Ban đêm Dận Chân ngủ không được ngon giấc, uống quá nhiều rượu nên nửa đêm sẽ cảm thấy nóng, vì vậy hất chăn ra, chàng kéo cổ áo muốn cởi bớt cúc, nhưng kéo mãi không cởi được, chán nản thở hổn hển: “Vân Yên…”
Vân Yên ngủ không sâu giấc, vội vàng đứng dậy đến bên cạnh chàng, mò mẫm trong bóng tối giúp chàng cởi cúc áo dưới cổ.
- Vẫn nóng.
Chàng hơi dẩu môi lên than vãn.
Vân Yên bất đắc dĩ lấy cây quạt ở đầu giường, ban đêm trên thảo nguyên đâu còn nóng, xem ra là do tác dụng của rượu này chậm. Chỉ có thể dỗ chàng đi vào giấc ngủ.
- Tứ gia, nô tài quạt cho ngài sẽ không còn nóng nữa, ngài ngủ đi ạ.
Vân Yên ngồi bên cạnh chàng, không dám quạt mạnh, chỉ nhẹ nhàng quạt lên lồng ngực Dận Chân. Rồi kéo chăn mỏng đắp lên bụng cho chàng.
Dận Chân khẽ hừ một tiếng, giống như đứa trẻ không muốn đắp chăn.
- Tứ gia, chỉ đắp ở bụng thôi, nô tài sợ ngài sẽ cảm lạnh.
Vân Yên nhỏ nhẹ vỗ về, cũng không biết chàng có nghe vào hay không.
Dận Chân dẩu dẩu môi yên lặng ngoan ngoãn nghe theo, Vân Yên giúp chàng vén góc chăn, điều chỉnh lại gối dưới đầu, chậm rãi nhẹ nhàng quạt phe phẩy, hơi thở của chàng dần dần trở nên ổn định.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tất cả vẫn như bình thường. tinh thần Dận Chân không bị ảnh hưởng bởi một đêm say rượu, Vân Yên vẫn cung kính hầu hạ như cũ.
Chỉ là, có đôi khi Vân Yên vô ý chạm phải đôi mắt Dận Chân, cảm thấy trong ánh mắt chàng dường đang suy tư điều gì đó. Trái tim nàng trong nháy mắt muốn bật ra khỏi lồng ngực, nhưng nhanh chóng bị nàng ép xuống, không dám suy nghĩ quá nhiều, khuôn mặt cũng không thể hiện ra điều gì, an phận làm việc.
Khang Hi thường gặp gỡ tất cả các vương công Mông Cổ trong trướng, các hoàng tử cũng thường tới đó tiếp khách cùng. Không quá mấy ngày sau, tin vui của Thập A Ca Dận Nga và Đan Châu, con gái của quận vương Ô Nhĩ Cẩm Cát Lạt Phổ được truyền ra. Đan châu được Khang Hi chỉ hôn cho Thập A Ca Dận Nga làm đích phúc tấn. Cũng coi như tất cả đều vui vẻ. Dù sao mỹ nam Bát Bối Lặc Dận Tự mà Đan Châu liếc mắt cái đã nhìn trúng năm trước đã lấy cháu gái của An thân vương là Quách Lạc La thị làm đích phúc tấn, dù nàng có lấy hắn, cũng chỉ là Trắc phúc tấn mà thôi. Huống chi, Bát Bối Lặc Dận Tự dường như không mặn mà gì với nàng. Mẫu phi của Thập A Ca Dận Nga là Ôn Hi Quý phi, ngoại trừ xuất thân của Thái tử thì cũng coi như cao quý nhất, bản thân hắn trời sinh anh tuấn phóng khoáng, rất hợp với tính cách của cô gái sinh ra trên thảo nguyên.
Vân Yên vô tình nhìn thấy đôi tình nhân cùng cưỡi ngựa trên thảo nguyên, nụ cười hai người tỏa sáng tràn đầy sức sống và vui tươi. Trong lòng vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thán. Kỳ thật, người xưa từng nói hôn nhân phải môn đăng hộ đối, cũng không phải không có lý. Cặp đôi tiên đồng ngọc nữ có thân phận cao quý rất xứng đôi vừa lứa, nên nhận được lời chúc phúc. Chỉ có những người xứng đôi như vậy mới thích hợp ở bên nhau, không cần ngày nào cũng phải nghĩ tới củi gạo mỡ muối tương dấm trà, không phải suốt ngày cãi cọ chỉ vì tiền ăn cuối tháng.
Vân Yên chỉ là một món đồ tùy thân của Dận Chân, Dận Chân đi đâu nàng theo đó, cả đời phải đứng phục vụ. Tứ Bối Lặc gia chỉ hơi động lông mi, không cần mở miệng, Vân Yên đã phải ở đó chờ lệnh rồi. Đương nhiên chạm mặt các vị hoàng tử a ca, Thập Tam Thập Tứ thì càng không phải nói, Bát Bối Lặc Dận Tự tất nhiên cũng có lúc gặp lại.
Dáng vẻ Vân Yên hoàn toàn khác với đêm gặp được Dận Tự ở ngoài trướng, xa lạ, khiêm tốn và trầm tĩnh.
Dận Tự vẫn khuôn mặt rạng rỡ, vẫn ấm áp như gió, vẫn nhận được sự hoan nghênh tán thưởng của già trẻ trai gái. Có đôi khi, ánh mắt của hắn lướt qua. Vân Yên cụp mắt xuống, dần dần làm quen.
Vào ban ngày, nàng được nhìn rõ diện mạo Khang Hi. Thoạt nhìn ông ta trẻ hơn so với tuổi thật, dáng người được rèn luyện hàng ngày, nên khi ngồi cùng với các con trai cũng không kém là bao. Đế vương thở mạnh cũng toát nên phong độ tài trí của người tri thức, lại càng hòa hợp với con người ông ta, có thể nói
phong tư bất phàm. Dung mạo ông ta không xuất sắc như Dận Tự, nhưng đôi mắt vô cùng tinh tường thâm thúy. Đường nét dáng người ông ta là tổng hợp tất cả các đặc trưng trên người các vị hoàng tử
Uy nghiêm nhất chính là khí chất của Khang Hi. Gần bốn mươi năm làm đế vương, thế sự xoay vần, quốc gia chìm nổi, năm tháng lắng đọng trong hơi thở ông ta, ôm ấp tình cảm sâu lắng, mênh mông giống như biển khơi. Khi ông ta nói chuyện rất hiền hòa, thậm chí là thân thiết. Không hề có sự nghiêm khắc, nhưng khiến người ta phải e sợ và kính trọng từ trong đáy lòng.
Nội dung chủ yếu mỗi lần Khang Hi tuần du biên cương chính là lễ hội săn bắn mùa thu (1), lần này cũng không ngoại lệ.
Hôm nay Dận Chân dậy từ rất sớm, Tiểu Thuận Tử hầu hạ chàng rửa mặt rồi đi ra ngoài. Vân Yên lấy áo giáp từ dưới đáy hòm ra.
Đây là lần đầu tiên Vân Yên giúp chàng thay áo giáp, nên chân tay lóng ngóng, Dận Chân đứng một bên vừa nhìn vừa hướng dẫn. Có đôi khi chính mình làm mẫu, Vân Yên dựa vào đó làm lại. Khó khăn mặc xong, toàn thân nghiêm trang. Hoàn toàn khác so với hai dáng vẻ mặc thường phục và triều phục. Thật sự khó có thể hình dung Dận Chân mặc áo giáp. Áo giáp mặc trên người hoàn toàn làm tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của chàng, thân hình cao lớn, dáng người càng thêm bất phàm. Trong tay cầm roi ngựa, càng làm tăng thêm khí chất oai hùng đặc biệt.
Chỉnh lại xong quần áo, Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử dắt Truy Vân tới. Khi Vân Yên theo Dận Chân đến bãi săn, thấy các vị hoàng tử a ca đều mặc áo giáp, tư thế oai hùng hiên ngang. Đặc biệt là Bát Bối Lặc Dận Tự, dung mạo hắn đẹp như vậy, áo giáp được mặc vào người, không chỉ là vẻ tuấn lãng không sao tả xiết, ngược lại còn có cảm giác mạnh mẽ thường ngày hiếm thấy.
Người Mãn không hổ là có được thiên hạ từ trên lưng ngựa, khí thế và tư thế bọn họ khi mặc áo giáp cưỡi ngựa đứng bên cạnh các con cháu Thành Cát Tư Hãn một đời thiên kiêu không hề thua kém, thậm chí còn quyến rũ và phóng khoáng hơn.
Khang Hi xuất hiện với một thân áo giáp màu vàng, phong thái khiến người khác không dám nhìn trực diện, trên đường đi tiếng cười sang sảng.
Khang Hi khoát tay, tiếng kèn báo hiệu săn bắn mùa thu vang lên trong bãi săn, uy nghiêm mà hùng tráng, cơ hồ làm rung động tâm hồn! Một bát rượu đầy cùng uống cạn, mọi người cùng đồng thanh hô to:
- Chúc Đại Thanh ta muôn đời hưng thịnh!
Lễ hộ săn bắn mùa thu, chính thức bắt đầu!
Nổi bật nhất chính là Thập Tam A Ca Dận Tường cưỡi một con ngựa quý màu trắng, Thập Tứ A Ca Dận Trinh cưỡi con ngựa màu đỏ rực như lửa và Bát Bối Lặc Dận Tự trên con ngựa cao lớn màu đen tuyền.
Tứ Bối Lặc Dận Chân cưỡi con ngựa Truy Vân màu nâu, dáng vẻ không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt chăm chú của người khác. Là con ngựa cực kỳ thông minh hiếm thấy.
Thập Tam A Ca Dận Tường và Thập Tứ A Ca Dận Trinh ở phương diện võ công được công nhận là xuất sắc nhất, chẳng những tuổi tương đương nhau, mà kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung võ thuật cũng không thua kém. Tứ Bối Lặc Dận Chân ở phương diện này chỉ tương đối, không có khả năng đặc biệt như Tam A Ca Dận Chỉ, cũng không nổi trội. Nhưng rất ít người biết rằng, kỹ thuật cỡi ngựa bắn cung võ thuật Bát Bối Lặc Dận Tự xuất sắc như thế nào, kỳ thật những người được chứng kiến hắn cưỡi ngựa bắn cung đấu kiếm, đều giật mình biết thêm được sự mạnh mẽ và chuẩn xác không giống với dung mạo của hắn.
(1) Từ gốc là 木兰秋狝 (Hán Việt: mộc lan thu tiển). “木兰” có nguồn gốc từ tiếng Mãn, trong tiếng Hán có nghĩa là “tiêu lộc” (tiếng còi dụ hươu nai đến khi đi săn). Lễ hội săn bắn này thường được tổ chức vào tháng 8, là hình thức tập luyện cưỡi ngựa bắn cung của hoàng đế nhà Thanh.