Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh bùng nổ, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi một trận thành danh. Trong đó Ngụy Vô Tiện của Vân Mộng Giang thị là loá mắt nhất, người này rất hiếm khi rút kiếm, phần lớn chỉ cầm sáo thổi, đứng trên chỗ cao thổi một khúc nhạc, là có thể điều khiển thi thể tấn công kẻ địch, thực lực cực kỳ mạnh mẽ. Mà những thi thể dưới bàn tay điều khiển của hắn đều vô cùng cường hãn, đa số đã biến thành hung thi.
Tông chủ Giang Vãn Ngâm của Vân Mộng Giang thị, mang kiếm Tam Độc, được người ta gọi là Tam Độc thánh thủ, cùng với roi Tử Điện có lực sát thương cực lớn, tuổi còn trẻ đã quản lý một doanh trại thật gọn gàng ngăn nắp, lại có một Ngụy Vô Tiện sức chiến đấu lớn hỗ trợ, Vân Mộng Giang thị càng lúc càng lớn mạnh.
Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ từ thời niên thiếu đã là phùng loạn tất xuất, bất kể tà ám mạnh yếu thế nào, trong Xạ Nhật Chi Chinh lần này càng là được phong danh hiệu "Hàm Quang", hàm ý "Cảnh hành hàm quang, phùng loạn tất xuất", người các môn phái đều kính trọng gọi là Hàm Quang Quân, cùng với huynh trưởng Trạch Vu Quân tỏa sáng rực rỡ, các tu sĩ cảm thán, Lam thị Song Bích quả thực bất phàm.
Bởi vì hiện giờ rất nhiều địa phương đã chiếm lại được, chỉ cần lực lượng bên này sau mấy trận đại chiến còn nguyên vẹn, sau đó chiếm lại những địa phương còn lại, cuối cùng tấn công lên thành Bất Dạ Thiên, chính là niềm vui chung thật lớn. Vì thế, các tu sĩ giơ kiếm reo hò, chúc mừng thắng lợi của các trận chiến này.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Chẳng được mấy ngày, trong các doanh trại đột nhiên lây lan một căn bệnh nào đó. Căn bệnh này nếu nói là nghiêm trọng thì thật ra cũng không phải, chỉ cần uống một toa thuốc, rồi nghỉ ngơi thật tốt mấy hôm là có thể hoàn toàn khoẻ mạnh. Nhưng nếu không uống thuốc kịp thời, thì sẽ khó sống được mấy ngày, cực kỳ khó đối phó.
Các tu sĩ nhiễm căn bệnh này hoặc là trực tiếp ngất xỉu, hoặc là mê man, đôi khi các triệu chứng còn có thể bùng phát đột ngột trong lúc chiến đấu mà không hề có dấu hiệu nào, dẫn tới rất nhiều tu sĩ bỏ mạng tại chỗ. Cũng may bệnh này không hề khó trị, sau khi phát hiện doanh trại ở rất nhiều nơi đã được phân phát thuốc phòng ngừa.
Giang Trừng vừa lấy được thuốc, nói một tiếng cám ơn với tiểu đệ tử phát thuốc kia, sau đó đi đến lều của Ngụy Vô Tiện. Lúc này hắn đang ngồi trước án thư, một tay đỡ trán, cau mày trầm tư trước quyển trục trong tay, chợt nghe thấy tiếng động có người tiến vào, lập tức nhìn sang phía tấm mành.
Giang Trừng đi vào, ngồi đối diện hắn, nhìn thoáng qua quyển trục trong tay hắn, nói: "Thế nào, tìm thấy điểm đột phá chưa?" Gần đây Kỳ Sơn Ôn thị ở Bất Dạ Thiên bày ra trận pháp rất mạnh, cộng thêm trọng binh canh gác, có thể nói là phòng vệ nơi đó kín mít không một kẽ hở, thậm chí một con chuột cũng có thể bị bọn chúng phát hiện.
Ngụy Vô Tiện buông quyển trục xuống, nhàn nhạt nói: "Không bằng trực tiếp tấn công chính diện vào." Chính vì Ôn thị phòng vệ kín mít không một kẽ hở, bọn họ không thể nào xuống tay, tập kích âm thầm không có nhiều cơ hội chiến thắng, liều một phen may ra còn có thể thành công.
Đầu lông mày Giang Trừng giựt một cái, nói: "Ngươi điên hả? Chỗ đó chính là một trong những nơi trọng yếu của Ôn thị, nhiều binh lính canh gác nghiêm ngặt đó, mạnh hơn chúng ta không biết bao nhiêu!" Nơi bọn hắn cần tấn công là một trong những nơi trọng yếu của Ôn thị, binh lực tài lực của nơi đó chắc chắn hùng hậu, làm sao có thể nói tấn công là tấn công được?
Ngụy Vô Tiện liếc nhìn y một cái, nói: "Không có. Hiện giờ Ôn thị khắp nơi phòng bị chặt chẽ như thế, muốn tìm ra điểm đột phá là khó càng thêm khó, ta đã có thể điều khiển hung thi, chi bằng đấu một trận, trực tiếp tấn công vào." Nói không phải là không có lý, nhưng đám người hèn nhát rúc ở đằng sau kia chỉ sợ sẽ không đồng ý. Dù sao bọn họ thật sự rất tiếc mạng, muốn bọn họ đi liều mạng, quả thực khó hơn lên trời.
Giang Trừng hít sâu một hơi, nói: "Cho dù chúng ta nghĩ như vậy, nhưng các gia tộc khác thì chưa chắc, ngươi định làm thế nào thuyết phục bọn họ?"
Ngụy Vô Tiện buông thõng tay, nói: "Không định gì cả, nếu bọn họ không đồng ý thì cứ tiếp tục hao phí." Dù sao hắn cũng không có tổn thất gì, nếu nhóm người này thích hưởng thụ thì cứ mặc kệ bọn họ, chỉ là lúc đó tự gánh hậu quả.
Giang Trừng thở dài, không muốn rối rắm chuyện này nữa, ngược lại hỏi: "Đúng rồi, phần thuốc của ngươi được đưa tới chưa?"
Nghe vậy, Ngụy Vô Tiện nhướng mày, hỏi ngược lại: "Thuốc?" Vừa nghe Giang Trừng hỏi, hắn liền nhớ ra là loại thuốc phòng ngừa căn bệnh xuất hiện gần đây, thuốc này do Lan Lăng Kim thị chế ra, được tu sĩ các nhà phân phát trong doanh trại của mình, nhân vật nào có địa vị cao đều được đệ tử đưa đến doanh trướng. Nhưng Ngụy Vô Tiện đúng là chưa nhận được bất kỳ gói thuốc nào.
Nghe vậy, trong mắt Giang Trừng dần dần hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó chuyển sang nghi hoặc, cuối cùng hoàn toàn hóa thành tức giận. Y vỗ bàn một cái, cả giận nói: "Thế mà dám dở trò dưới mí mắt của ta!". Lời vừa nói ra, Ngụy Vô Tiện hiểu ra ngay, đây là có người cố ý không đưa thuốc cho hắn, nếu không số gói thuốc của mỗi doanh trại đều đã được tính toán, sao có thể bỏ sót? Nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ là cười nhạt, không nói gì cả.
Thấy Ngụy Vô Tiện vẻ mặt thản nhiên, Giang Trừng càng tức giận hơn, trầm giọng nói: "Ta đi tìm hắn!" Vấn đề liên quan đến mạng người, vậy mà có người dám tự mình giấu thuốc, thật sự là ngại sống quá lâu.
Lúc này, Ngụy Vô Tiện ngược lại mở miệng ngăn cản: "Bỏ đi Giang Trừng."
Giang Trừng sửng sốt, không thể tin nổi nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cười, lại nói: "Bỏ đi."
Giang Trừng phản ứng lại, cả giận nói: "Bỏ cái gì, ngươi không cần mạng nữa hả?" Lời vừa ra khỏi miệng, y chợt nhận ra chuyện hắn không coi trọng mạng sống cũng không phải ngày một ngày hai, cũng không thiếu thêm lần này. Y hít sâu một hơi, siết chặt hai nắm tay.
Ngụy Vô Tiện cầm Trần Tình ở bên cạnh để trong tay thưởng thức, im lặng một lát, cười nói: "Bổn công tử thần thông quảng đại, chút bệnh tật này không đáng kể, cho nên ...... bỏ đi, không so đo với hắn ta."
Thấy Giang Trừng không chịu bỏ qua trừng mắt với hắn, hắn nói tiếp: "Lại nói, ngươi cũng không phải không biết, ta không thích uống thuốc. Thứ đó khó uống muốn chết, ta không muốn uống." Giang Trừng ngửi thử gói thuốc vừa rồi, đúng là mùi đắng nghét.
Y dần dần bình tĩnh xuống, "Hừ" một tiếng, nói: "Tùy ngươi. Ta bận không hết chuyện, không có nhiều tâm trí như thế để quản mấy chuyện vớ vẩn này." Gần đây chuyện trong quân bận rộn, Ngụy Vô Tiện có hân hạnh nhìn qua quyển trục của Giang Trừng, bên trên chi chít một đống chữ, thật sự là khiến người ta run rẩy.
Ngụy Vô Tiện hơi gật đầu, nói: "Cứ bận chuyện của ngươi đi, Giang đại tông chủ." Nghe cách gọi này, Giang Trừng liếc mắt nhìn hắn một cái, đứng dậy không chút do dự đi ra khỏi lều.
Y đi rồi, tấm mành hạ xuống, che khuất tia ánh sáng cuối cùng, sắc mặt Ngụy Vô Tiện ảm đạm xuống, mặt không cảm xúc nhìn tấm mành dày dặn kia. Tấm mành bị gió thổi tung lên, lộ ra một góc bên ngoài, ánh nắng cẩn thận chui vào, sau đó lại bị đẩy ra ngoài, chỉ còn lại sự cô đơn trống trải.
Đôi mắt màu đỏ sậm của hắn toàn là vẻ mờ mịt.
***
Rạng sáng hôm nay, Ôn thị đột nhiên tập kích, cũng không biết bọn chúng làm như thế nào, vậy mà lặng lẽ không một tiếng động tới đây. May mà các doanh trại cũng không phải không có phòng bị, một người xui xẻo bị đâm một kiếm, trước khi chết đã bắn ra pháo hiệu.
Giang Trừng vội vàng đi đến trước lều Ngụy Vô Tiện, sốt ruột vén tấm mành lên, gọi: "Ngụy Vô Tiện?" Nhưng không ngờ sau khi vén tấm mành lên, bên trong không có một bóng người. Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng sáo thê lương, y cắn chặt răng, xoay người đi nơi khác.
Ngụy Vô Tiện lúc này đang điều khiển hung thi tàn sát người Ôn thị, vạt áo bị gió thổi tung bay phất phới, đôi mắt màu đỏ sậm ẩn ẩn phát ra ánh sáng, trong bóng đêm làn da trắng lạnh càng hiện ra vẻ tái nhợt, khiến hắn càng giống như Diêm Vương đòi mạng.
Vốn không có gì, đám người đột kích doanh trại Giang gia cũng không nhiều, cùng lắm khoảng 500 người mà thôi, lúc này ở đây gần như đã sắp bị tiêu diệt hết. Nhưng Ngụy Vô Tiện chợt cảm thấy đầu căng ra, cảm giác đau nhói quen thuộc lại từ trong thân thể hắn chạy ra.
Ngụy Vô Tiện trong lòng cả kinh, hơi thở bắt đầu rối loạn, cố nén sự khó chịu tiếp tục thổi sáo, nhưng thân thể càng ngày càng nóng, trong đầu càng ngày càng hỗn loạn, tiếng sáo của hắn trong nháy mắt im bặt. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi này, người Ôn gia đã lập tức phản ứng lại, bất chấp tất cả cố sức tấn công Ngụy Vô Tiện. Xem ra đều là tử sĩ. Ngụy Vô Tiện lắc mình tránh được mũi tên độc bay tới, huyết quang trong mắt càng đậm.
Hung thi tràn lên, mấy tên tử sĩ đột nhiên đồng loạt giơ kiếm, kề lên cổ mình kéo một cái, giữa những dòng máu phun trào, bọn chúng kêu lên rồi ngã xuống.
Ngụy Vô Tiện rũ tay xuống, trước mắt bắt đầu xuất hiện bóng chồng, cảnh tượng trở nên trùng lắp chồng chéo, bước chân hắn bắt đầu lảo đảo hụt hẫng, thử đi tới trước vài bước, nhưng dưới chân trượt một cái, trực tiếp ngã quỵ xuống.
Cứ như vậy ...... cũng tốt. Hắn chợt nghĩ trong lúc mê man.
"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng vốn đang tìm Ngụy Vô Tiện, nhưng vừa nhìn thấy hắn, thì thấy thân hình hắn ngã xuống. Giang Trừng lập tức trong lòng hoảng hốt, vội vàng chạy như bay tới.
Khi chạm đến thân thể của hắn, lại phát giác thân thể hắn cách một lớp vải mà nóng rực cả lên, sau đó nhìn mặt hắn, trên mặt ửng hồng một cách bất thường ——— Đây rõ ràng là triệu chứng của người vừa mới nhiễm bệnh. Giang Trừng phừng phừng lửa giận, đấm mạnh xuống đất một quyền, cõng Ngụy Vô Tiện lên trên lưng.
Một đám tu sĩ thấy Giang Trừng vẻ mặt âm trầm cõng Ngụy Vô Tiện xuất hiện, trong lòng sởn tóc gáy, trực giác cho thấy hiện giờ mình tốt nhất vẫn là đừng đụng đến Tông chủ. Duy chỉ có mấy tên sư đệ của bọn hắn nhìn thấy liền vội vã chạy qua, hỏi: "Nhị sư huynh, đại sư huynh bị sao vậy?"
Giang Trừng lúc này sắc mặt âm trầm đến mức dường như có thể nhỏ ra nước, nghiêm giọng nói: "Đi gọi y sư tới, sau đó tìm tên môn sinh phát thuốc đến đây cho ta!"
Bọn chúng cũng không dám chậm trễ, vội vàng gật gật đầu, chia nhau ra, Giang Trừng thì cõng Ngụy Vô Tiện vào lều của hắn.
Trong lều.
Giang Trừng lạnh lùng nhìn môn sinh đang quỳ đằng trước, đi tới đi lui trước mặt tên đó, Tử Điện trong tay kêu lên tanh tách. Tên môn sinh kia bị dọa đến mức cả người run rẩy, căng da đầu hỏi: "Không, không biết Tông chủ, có ....... có chuyện gì?"
Giang Trừng cười âm u, nói: "Ngươi nói xem?" Tên môn sinh chịu đựng ánh mắt có thể giết người của Giang Trừng, giương giọng trả lời: "Không biết!"
Giang Trừng tối sầm mặt, vuốt ve ngọn roi, tiếp tục bước đi. Ngay sau đó, y trực tiếp quất mạnh một roi qua ———— "A!" Tên môn sinh kia đột nhiên không kịp phòng ngừa bị quất một roi văng ra. Run run rẩy rẩy lại bò lên, Giang Trừng đi tới túm cổ áo hắn lên, vòng qua tấm bình phong, chỉ vào chiếc giường ở trong cùng quát: "Vì sao không phát thuốc đến tay hắn?"
Tên môn sinh kia cẩn thận dè dặt nhìn một cái, lập tức cả người run lên ———— Nằm trên chiếc giường đó, còn không phải là Nguỵ Vô Tiện không ai có thể địch nổi trong lời đồn hay sao.
Ngụy Vô Tiện người này rất kỳ quái, nghe nói thuở niên thiếu hoạt bát phóng khoáng, rất được người ta yêu thích. Cũng không biết sau này thế nào, tính cách lại trở nên quái gở, ngoại trừ trên chiến trường, phần lớn thời gian còn lại là ở trong lều của mình. Lều của hắn cũng dựng ở nơi hẻo lánh nhất, bình thường rất ít người tới gần, trừ Giang tông chủ.
Các tu sĩ khác cũng là thích tụ tập với nhau nói chuyện trên trời dưới đất, thấy hắn hình như thích yên tĩnh, nên đều thức thời không đi quấy rầy. Cũng bởi vì hắn quá mức mạnh mẽ, tạo thành ảo giác mọi người cho rằng không gì đánh bại được hắn.
Tên môn sinh lúc ấy đứng ở bên ngoài lều Ngụy Vô Tiện chính là nghĩ như vầy: Một tiểu đệ tử có tu vi thấp như ta, chỉ có một gói thuốc sợ là không đủ, Ngụy công tử mạnh mẽ như thế, sao có thể nhiễm loại bệnh vặt này?
Hắn ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định lén lút giấu riêng, dù sao cũng là mạng của mình, tốt nhất là nên cẩn thận một chút, để phòng xui rủi.
Vì thế tên môn sinh lại lặng lẽ rời đi. Chỉ là hắn ta không nhìn thấy, sau khi hắn ta rời đi, một cánh tay gầy guộc trắng nõn vén tấm mành dày lên, một bóng người mảnh khảnh hiện ra, đứng ở đó hồi lâu.
Tên môn sinh kia run giọng nói: "Ta, ta cho rằng Ngụy công tử thần thông quảng đại, sẽ không ...... Á!" Không đợi hắn ta nói xong, Giang Trừng đã nổi gân xanh trên trán, đánh hắn ta ngã trên mặt đất, quát: "Vậy bây giờ ngươi thấy chưa? Hắn bệnh đến hai mắt không mở ra nổi! Thần thông quảng đại?! Thật là một cái cớ hay!!"
Ngụy Vô Tiện lúc này nằm trên giường, vẻ mặt đầy suy yếu bệnh tật, khẽ hé môi, cánh môi xinh đẹp trắng bệch đến đáng sợ, hàng lông mi mảnh dài mong manh rũ xuống, tạo thành một bóng mờ dưới mắt hắn.
Tên môn sinh kia đột nhiên sinh ra cảm giác hổ thẹn từ tận đáy lòng, sau khi thấy rõ gương mặt của Ngụy Vô Tiện liền không dám nhìn lần thứ hai, chỉ cúi đầu chờ đợi Giang Trừng xử lý. Giang Trừng nhìn bộ dáng này của hắn ta, thần sắc càng lúc càng khủng bố, một tay không ngừng vuốt ve ngọn roi, lại một lần nữa đi qua đi lại, dường như thật sự đang suy xét nên nghiêm hình xử trí tên môn sinh kia như thế nào.
Tên môn sinh kia không dám thở mạnh, mắt mở to, hai tay chống xuống đất không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng xoắn lại với nhau, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống đất, sau một hồi yên tĩnh, hắn ta gần như tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên, người trên giường cố gắng mở mắt ra, xoay đầu, gọi: "Giang Trừng?" Nghe vậy, Giang Trừng quay ngoắt lại, vui mừng nói: "Ngươi tỉnh rồi? Chịu đựng một chút, y sư tới liền." Tên môn sinh kia thấy Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, càng áy náy đến mức không dám ngẩng đầu. Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, hai mắt nhắm lại, lại thiếp đi.
Giang Trừng thấy Ngụy Vô Tiện thiếp đi, sắc mặt lại lạnh xuống, quay đầu lạnh lùng nói với tên môn sinh kia: "Còn không mau cút đi?" Tên môn sinh kia nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, trên mặt mừng rỡ, trong miệng không ngừng nói: "Cảm ơn Tông chủ, cảm ơn Tông chủ ......"
Giang Trừng nhíu chặt lông mày, gần như lại sắp sửa rống lên, tên môn sinh kia thấy thế bị dọa không nhẹ, vội vàng vừa lăn vừa bò trốn ra khỏi doanh trướng.
Một lát sau.
Y sư tới, thấy tình huống kia, vội vàng bắt mạch cho Ngụy Vô Tiện. Qua một hồi, sắc mặt ông ấy trở nên nghiêm trọng, nhét một viên thuốc vào trong miệng Ngụy Vô Tiện, thở dài một hơi, nói: "Ngụy công tử thể chất tương đối đặc thù, không biết hắn nhiễm căn bệnh này sẽ nghiêm trọng như thế nào."
Giang Trừng trong lòng lộp độp một tiếng, y sư lại nói tiếp: "Nhưng không sao, hiện giờ đã phần nào trấn áp được căn bệnh, sau này chỉ cần điều dưỡng đàng hoàng, đừng để hắn hứng gió." Giang Trừng lúc này mới dịu sắc mặt xuống, gật gật đầu nói: "Đa tạ." Y sư lắc đầu, vuốt chòm râu dài, than: "Các ngươi đều là những đứa trẻ số khổ mà."
Nghe vậy, Giang Trừng cảm thấy chóp mũi chua xót, trong mắt lại bốc cháy lên hai ngọn lửa, mạnh mẽ hùng hồn nói: "Không, chỉ cần Ôn thị bị tiêu diệt, khổ mấy cũng đáng." Nghe vậy, trong mắt y sư lại ngân ngấn lệ, vui mừng nhìn y, gật gật đầu, lại một lần nữa thở dài một tiếng, ngay sau đó xoay người viết phương thuốc đưa cho Giang Trừng, nói: "Lấy sáu liều thuốc, một ngày ba lần, một lần nửa liều, cần nhớ kỹ."
Giang Trừng cầm lấy tờ giấy ghi phương thuốc, gật gật đầu, lại nói tiếng "Đa tạ". Y sư xua xua tay, vác hòm thuốc của mình trên lưng rồi xoay người ra khỏi lều.
Y sư đi rồi, Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện đang hôn mê, do dự một lát, sau đó dứt khoát xoay người bước ra bên ngoài. Khi y vén tấm mành lên, lại thấy một người mặc bạch y, giống như trích tiên. Người này giữa trán buộc một sợi mạt ngạch rộng khoảng hai ngón tay, mái tóc đen được búi lên không chút cẩu thả, khuôn mặt đẹp đẽ ngũ quan tinh xảo, trong đôi mắt nhạt màu như lưu li mang theo một chút lạnh nhạt xa cách.
Còn không phải là Lam Vong Cơ sao. Từ sau hội nghị Thanh Hà lần trước, Giang Trừng vô cớ sinh ra vài phần cảm giác chán ghét đối với y, trực giác muốn kêu Ngụy Vô Tiện cách xa y một chút. Ngặt nỗi Ngụy Vô Tiện nghe xong liền trừng mắt nhìn y (Giang Trừng) một cái, rất có dáng vẻ "Ngươi mà nói nữa thì ta đánh ngươi", Giang Trừng lúc ấy nghĩ đến sức chiến đấu khủng khiếp kia của hắn, đành phải hừ một tiếng từ bỏ.
Hiện giờ người này thế mà đến lều của Ngụy Vô Tiện? Giang Trừng mặt không cảm xúc gật đầu chào hỏi, nói: "Hàm Quang Quân." Lam Vong Cơ hơi gật đầu, đáp lễ nói: "Giang Tông chủ."
Giang Trừng trong lòng cười lạnh một tiếng, hỏi: "Hàm Quang Quân đây là có chuyện gì?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: "Tới tìm Ngụy Anh."
Giang Trừng nghĩ nếu Ngụy Vô Tiện sau khi tỉnh lại phát hiện mình đuổi người ta đi, nhất định lại sẽ cãi nhau với y. Bởi vậy cân nhắc tới lui, Giang Trừng vẫn tránh đường ra, nói: "Hắn ở bên trong, nhiễm bệnh, lúc này đang thiếp đi, Hàm Quang Quân tốt nhất nên cẩn thận một chút."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ không hề nao núng chút nào, ngược lại ánh mắt có điều gì đó khó tả, bình đạm nói: "Đa tạ." Giang Trừng suýt nữa cắn vào đầu lưỡi của mình, chắp tay chào xong, liền vội vàng rời đi.
-------
Lời tác giả:
A a a a Chương này ta viết thật khó khăn, sẽ không viết chiến trường đánh nhau, chỉ có thể sơ lược, hiện tại lấy Tiện làm trung tâm.
Ừm, căn bệnh kia nghiêm trọng hơn bệnh cúm hiện giờ rất nhiều (?)
Thuốc kia là tôi tưởng tượng ra, không nên xem là thật.
Khúc mà Ngụy Vô Tiện đột nhiên tỉnh lại chắc chắn là bởi vì nghe được điều gì đó, với sự hiểu biết của Giang Trừng đối với hắn, đoán chừng là muốn kêu y buông tha cho tên môn sinh kia, cho nên Giang Trừng mới kêu tên đó cút.
Tên môn sinh vốn muốn nói với Tiện vài câu, nhưng tình trạng hắn khi đó thật sự rất kém, không có sức nói chuyện, nên lại thiếp đi.
Để xem chương sau hay là chương sau nữa sẽ ngược.