mất, lúc này thấy hai vị sư huynh rút kiếm, liền vội vàng cũng rút kiếm theo.

Từ sau khi Lam Vong Cơ phát hiện bóng đen kia, đám người chen chúc thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng kêu khẹc khẹc của lũ khỉ, tiếng sột sột soạt soạt ở trong rừng càng lúc càng rõ ràng, cả đám người cảnh giác nhìn khắp xung quanh.

Ngũ sư đệ bỗng cảm thấy không thích hợp, chợt ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn. Vị trí của hắn vừa vặn là một tàng cây có treo đèn lồng bên dưới, cũng chính vì hắn nghe thấy động tĩnh rất nhỏ trên cây, mới phát hiện ra điều không thích hợp. Ngay khoảnh khắc ngẩng đầu kia, hắn liền thấy rõ yêu hầu ba mắt trông như thế nào.

Con yêu hầu đó đứng trên cây, người đầy lông, thân hình có vẻ dài hơn khỉ bình thường rất nhiều, ba con mắt màu đỏ máu trên mặt nhìn lom lom vào hắn, một gương mặt tươi cười quỷ dị, khoé miệng nhe rộng ra, như thể đã tìm được thứ gì đó thú vị. Yêu cầu cầm chiếc đèn lồng trong tay, xem ra là đang muốn ném chiếc đèn lồng xuống.

Ngũ sư đệ quát: "Coi chừng trên đầu!" Rồi sau đó, hắn nhanh chóng lùi ra phía sau. Trong chớp mắt hắn lùi lại, một chiếc đèn lồng đập xuống từ trên cây. Những người còn lại ngẩng phắt đầu lên, trừ Lam Vong Cơ, trong mắt mọi người đã dâng lên nỗi hoảng sợ. Chẳng vì nguyên nhân gì khác, bề ngoài của những con yêu hầu này, đặc biệt là ba con mắt kia, thật sự quá mức quỷ dị!

Chúng nó không chỉ có bề ngoài quỷ dị, hơn nữa số lượng lại cực kỳ nhiều, lúc này cả đám người ngẩng đầu mới phát hiện ở trên cây không biết từ khi nào đã bị lũ yêu hầu này chiếm cứ.

Lũ yêu hầu ba mắt nhìn bọn họ chằm chằm, giống như đang xem một đàn con mồi, hoặc là lộ ra tia hung ác, hoặc là tươi cười quỷ dị. "Khẹc khẹc!" Một con yêu hầu có thân hình lớn nhất trong đó kêu lên một tiếng, cả bầy khỉ lập tức nhào xuống, tiếng kêu bén nhọn chói tai gần như muốn làm người ta điếc tai.

Lam Vong Cơ nhíu chặt lông mày, Tị Trần trong tay hiện ra linh quang, vung lên, thân kiếm quét ngang, một luồng kiếm sắc bén lập tức đánh bay một vòng yêu hầu văng ra ngoài.

"Khẹc khẹc!"

Lực sát thương của linh kiếm rất lớn, huống chi có thêm linh lực, đàn yêu hầu cho dù da dày thịt béo bao nhiêu, cũng không thắng nổi lưỡi kiếm có thể chẻ đôi ngọn tóc của Tị Trần, một vòng yêu hầu bị đánh bay ra ngoài này đương nhiên phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng số lượng yêu hầu ba mắt rất nhiều, ngoài một số bị chết này, trên cây vẫn còn. Tam sư đệ hét lớn một tiếng: "Giết!" Cuối cùng, hắn vọt tới. Đám môn sinh vừa rồi thấy những con yêu hầu kia bị một kiếm giết chết, lá gan lập tức to lên, hiện giờ nghe sư huynh thét ra lệnh, tất cả liền cầm theo kiếm ào lên.

Lũ yêu hầu kêu khẹc khẹc thảm thiết, con yêu hầu có thân hình cao lớn nhất kia đột nhiên lại kêu to một tiếng, lũ yêu hầu nghe thấy, liền bắt đầu chạy trốn khắp nơi, Lam Vong Cơ thần sắc nghiêm nghị, thấy vậy, quát khẽ: "Tản ra!"

Tốc độ chạy trốn của lũ yêu hầu cực nhanh, vừa trốn còn vừa nhặt đá ném bọn họ, đám môn sinh vội vàng đuổi theo giết, né tránh những cục đá bay tới kia, rất là chật vật. Tị Trần vào vỏ, Lam Vong Cơ tháo đàn Vong Cơ ở trên lưng xuống, ngồi xuống tại chỗ, tay lướt dây đàn, tiếng đàn tuôn ra từ trong tay y, lan rộng ra bốn phương tám hướng.

Lũ khỉ nghe thấy tiếng đàn, đột nhiên trì trệ không tiến tới, ôm đầu hét to, thân thể giống như không thể nhúc nhích được, ngã trên mặt đất run rẩy kịch liệt.

Đám môn sinh truy đuổi vất vả thấy vậy, vội vàng dùng kiếm lần lượt đâm chết. Tiếp tục như thế, không bao lâu, yêu hầu bị giết sạch. Lam Vong Cơ ngưng đàn, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống con yêu hầu vương đang thoi thóp thở trên mặt đất.

Yêu hầu vương gian nan ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt phẫn hận. Lam Vong Cơ mặt không cảm xúc cầm kiếm, không hề do dự đâm xuống một kiếm. Trước lúc đó, trên mặt yêu hầu vương đột nhiên cười lên, khoé miệng nhe ra đến cực đại, một nụ cười đáng sợ.

Một luồng sấm sét nổ vang ở chân trời.

Các môn sinh phân tán lại quay về bên chỗ Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nhìn xung quanh một vòng, thấy Ngũ sư đệ và Tam sư đệ đều có mặt, hỏi: "Có bị thương không?"

Ngũ sư đệ trả lời: "Cô gia, ta thấy có vài người bị yêu hầu ném trúng trán, có vài người bị móng vuốt chúng cào bị thương, những người còn lại không ai bị thương."

Lam Vong Cơ trầm ngâm một lát, nói: "Đếm kỹ số người." Lúc tới tất cả mười sáu người, hiện giờ nhìn số lượng hình như cũng không thiếu. Tam sư đệ quay lại sai người đếm số lượng, đám môn sinh đua nhau đứng ngay ngắn.

Một lát sau, mười sáu người, không thiếu người nào. Lam Vong Cơ chậm rãi thở ra một hơi, nói "Trở về." Cùng lúc với câu nói của y, chân trời lại vang lên một luồng sấm sét, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.

Rất nhiều môn sinh bị hoảng sợ, đi theo Lam Vong Cơ xuống núi.

Nhóm người xuống tới chân núi, đã bị ướt nhẹp như con gà rớt vào nồi canh, khó khăn lắm mới tìm được một chiếc lều lớn để tránh mưa. Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn trời, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, luôn muốn trở về Liên Hoa Ổ sớm một chút.

Một môn sinh nói: "Đều đã ướt như vậy rồi, còn không bằng ngự kiếm trở về luôn."

Ngũ sư đệ nghiêm trang nói: "Nói có lý."

Tam sư đệ vỗ một cái lên đầu hắn, nói: "Có lý cái gì mà có lý, nói hươu nói vượn! Với bộ dạng này của đám chúng ta, trở về thế nào cũng bị Nhị sư huynh dạy dỗ." Tên môn sinh đưa ra ý kiến rụt rụt đầu, thầm nghĩ mình chỉ là thuận miệng nói một chút, cũng may cũng may.

Ngũ sư đệ che đầu lại, nói: "Sư huynh, ngươi đừng vội đánh ta nha. Ta nhìn cơn mưa này lớn như thế, phỏng chừng lát nữa sẽ ngưng, sợ đến lúc đó lao trở về, chẳng phải quá hay sao!"

"Huống hồ cô gia nhất định cũng rất muốn trở về gặp đại sư huynh," Ngũ sư đệ nhún vai, vẻ mặt không có ý tốt cười lên, "Ngươi nói có phải không cô gia?"

Lam Vong Cơ nhìn thẳng phía trước, nói: "Phải."

"Ồ!" Ngũ sư đệ nghe vậy, lập tức "Ồ" một tiếng thật dài, kéo theo đám môn sinh cùng như gào lên, Tam sư đệ cũng nhịn không được bật cười mấy tiếng.

Lam Vong Cơ nói: "Trước hết dùng linh lực làm khô quần áo đi." Dứt lời, y dẫn đầu vận dụng linh lực.

"Nghe lời cô gia!" Bọn họ nói xong, sôi nổi vận dụng linh lực làm khô quần áo.

Cơn mưa to này không biết đổ xuống bao lâu, đợi đến khi quần áo của bọn họ khô hết, mới chuyển sang mưa nhỏ lâm râm, rốt cuộc lúc này mới ngừng lại. Lam Vong Cơ nói: "Đi."

Đám môn sinh nói: "Dạ!"

.........

Sau khi bọn họ đến Liên Hoa Ổ, bên ngoài lại mưa phùn. Vừa vào Liên Hoa Ổ, đến khi gặp Giang Phong Miên xong, các đệ tự ai nấy về phòng của mình, Lam Vong Cơ liền lập tức đi đến gian phòng Nguỵ Vô Tiện ở. Rung động trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, bước chân của y càng nhanh hơn.

Đến nơi rồi, bước chân của y lại chậm lại. Cửa phòng Nguỵ Vô Tiện đóng chặt, bên trong tối tắm. Mưa gió tối nay lớn như vậy, hắn có thể gặp ác mộng hay không? Lam Vong Cơ nghĩ, đẩy cửa phòng ra.

Liếc mắt một cái nhìn vào, trên giường không thấy bóng dáng Nguỵ Vô Tiện. Sắc mặt Lam Vong Cơ hơi trầm xuống, lên tiếng gọi: "Nguỵ Anh". Không ai trả lời. Trong lòng y kinh hãi, xoay người định đi. Bỗng nhiên, có thứ gì đó rơi trên mặt đất, giống như là kiếm.

Lam Vong Cơ khựng lại, xoay người không chút do dự đi vào.

Y phát hiện ra Nguỵ Vô Tiện ở chân tường. Ánh mắt người nọ trống rỗng, không biết đau đớn mà ôm rịt lấy thân kiếm không có vỏ, lưng dựa vào tường, trên tay thấp thoáng có thể nhìn thấy máu đỏ tươi, lưỡi kiếm có máu chảy xuống.

Lam Vong Cơ biến sắc, lập tức đến gần hắn.

"Đừng tới đây." Nguỵ Vô Tiện giơ kiếm lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào y, ánh mắt trống rỗng, không giống như đang nhìn y. Ánh mắt Lam Vong Cơ nặng nề, nghe vậy, ngược lại càng bước thêm một bước về phía hắn, mang theo chút đau lòng, chút cứng rắn, tựa như đã quyết định không nhường hắn nữa.

Tới gần một chút.

"Đừng tới đây ....." Nguỵ Vô Tiện lặp lại, chậm rãi đứng lên, cầm kiếm lui về phía sau, giọng nói đã có một chút ý năn nỉ. Nhưng Lam Vong Cơ không nghe, tiếp tục đến gần hắn. Từng bước một, ép hắn vào góc tường, không thể lùi được nữa.

Bầu trời tối đen loé lên, tiếng sấm trầm đục.

Lại gần thêm một chút.

"Đừng tới đây ....." Nguỵ Vô Tiện vẫn cứ cầm kiếm chĩa vào y. Bởi vì y tiến tới gần từng bước một, mũi kiếm ngay ngực, y nhìn chăm chú vào hai mắt Nguỵ Vô Tiện. "Xoảng" một tiếng, tay cầm kiếm buông ra, kiếm rơi xuống mặt đất, Nguỵ Vô Tiện được y túm lấy vào trong lòng ngực.

Lam Vong Cơ lẳng lặng ôm hắn ngồi xuống, khẽ vuốt sống lưng hắn, cũng không màng đến mặt đất dơ bẩn. Nguỵ Vô Tiện run rẩy, được y ôm vào trong lòng, rốt cuộc nức nở thành tiếng, rốt cuộc nhớ ra y. Hắn muốn ôm y, nhưng giữa hai tay toàn là cảm giác ướt nóng, lại khiến hắn nhớ tới, tay hắn đang bẩn.

Hai tay hắn yếu ớt rũ xuống, có thể nhìn thấy dính đầy màu đỏ tươi.

Hắn thút thít, nước mắt ướt đẫm vạt áo, chưa dám ôm.

Hắn nói: "Ta sợ."

Hắn lẩm bẩm, ngón tay hơi cuộn lại, máu chảy ra.

Hắn nói: "Thực xin lỗi."

Ta đã về rồi. Ngươi cần gì xin lỗi? Lam Vong Cơ yên lặng ôm chặt hắn. Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt, nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây. Hắn cho rằng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hắn cho rằng hắn thể không để Lam Trạm nhìn thấy dáng vẻ kinh khủng này của hắn nữa, hắn có thể khống chế mình thật tốt, hắn có thể làm được.

Hồi lâu, Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, ta đã trở về."

Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như vậy? Hắn lắc đầu một cách vô lực, nức nở nói: "Thực xin lỗi." Nên làm gì bây giờ? Hắn không ngờ vẫn như vậy, không ngờ lại nhìn thấy những thứ đáng sợ đó, không ngờ hết lần này đến lần khác đối mặt với những đêm dài không ngủ được. Hắn muốn chạy trốn, hắn muốn xin lỗi bọn họ.

"Lam Trạm," hắn nghẹn ngào, "Lam Trạm ..... cứu ta ....."

Nguỵ Vô Tiện đã từng bị bao vây dưới biển sâu, thoát không được lồng giam xiềng xích. Nơi đó toàn là bóng tối, hắn gần như sắp quên mất ở trên bờ là cảm giác gì, vốn tưởng rằng hắn sẽ cứ thế chìm xuống đáy biển, không ai cứu được hắn. Nhưng có một người tên là Lam Trạm, là người mà hắn tin tưởng từ tận đáy lòng, người có thể cứu hắn.

Bởi vì Nguỵ Vô Tiện yêu Lam Vong Cơ.

——————————————————

Lời tác giả:

1. Trên đời này có một loại quỷ, tên chỉ một chữ HẮC, gọi là Hắc Quỷ. Không mạnh, nhưng khó chơi, không thể dễ dàng đánh tan hồn thể. Nó không ra tay giết người, cũng không bày ra ảo cảnh để doạ người.

Nó chính là không làm gì cả, chỉ yên lặng đi theo phía sau một người nào đó, mỗi ngày nhìn làn khí đen bị nó quấn chặt quanh người, nhìn người này hết lần này đến lần khác quanh quẩn trong tuyệt vọng, thậm chí mấy lần bước nửa chân vào quỷ môn quan. Mỗi lần như vậy, nó sẽ lộ ra nụ cười đắc ý.

Loại quỷ xấu thế này, đương nhiên không thể để nó thắng.

2. Có phiên ngoại

END

----------------------------

Lời editor: Truyện kết thúc hơi lơ lửng nhỉ? Chương này có vẻ rất thừa thãi, không nói lên điều gì trong khi nhiều vấn đề chưa giải quyết ......

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv