Ngày đầu tiên Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, Ôn Tình liền nói với hắn: "Ngươi còn tiếp tục như vậy, thân thể không chết, linh hồn cũng sẽ bị diệt. Coi như là vì Lam Nhị công tử, sau này sống cho tốt, thuốc ta đưa ngươi cần phải uống hết không chừa lại một chút nào, có thể làm được không?" Trầm mặc hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện chậm chạp gật đầu. Ôn Tình thấy bộ dạng này của hắn, lại hỏi: "Ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Câu nói "Ra ngoài đi dạo một chút" này, đối với hắn hiện giờ mà nói, không biết phải tốn bao nhiêu sức lực. Nguỵ Vô Tiện gục đầu xuống, không phản ứng ———— Hắn đang cự tuyệt. Ôn Tình thở dài nặng nề, thu dọn mọi thứ xong, nói: "Ta đối với tình trạng của ngươi cũng có chút hiểu biết, không biết ngươi có thể khống chế được hay không, nhưng ...... hãy cố gắng hết sức. Dù sao nếu như ngươi biến mất, tất cả nơi này cũng sẽ tiêu tán."
Nghe thấy câu nói này, cả người Nguỵ Vô Tiện run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Giống như đã từng quen biết, hình như hắn đã nghe thấy câu nói này ở đâu đó. Là nàng ấy từng nói qua, hay là ảo giác? Hắn thất thần, nắm chặt sợi mạt ngạch vẫn luôn ở trong tay hắn kia. Vốn tưởng rằng có thể nhớ ra, nhưng trong đầu hoàn toàn là một vũng nước tù nặng nề, dường như có làm thế nào cũng không thể khiến hắn nhớ lại được mấy chuyện vặt vãnh đó.
"Tự giải quyết cho tốt." Cửa đóng lại, phát ra một tiếng "cạch" nhẹ nhàng. Những quá khứ đó, dần dần mơ hồ, cũng dần dần rõ nét. Không gây ra một gợn sóng, thay vào đó có thể làm cho nước trở nên trong suốt. Đôi mắt màu đỏ sậm kia, từ từ tỉnh táo. Mà đoá tuý tâm hoa kia, từ từ ảm đạm. Tay hắn chậm rãi di chuyển, phủ lên bả vai, không hề cảm nhận được ấm áp của nơi đó, hẳn là nó đã biến mất, hắn im lặng rũ tay xuống.
"A Tiện?" Ngoài cửa truyền đến giọng của Giang Yếm Ly, hắn ngẩng đầu nhìn cánh cửa kia. Giang Yếm Ly cách một cánh cửa, nhẹ giọng nói: "Tiện Tiện, sư tỷ biết ngươi tỉnh rồi. Ngươi mở cửa, để sư tỷ nhìn ngươi một chút được không?" Hắn nên đi theo Lam Vong Cơ, hắn không nên ở lại gây liên luỵ. Ngoài cửa không có âm thanh nữa, nhưng hắn biết Giang Yếm Ly còn ở bên ngoài.
"Sư tỷ, ta ...... muốn ngủ thêm một lát". Thật lâu sau, hắn rốt cuộc lên tiếng. Nghe thấy tiếng nói, Giang Yếm Ly do dự một hồi, nói: "Sư tỷ biết rồi. Nhưng sau này a Trừng tới kêu ngươi ăn cơm thì không được không ra, bằng không đệ ấy sẽ tức giận." Nghe vậy, Nguỵ Vô Tiện khẽ gật đầu, nói "Được". Giang Yếm Ly nghe rồi, liền yên lặng xoay người, nhìn sang Ngu Tử Diên ở một bên.
Ngu Tử Diên nhíu chặt lông mày, lặng lẽ nói một câu: "Đi thôi." Bọn họ không có cách nào, không biết hắn làm thế nào có thể tự cứu chính mình, không biết làm thế nào có thể giúp hắn. Giang Yếm Ly cau mày nói: "Mẹ ...." Vừa rồi Nguỵ Vô Tiện trả lời thật dứt khoát, nàng sao có thể không biết hắn đang dỗ nàng. Nhưng nàng cũng đã bó tay hết cách, Ngu Tử Diên làm sao nghĩ ra được biện pháp hay nào.
Biết nàng muốn nói gì, Ngu Tử Diên nói: "Hắn muốn như vậy, thì tuỳ hắn thôi. Người chịu khổ không phải là ta, ta làm sao biết dùng cách gì có thể giúp được hắn." Giang Yếm Ly biết. Chỉ là vừa nhớ tới Nguỵ Vô Tiện, tim nàng lại bắt đầu đau đớn. Nụ cười đó, sợ là bọn họ không thể nào nhìn thấy được nữa. Nàng lại bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc là hắn cười quá tươi đẹp, hay là bọn họ căn bản không có cách nào hiểu được hắn?
...... Không, có lẽ không phải như thế. Là người nọ tự nguyện gói chặt ánh sáng, ôm lấy bóng tối. Cho nên hắn chôn vùi quá khứ của mình trong một vũng nước tù, giống như không đề cập tới, không cho bất kỳ ai biết, như thể ..... như thể hắn thật sự chỉ là đột nhiên bị bệnh. Cho nên hắn tình nguyện tra tấn mình càng thêm đau khổ, dần dần chìm xuống đáy hồ, để mặc cho mình từng chút từng chút không hít thở được nữa, muốn ép chết chính mình.
Hắn càng lúc càng hoang mang ———— Thực sự chỉ có thể thế này hay sao? Dựa vào cái gì ...... dựa vào cái gì hắn phải sống sót như vậy? Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn về phía cánh cửa sổ đóng chặt, ánh sáng chiếu vào từ chỗ đó, chùm tia sáng rơi xuống mặt đất, xua đuổi một mảng tối bé nhỏ, thành màu vàng kim. Mà hắn đứng bên cạnh mảng màu vàng kim kia, chỉ cách một khoảng nhỏ. Hắn ngơ ngẩn nhìn cửa sổ, trong lòng hoàn toàn trống vắng, hoá ra ánh sáng này, không liên quan gì đến hắn.
Ánh sáng bắt đầu chậm chạp di chuyển, tiến gần đến hắn. Hắn không tránh né, để mặc cho ánh sáng chiếu vào đồng tử. Hắn ngửa đầu, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nữ: "Trường Trạch ca ca, huynh hy họng a Anh trở nên mạnh mẽ thế nào?" Giọng nữ này có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nghe ra vẻ trong trẻo dễ nghe. Một giọng nam khác đáp: "Có thể tự bảo vệ mình là được." Giọng nam trầm thấp hồn hậu rất là quen thuộc, trong trí nhớ, từng có một người như vậy nói với hắn: "A Anh, cha sẽ bảo vệ tốt cho con và mẹ, đừng lo."
"Nếu thằng bé quá yếu ớt thì sao?" Giọng nữ tiếp tục nói.
Giọng nam trả lời: "Có ta." Giọng nữ hình như bật cười một tiếng, lại nói: "Nếu huynh không còn nữa thì sao?" Giọng nam không chút do dự nói: "Con của ta, sẽ không yếu ớt. Thế đạo hiện giờ, Ôn thị hoành hành, ta sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc hơn, cho dù nó khóc nháo, ta cũng sẽ không dao động. Chúng ta, quyết không thể để nó yếu hơn bất kỳ người nào, ít nhất nó phải có thể bảo vệ được người mà nó muốn bảo vệ."
"Nó chỉ có thể mạnh mẽ hơn." Giọng nam nói tiếp, "Huống hồ, lần trước nó còn nói với ta là muốn cùng ta bảo vệ nàng đấy." Giọng nữ hẳn là lại nghĩ đến một vấn đề khó, "Nếu đạo lữ của nó bất ngờ rời đi, nó sẽ ra sao?" Giọng nam trở nên nghiêm túc: "Nếu đạo lữ của nó rời đi, tức là do nó đã không bảo vệ tốt cho người đó, đây là sai lầm của nó. Tính tình a Anh như thế, hẳn là sẽ bù đắp thật tốt, chứ sẽ không suy sụp, chán chường. Hơn nữa nam tử hán đại trượng phu, cứ đắm chìm trong đau thương lặng lẽ, thực sự không nên."
Hắn không nên đắm chìm trong đau thương lặng lẽ.
"Trường Trạch ca ca, nếu là muội thì sao? Ý muội nói, nếu người rời đi đó, là muội thì sao?". Giọng nàng ấy mang theo một chút nghịch ngợm, làm như cho rằng câu hỏi này có thể làm khó nam tử kia. Nhưng giọng nam chỉ nghiêm túc trả lời nàng: "Nếu ta chỉ có nàng, thì sẽ đi theo nàng. Nhưng có a Anh, thì ta không thể làm như thế." Hồi lâu, giọng nữ cười lên, "Sẽ không, chúng ta sẽ không có việc gì. Trường Trạch ca ca, chúng ta phải che chở a Anh, phải thấy a Anh mạnh khoẻ hạnh phúc lớn lên, vấn tóc cho nó, tổ chức lễ cập quan cho nó, xem nó múa kiếm, xem nó cưới vợ, xem nó không chút sầu lo ..... nở nụ cười."
Cười.
Hai giọng nói dần dần đi xa, dần dần biến mất, ánh sáng dần dần ảm đạm. Hắn chợt giơ tay, bụm lấy khuôn mặt, thân hình từ từ run rẩy. Trong cổ họng phát ra mấy tiếng nức nở, nước mắt ướt đẫm lòng bàn tay. Những gương mặt đã mơ hồ trong trí nhớ, tại sao lại xuất hiện trở lại? Tiếng nỉ non đã biến mất bên tai, tại sao lại vang lên lần nữa? Tại sao, hắn vẫn có thể nghe được âm thanh?
"Cha, mẹ ......" Dần dần, hắn khom lưng, đốt ngón tay trắng bệch, thân thể gầy ốm không ngăn được run rẩy, "Ta muốn Lam Trạm ....." Hắn nói: "Ta muốn y." Hắn nấc lên một tiếng, "Lam Trạm ....." Hắn ngã ngồi trên mặt đất, gần như mất kiểm soát. Toàn bộ căn phòng u ám đến mức khiến người ta sợ hãi, mà hắn dường như, đã hoà thành một thể với căn phòng này. Thứ hắn từng sợ hãi, thứ hắn từng chán ghét, sự trầm cảm, cơn đau đớn, quái vật.
"Ta muốn Lam Trạm." Hắn quỳ trên mặt đất lẩm bẩm, "Lam Trạm."
Hắn là kẻ điên, hắn muốn một người đã chết.
..........
"Ta nên làm gì với ngươi mới được đây? A Tiện, ngươi nói cho sư tỷ, ta nên làm gì với ngươi mới được đây?" Giang Yếm Ly nắm tay Nguỵ Vô Tiện, khuôn mặt tiều tuỵ, ràn rụa nước mắt. Cổ tay người trên giường quấn một lớp băng vải thật dày. Trong đêm có hơi thở khá lạnh, trên mặt đất có vết máu rơi vãi. Vừa nãy, những vết máu này bọn họ chưa kịp lau sạch, chỉ hoảng loạn xem người bên cạnh dính đầy máu.
Nàng hỏi cái người vô tri vô giác này: "Ta nên làm gì với ngươi mới được đây?"
Giang Trừng ở một bên vẻ mặt khủng bố, trông như có thể giết người bất kỳ lúc nào, chiếc bàn gỗ bên cạnh bị bóp nát một góc, cực kỳ khiến người ta sợ hãi. Không còn ai nghĩ đến cả một bàn đồ ăn chưa đụng đũa kia, không còn ai để ý đến chiếc bụng rỗng tuếch của mình nữa.
——— Hoá ra hắn căn bản không khống chế được chính mình.
..........
"Bà nội, Tiện ca ca bị làm sao vậy? Tiện ca ca lúc trước đều cười với a Niên, a Niên thấy sợ, Tiện ca ca không cười nữa." Bé gái rúc vào trong lòng bà nội, bĩu nội nói. Nó không hiểu, tại sao có người lộ ra biểu tình như vậy, quá đáng sợ đi. Tiện ca ca tại sao lại như vậy kia chứ? Không nên vậy nha. Hắn vì sao không vui vẻ? Bé gái nói: "Trước kia Tiện ca ca từng nói, mỗi ngày hắn đều rất vui vẻ, sẽ không có ngày nào không vui vẻ."
Bà lão đã sống nửa đời người, cái miệng từ lâu đã khéo ăn nói, thế mà giờ phút này lại không biết trả lời cháu gái như thế nào, mấy lần mở miệng, mọi lời nói, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài. Đứa bé thấy bà nội không đáp, liền kéo kéo góc áo của bà, nói: "Bà nội, Tiện ca ca từng nói, hắn thích cười, sẽ không thay đổi." Bà lão nghẹn lời, chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ, "Đứa nhỏ nghịch phá này, tại sao nhớ rõ lời nói của Nguỵ công tử như vậy, lời của bà nội thì chẳng nhớ được một chút nào vậy hả?"
Đứa bé lại kéo kéo góc áo của bà, nói: "Bà nội!" Bà lão im lặng trở lại, nụ cười dần dần cứng đờ, "Bà nội đoán là, Tiện ca ca của cháu, chỉ là không cẩn thận đã đánh mất rồi." Đứa bé cái hiểu cái không, hỏi: "Đánh mất cái gì nha?" Bà lão không đáp lại, chỉ xoa xoa đầu cô bé. Bên ngoài cánh cửa gỗ đơn sơ, mọi người đều đang nói chuyện xảy ra với Nguỵ Vô Tiện ngày hôm qua. Mọi người đều không biết ngọn nguồn câu chuyện, chỉ có từng tiếng thở dài, mong rằng hắn có thể nhanh chóng khoẻ lại.
Bà nghe thấy những lời nói này, lần đầu tiên không muốn tham gia, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "A Niên, con có biết không, Tiện ca ca của con sợ đau." Đứa bé nghe thấy chuyện mà mình đã biết này, cảm xúc dâng trào, gật gật đầu, nói: "Dạ biết! Có lần a Niên chơi với Tiện ca ca, không cẩn thận kéo trúng tóc của Tiện ca ca, hắn đã kêu la thật lâu đó!"
Cho nên, bà lão cũng nghĩ không ra. Một đời người, đáng lẽ mong mỏi càng lớn càng tốt đẹp, lúc chồng qua đời bà chẳng buồn khổ hay sao, khóc xong vẫn phải sống một mình, lầm lũi nuôi con khôn lớn. Nhìn lại, con của bà bây giờ cũng đã có con, bà ấy hả, ôm đứa cháu gái, ra ngoài tán gẫu với những bà lão khác, cuộc sống này không phải trôi qua như thế hay sao, căn bệnh gì mới có thể khiến hắn nghĩ đến việc tự sát?
Hắn rõ ràng sợ đau.
"Sao cơ, Tiện ca ca bị thương ạ? Ồ ..... lát nữa a Niên cho Tiện ca ca một ít điểm tâm, thổi thổi cho Tiện ca ca." Cô bé nhíu đôi lông mày nhỏ nói. Bà lão vừa nghe thấy vậy bị doạ giật cả mình, lập tức nghiêm giọng nói: "Không được, Tiện ca ca chảy máu, con nít không thể thấy máu, sẽ bị ếm, đến lúc đó bà nội không giúp được con đâu!"
Đứa bé vừa nghe thấy, rụt rụt đầu, giọng yếu ớt nói: "Máu, máu cứ chảy hoài sao?" Bà lão nhận ra mình đã nói hớ, cả giận: "Nhỡ lúc con đến chảy ra thì sao? Tóm lại nghe bà nội nói, không được đi." Nghe vậy, đứa bé mất mát gật gật đầu. Bà lão nhìn đứa bé ngay cả răng cũng chưa mọc đều, lại thở dài một hơi, nói: "A Niên, bà nội muốn con vui vui vẻ vẻ, a Niên đồng ý với nội, được không?"
A Niên nghiêng nghiêng đầu, tay nhỏ xoa xoa bụng, nói một cách vang dội: "Bà nội, a Niên đói bụng!" Bà lão vui mừng hớn hở cầm cho cô bé một miếng điểm tâm, nhìn nó chạy ra ngoài cửa. Ở bên ngoài, cô bé nói: "Bà nội, a Niên đi tìm Yến Yến chơi đây!" Bà lão đứng lên, gân cổ nói với theo: "Trở về sớm một chút!"
***
"Nguỵ Vô Tiện, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta cứ ngồi ở đây, ta xem ngươi có thể làm ra chuyện xấu gì!" Giang Trừng đen mặt ngồi ở mép giường Nguỵ Vô Tiện. Trước khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh, Giang Yếm Ly đã được y dỗ dành trở về nghỉ ngơi, vợ chồng Giang Phong Miên lúc đó đang nói chuyện với Ôn Tình, bởi vậy ở trong phòng chỉ có hai người bọn hắn.
Nguỵ Vô Tiện trầm mặc xoay đầu đi, không hề có ý định để ý gì đến y. Quá khứ, Giang Trừng thường xuyên nói chuyện với hắn như vậy, hai người nhất định phải cấu véo lẫn nhau, cấu véo thật đã mới chịu. Nhưng hiện giờ Giang Trừng chỉ cảm thấy mình đang đấm một cái vào bông, khi thu tay lại vẫn khó chịu như cũ. Trong phòng im lặng một lát, chỉ vang lên một tiếng thở dài thật mạnh. Giang Trừng mặt không cảm xúc nói: "Nguỵ Vô Tiện, trước đây tại sao ta không phát hiện ngươi khó đối phó như vậy cơ chứ?"
"Đủ rồi!" Bên ngoài nhà đột nhiên có một tiếng hét to. Giọng nữ bén nhọn gần như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta, Giang Trừng biến sắc, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy Ngu Tử Diên và Giang Phong Miên đang đứng bên ngoài, Giang Phong Miên bắt đầu nâng cao giọng: "Tam nương tử! Nàng nghĩ thử xem, hắn như bây giờ, làm sao có thể cưỡng ép hắn?" Áp lực sẽ khiến người ta chán ghét.
"Vậy để hắn trốn trong phòng tự sát mới tốt sao? Người không biết, còn tưởng rằng Liên Hoa Ổ ta nuôi cái thứ không thể gặp ánh sáng gì đó!" Ngu Tử Diên phản bác. Giang Phong Miên sầm mặt xuống đang định mở miệng, bỗng nhiên xoay chuyển ánh mắt, liền thấy Giang Trừng ở sau lưng Ngu Tử Diên. Ông thở dài một tiếng, nói: "A Trừng." Ngư Tử Diên quay ngoắt người lại.
Giang Trừng im lặng đứng đó. Vừa rồi, người nọ ở trong phòng vẫn không có phản ứng gì như cũ. Là một trận hài kịch, tất cả những người có mặt đều hào hứng, còn người gây nên trận hài kịch đã chết một nửa. Chiếc lá vàng úa tàn lụi bị doạ sợ, rời khỏi cành, rơi xuống, sinh mệnh từ nay nhanh chóng khô kiệt, nó hẳn là muốn rơi lệ.
"Cha, chúng ta phải làm gì bây giờ?" Giang Trừng hỏi. Ai mà biết chứ. Ngu Tử Diên lạnh lùng nói: "A Ly đối đãi với hắn như thế, còn không có tác dụng. Không gây áp lực, làm sao giúp được?" Giang Phong Miên không đáp lại, yên lặng đi vào trong phòng. "Làm sao giúp được". Nửa ngày, Ngu Tử Diên nhắm hai mắt lại, nói như thế. Giang Trừng mờ mịt nhìn theo bóng dáng Giang Phong Miên, đứng ngẩn người.
Giang Phong Miên vào trong phòng, thấy Nguỵ Vô Tiện không biết đã ngồi dậy từ khi nào. Ông nhìn cổ tay Nguỵ Vô Tiện, hỏi: "A Anh. Sống, khổ sở như vậy sao?" Nguỵ Vô Tiện không đáp, chỉ là hai tay từng chút từng chút siết chặt tấm chăn bên dưới thân thể. Im lặng không nói một lát, Giang Phong Miên lại hỏi: "Ngươi muốn làm thế nào mới chịu đáp lại ta?"
"Nguỵ Anh, Thiên Tử Tiếu." Lam Vong Cơ đặt rượu xuống, trong có có một chút mong đợi không thể mô tả. Nguỵ Vô Tiện cầm vò Thiên Tử Tiếu kia, nghi hoặc nói: "Lam Trạm, ở đây làm sao có rượu được?" Lam Vong Cơ lại không biết biến từ đâu ra một gói bánh nướng còn nóng hổi đưa cho hắn, nói: "Mấy hôm trước trở về Cô Tô mang đến."
"Ồ, hoá ra là Hàm Quang Quân đặc biệt mang cho ta à?" Nguỵ Vô Tiện cười một cách lém lỉnh, nhìn vào đôi mắt của Lam Vong Cơ. Người này da mặt mỏng quá mức, chỉ bị nhìn như thế đã chịu không nổi, rõ ràng lỗ tai đã đỏ, nhưng vẫn quay đầu đi mặt không cảm xúc nói: "Bánh, nguội rồi sẽ không ngon nữa."
Nguỵ Vô Tiện tiến đến gần y một chút, nhân lúc y không chú ý, nhéo mặt y một cái. Lam Vong Cơ đột nhiên quay đầu, buột miệng kêu: "Nguỵ Anh!" Nguỵ Vô Tiện nở nụ cười, nói: "Lam Nhị ca ca, mặt ngươi thật nóng nha". Lam Vong Cơ cứng người lại, sau đó thật lâu không thèm để ý đến hắn.
Đó là trước Xạ Nhật Chi Chinh, lúc hắn chưa phát bệnh.
"Giang thúc thúc" Nguỵ Vô Tiện nói.
"Nơi đó có y."
———————————
Lời tác giả:
Thật ra những gì tôi nghĩ lúc trước là Ôn Lương không nói dối, Lam Vong Cơ thật sự trúng độc, nhưng sẽ không chết người, độc này phải dùng máu của Nguỵ Vô Tiện nuôi bảy ngày, sau bảy ngày là có thể khỏi hẳn. Mất trí nhớ hả, thật ra ban đầu có nghĩ tới, nhưng không dễ phát triển, hơn nữa quá phổ biến, quá đơn giản, cho nên từ bỏ cái này. Sau đó nghĩ, lại cảm thấy cái trước không ổn, bèn cải tiến một chút, bởi vì lời đồn vốn là không thể tin, cho nên tôi cảm thấy Ôn Lương nói dối, người trúng độc không phải là Lam Vong Cơ, mà là Nguỵ Vô Tiện.
Hắn xác thật là trúng độc ác mộng. Kỳ thật từ khoảnh khắc Nguỵ Vô Tiện phát hiện Lam Vong Cơ trúng độc kia, hắn đã đi vào giấc mộng. Sau đó Ôn Tình đột nhiên nói một câu "Người đây, cũng chỉ có ngươi là không tỉnh táo", đây hẳn là tương đối rõ ràng đúng không, người bên ngoài đi vào giấc mộng chỉ có một mình hắn, tất cả những người còn lại đều là người trong mộng, người "không tỉnh táo" không phải là hắn sao.
Cho nên, phải tỉnh mộng rồi.