Ngày hai mươi chín tháng một, Ung Chính không ra khỏi điện Cửu Châu Thanh Yến, trên ngự án ở điện ngoài viết hai chỉ dụ liên quan đến bắt trộm cướp và miễn thuế bốn huyện Giang Nam.
Ung Chính chống trán hạ bút xuống, trên bàn vẫn từng đống tấu chương chất chồng lên nhau, nhưng nét mặt ngài hiếm khi thấy sốt ruột.
Từ sau đêm Vân Yên nghe thấy tin Hoàng Quý phi Niên thị xin tòng táng, nàng chỉ giữ im lặng, phản ứng lạ thường của Vân Yên khiến tâm trạng Hoàng đế vô cùng khó chịu.
Làm vợ chồng mấy mươi năm, số lần hai người cãi nhau đếm được trên đầu ngón tay, nhất là sau khi trải qua trắc trở, họ càng hiểu suy nghĩ của nhau hơn, che chở thương yêu nhau. Ngày bình thường, nàng luôn đứng bên cạnh giúp ngài mài mực thay dầu. Dù vui vẻ, hay không vui vẻ, nàng luôn lặng lẽ lắng nghe, sau đó chia sẻ cùng ngài, đồng cam cộng khổ. Những ngày ở bên nàng, ngài không nóng nảy cũng không phiền chán, mang theo hương thơm trong bình yên đạm bạc.
Ngài khép mắt nghỉ ngơi, rồi lại cầm một tấu chương lên. Nhưng nội dung tấu chương này lại làm ngài chau mày, dường như không thể tin nổi vào mắt mình, ngài nhanh chóng đưa tay cầm một tấu chương khác, sắc mặt lúc càng tệ, tấu chương cũng lộn xộn, cuối cùng ngài hất toàn bộ trên bàn xuống đất, vang rầm một tiếng, xung quanh bừa bãi.
Ung Chính nằm sấp trên bàn thở gấp, ngón tay bám chặt vào mép ngự án, chiếc nhẫn Huyết Mỹ Nhân trên ngón tay bỗng nhiên tỏa ánh sáng màu đỏ cùng đôi mắt ngài, sắc mặt tái xanh vô cùng đáng sợ.
Tô Bồi Thịnh nghe thấy tiếng động bèn chạy vào xem, vội vàng đưa hai tiểu thái giám tới nhẹ nhàng thu dọn tấu chương vương vãi khắp đất.
- Gọi Tam a ca tới đây!
Trong noãn các phía đông có giường sưởi, bên ngoài cửa sổ tuyết rơi như lông ngỗng, Vân Yên ngồi trong noãn các phía đông thêu túi thơm, suy nghĩ không biết đã bay đến phương nào. Bỗng nhiên nàng cảm thấy đau nhói, máu trên mũi kim nhỏ một giọt xuống túi thơm, nàng vội vàng rụt tay lại. Noãn các cách âm rất tốt nhưng vẫn nghe thấy tiếng cãi nhau loáng thoáng bên ngoài. Vân Yên chau mày, cẩn thận thu dọn kim chỉ trong tay vào chiếc hộp nhỏ bên cạnh rồi mới đứng lên. Tiếng ồn ào bên ngoài càng ngày càng to, nàng chưa bước tới cửa, chợt nghe thấy tiếng đập bàn rất lớn.
Giương cung bạt kiếm!
- Trẫm đã khoan dung cho con quá lâu, lâu đến nỗi con tham gia đảng mưu phản Doãn Tự! Sao trẫm có thể nuôi được một đứa con bất hiếu!
Giọng nói tức giận ngút trời của Ung Chính vang vọng rõ ràng khắp sảnh ngoài điện Cửu Châu Thanh Yến, ngón tay đeo chiếc nhẫn Đế Vương Lục Ngọc nắm chặt tay vịn ghế rồng, dường như đang kiềm chế để không nổi nóng hoàn toàn.
- Hoàng a mã… Nhi thần là con trưởng… nhưng trong lòng hoàng a mã, nhi thần là gì, ngạch nương nhi thần là…
Tam a ca Hoằng Thời quỳ trong điện, mắt đỏ au, tuổi trẻ hừng hực, tính cách ương ngạnh, cứng đầu cứng cổ.
Ung Chính vỗ long án một cái rồi đứng lên, cánh tay phải chống lên bàn, ngón tay chỉ thẳng ra ngoài điện, quát lớn, ngài sắp điên rồi.
- Câm mồm cho trẫm! Cút ra ngoài! Cút!
- Ngạch nương của Hoằng Thời không phải Niên Quý phi, Hoằng Thời cũng không phải Hoằng Lịch, càng không phải Phúc Huệ! Hoàng a mã đối xử với Hoằng Thời còn không bằng Bát thúc, Cửu thúc! Hoằng Thời thà rằng…
Tam a ca Hoằng Thời đã mất sạch kiềm chế, lên án ngài như đứa trẻ, đôi mắt đỏ hoe tích tụ tủi thân và tức giận! Nhưng cậu đã quên hoàng phụ của mình vừa là cha, trên tất cả là quân, cậu sao có thể, sao có thể chọc giận thánh nhan, kháng chỉ không tuân!
Khi Vân Yên vừa bước ra ngoài thì vừa hay nghe thấy câu này, nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Ung Chính thay đổi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
- Tam a ca.
Vân Yên bất ngờ đứng trước cửa sảnh, nàng chưa bao giờ lớn tiếng ngắt lời người khác, hôm nay vì không còn cách nào khác, lo lắng ngắt lời đại nghịch bất đạo chưa kịp nói ra của Tam a ca Hoằng Thời, hi vọng có thể bảo vệ sợi dây cuối cùng giữa cha con họ, cũng là bảo vệ cho long thể Ung Chính.
Ung Chính nắm chặt tay, thở gấp gáp, cả người đều tựa vào ghế rồng, ngay cả đường nét khóe môi cũng lạnh lùng.
- Nàng để nó nói! Nó thà rằng làm sao?
Giọng nói ngài lạnh đến thấu tim, từng câu từng chữ rét buốt tàn nhẫn.
Vân Yên nhìn bóng hình cô đơn quỳ trong điện, chàng trai này mới chỉ hai mươi hai tuổi mà thôi, vẫn còn quá ngốc.
Thế giới này làm gì có công bằng, làm gì có thứ tự trước sau? Cùng là Trắc phúc tấn, Lý thị chỉ được phong làm Tề phi, nhưng Niên thị đến sau hai mươi năm được phong làm Quý phi. Người đến sớm nhất là Tống thị, là Lý thị, nhưng Na Lạp thị đến sau vẫn là đích phúc tấn, là Hoàng hậu đấy sao? Những người sinh sớm nhất, trừ Hoàng Huy đã đi, Hoằng Phán Hoằng Quân mất sớm, cậu ta là con trưởng. Nhưng người kế vị sẽ là Hoằng Lịch. Vì vậy cậu ta bắt đầu tranh đấu, giống như Bát thúc từng tranh đấu. Cậu biết không tranh sẽ mãi mãi không có ngày xuất hiện, nhưng cuộc tranh giành này nhất định phải có ư?
Trong chiếu thư bí mật lập trữ đã viết tên Hoằng Lịch, và lịch sử cũng giống như thế, sẽ không nhường đường cho bất cứ ai.
Kẻ có thời vận, rốt cuộc phải có, kẻ không thời vận, đừng cố gượng tìm (1). Nếu Bát thúc của cậu không tranh giành, có lẽ cậu sẽ sống những ngày gửi gắm tình cảm vào núi sông. Nhưng nếu không tranh, cậu cũng không phải là Bát gia.
Tam a ca Hoằng Thời ngậm mồm, sắc mặt trắng bệch không nói thêm gì, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng mang theo hoảng loạn sợ hãi.
Ung Chính thong thả mở miệng, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh của ngài vang vọng mạnh mẽ khắp Cửu Châu Thanh Yến, nhưng Vân Yên có thể nghe thấy nỗi đau trong từng câu nói.
- Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm… Từ ngày hôm nay, Tam a ca Hoằng Thời làm con thừa tự của Liêm thân vương Doãn Tự, đưa khỏi hoàng cung ngay đêm nay, khâm thử.
- Hoàng a mã!
Tam a ca Hoằng Thời mở to hai mắt, nhìn cha mình mà không thể tin nổi.
Vân Yên cũng cắn môi, nắm chặt hai tay, may quá, chỉ làm con thừa tự… may quá.
- Hoàng a mã, ha ha…
Nét bướng bỉnh trên gương mặt Hoằng Thời nhang nhác Ung Chính khi còn niên thiếu, cậu ta đã hoàn toàn mất kiểm soát, nước mắt trào ra từ khóe mắt đỏ hoe. Thái giám và thị vệ vào bị cậu đẩy ra.
Cậu ta không quên cử chỉ của con cháu quý tộc, vén vạt áo, khấu đầu hành lễ, run rẩy nói từng chữ:
- Nhi thần lĩnh chỉ, tạ ơn Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Hoằng Thời đi rồi, trong bóng lưng kiêu ngạo ngang tàng, rõ ràng còn có đau khổ của cả hai, nhưng bước chân vẫn mang theo niềm kiêu hãnh của người đàn ông mang họ Ái Tân Giác La.
Ung Chính lật tung khăn trải bàn màu vàng trên long án, tất cả bút giấy mực nghiêng, công văn tấu chương, đèn bàn, giá bút, lư hương, chặn giấy rồng ngọc, bình sứ Thanh Hoa… đều rơi xuống.
Tiếng đổ vỡ, tiếng loảng xoảng vang lên ầm ầm, vang vọng trong cung điện rộng lớn, cuối cùng chỉ còn lại sự đau lòng trong hiu quạnh.
Tô Bồi Thịnh sững sờ, từ ngoài điện bước vào, vừa mới thò đầu vào, nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trên mặt đất thì mặt biến sắc. Khi nhìn thấy Vân Yên đứng trước sảnh thì lặng lẽ lui ra.
Vân Yên nhìn thấy trong khóe mắt âm thầm nhẫn nhịn của ngài, một giọt nước mắt long lanh men theo gò má cương nghị chảy xuống, đau đớn như linh hồn người chết nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Ai nói đế vương không phải là người? Ai nói đế vương không phải là cha?
Ngài giống như hàng trăm hàng nghìn người cha khác, trong yến tiệc hôn lễ của con trai, đôi mắt ngài từng ánh lên niềm vui sướng. Bây giờ ngài đuổi con trai đi, ngồi tại nơi này, nước mắt im lặng rơi xuống.
Nhưng, nước mắt đế vương, không thể để người khác nhìn thấy.
Nàng đứng bên chiếc ghế rồng vàng lấp lánh, đứng bên cạnh ngài, khóe mắt cảm thấy cay xè nóng rực. Nàng đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ngài, đón lấy giọt nước mắt nóng hổi, thấm vào lòng bàn tay.
Đêm ấy, Ung Chính sốt cao vì lửa giận vào tim, nhưng không muốn nói với bất cứ ai, không cho gọi thái y. Tính cách ương ngạnh này Vân Yên cũng biết, hiện giờ vừa mới đuổi Hoằng Thời đi, chắc chắn ngài không muốn mất mặt trước mọi người.
Vân Yên ôm ngài, đút ngài uống canh gừng nóng để ra mồ hôi, rồi lau người cho ngài, mỗi đêm đều thức dậy mấy lần, chăm sóc thâu đêm, mấy ngày sau, bọn họ không đi đâu hết, chỉ ở trong noãn các phía đông.
Mỗi quyển tấu chương bẩn đều được Vân Yên thu dọn gọn gàng, những quyển bị lấm mực đen, nàng dùng khăn bông lau sạch, những quyển dính nước trà, nàng đặt trên giường sưởi để hơ khô, vấn đề không lớn, xử lý xong nàng đặt lên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường cho ngài.
Ung Chính ôm Vân Yên vào trong lòng, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài của nàng:
- Đã lâu rồi nàng chưa gọi ta là Dận Chân, đã lâu rồi chưa gọi ta là Tứ gia.
Ngày hai mươi ba, Hoàng Quý phi Niên thị hấp hối, khó khăn kéo dài sự sống, cuối cùng đi tới bước cuối cùng.
Cung nữ Hỉ Phúc trong Thiên Địa Nhất Gia Xuân đến Cửu Châu Thanh Yến tìm Tô Bồi Thịnh bẩm báo rằng, Hoàng Qúy phi cho mời phu nhân.
Ung Chính đang ngủ say, Vân Yên nhẹ nhàng đắp chăn cho ngài xong thì buông màn ra ngoài.
Vân Yên đi cùng Hỉ Phúc, đến nửa đường thì những bông tuyết nho nhỏ lác đác rơi xuống, khi đến Thiên Địa Nhất Gia Xuân, áo choàng Vân Yên đã ướt đẫm tuyết.
Hỉ Phúc đứng ở sảnh ngoài, cung kính nói:
- Phu nhân, để nô tì hầu người thay áo.
Nói xong bèn giúp nàng cởi áo choàng lông chồn tía ra.
Vân Yên nghe nàng ta nói phu nhân, trán giần giật, nhìn những nha hoàn khác trong sảnh ngoài, thấy họ đều cúi đầu mắt nhìn dưới chân, mới biết họ đều là người của Ung Chính.
Nhưng, có một điều nàng nên nghĩ từ sớm, bọn họ nhìn thấy áo khoác chồn tía trên người nàng mà nét mặt không thay đổi gì, có lẽ đã biết từ lâu. Hoàng hậu Hoàng quý phi cao nhất có thể sử dụng áo chồn đen, chiếc áo chồn tía này là Ung Chính thấy chất liệu làm áo cho mình tốt, nên dặn phủ Nội Vụ làm thêm một cái cho nàng, nàng chỉ mặc trong Viên Minh Viên.
Vân Yên trầm mặc đi theo Hỉ Phúc vào trong, thấy hai vị thái y từ trong phòng đi ra, vẫn là những gương mặt quen thuộc nàng gặp khi đến cùng Dận Chân ngày ấy.
Hai vị thái y quỳ xuống thỉnh an, giọng nói rất nhẹ:
- Hơi thở cuối cùng, chỉ trong giây lát.
Hỉ Phúc đã vào phòng được một lúc, không biết đang làm gì.
Cả đường đi nàng không nói gì, cho đến khi Hỉ Phúc bước ra giúp nàng đẩy cánh cửa trong phòng, nàng mới bước vào.
Trên lò sưởi trong phòng đặt một chiếc ấm nhỏ màu đen bằng đồng tinh xảo, hơi nóng bốc lên lượn lờ, cũng có địa long, nhưng nàng cảm thấy không mấy ấm áp.
Có lẽ đây là lần đầu tiên họ gặp riêng nhau trong mười mấy năm qua.
Vân Yên quay lưng về phía ánh sáng, ánh nắng buổi chiều xuyên qua song cửa sổ cổ xưa màu đỏ thẫm, chia thành từng ô vuông nho nhỏ đậu lên vai nàng.
- Cô… khụ khụ… đến… khụ khụ… rồi.
Giọng nói mỏng manh như tơ nhện, nhưng ngữ khí vẫn như xưa, giống như hồi quang phản chiếu (2)
Sắc mặt Hoàng Quý phi Niên thị giống như người sắp chết, dung mạo thoạt nhìn đã được trang điểm đơn giản. Vân Yên chợt hiểu ra, hóa ra bọn họ ở trong phòng làm việc này.
Hoàng Quý phi Niên thị ngẩng đầu lên, mệt mỏi mấp máy môi, rồi lại bắt đầu thở gấp, sắc môi cũng thâm lại, gương mặt không còn chút sức sống.
Vân Yên không nói gì, chỉ đứng bên giường, nàng biết, nàng ta muốn nói câu cuối cùng với nàng. Nàng không thể từ chối thỉnh cầu của một người sắp chết, vì vậy, nàng mới đến đây.
Trong ánh mắt nàng không hề có sự đố kị và hèn mọn của nô tì, cũng không hề có sự châm biếm kiêu ngạo của người chiến thắng khi nhìn kẻ thất bại.
Hoàng Qúy phi Niên thị cố gắng mở miệng, dường như mỗi lần không thể thốt ra lời nào, khóe mắt nàng ta lại trào nước mắt. Có người nói những người sắp chết thường hay khóc, không biết vì đau khổ, hay còn điều gì khác.
Nàng ta cố gắng muốn nói, dùng đến hơi thở cuối cùng, làm người khác không đành lòng, đôi mắt xinh đẹp đã đục ngầu nhìn Vân Yên, Vân Yên bèn khom người đưa tai đến gần.
- Đêm… trước… khi… ta… vào… vương phủ… nhị… ca… dạy… ta… Tứ gia… sẽ… thích… cô gái… có… giọng nói… cách… nói chuyện… như… thế… này… Cô… biết… không… ta… đố… kị… rất nhiều… Kiếp sau…
Tất cả giống như ống kính điện ảnh, rồi bỗng im bặt.
Bàn tay trắng bệch đeo đầy vòng ngọc và nhẫn của Hoàng Quý phi Niên thị chợt rũ xuống, mắt cũng nhắm nghiền.
Vân Yên sững sờ đứng bên giường, không thể thốt ra lời nào. Sau lưng vang lên tiếng mở cửa kẽo kẹt, tiếng thỉnh an không ngừng cất lên, như tiếng chim hót ríu rít.
- Hoàng thượng cát tường!
- Hoàng thượng cát tường!
- Hoàng thượng cát tường!
Tiếng giầy sàn sạt đến gần nàng, bàn tay nóng rực nắm lấy bàn tay lạnh lẽo nàng buông bên người.
- Chúng ta đi thôi.
Vân Yên xoay người, giọng nói run rẩy:
- Nàng ấy… đi rồi.
Ung Chính gật đầu:
- Ta biết.
Vân Yên ngẩn ngơ nhìn ngài:
- Chàng vẫn còn đang sốt… sao lại đến đây…
Ung Chính bình thản trả lời:
- Nàng không mang dù, bên ngoài tuyết rơi lớn.
Ngày hai mươi ba Bính Thìn tháng mười một năm Khang Hi thứ ba, Hoàng Quý phi Niên thị qua đời, thụy Đôn Túc, sử gọi là “Đôn Túc Hoàng Quý phi.”
Đây là đại tang đầu tiên của triều Ung Chính được tổ chức theo nghi lễ Hoàng Quý phi, Hoàng đế không lên triều năm ngày để tỏ lòng thương tiếc. Kim quan của Hoàng quý phi được đặt trong hoa viên phía tây, sau năm ngày thì chuyển khỏi Viên Minh Viên, ngày hai mươi tám, kim quan được chuyển đến Phụ Thành Môn cách đó mười dặm. Đáng tiếc là, hoàng đế Ung Chính không đến lễ tang long trọng này.
Ngày mùng một tháng mười hai, triều đình thảo luận chính sự, các đại thần giao kết quả thẩm vấn Niên Canh Nghiêu cho Ung Chính, liệt kê chín mươi hai tội lớn của Niên Canh Nghiêu, thỉnh cầu nghiêm khắc trừng phạt. Trong đó, các tội chia ra: Đại nghịch năm tội, lừa đảo chín tội, lạm quyền mười sáu tội, cuồng vọng kiêu ngạo ba mươi tội, vượt quyền sáu tội, đố kị sáu tội, độc ác bốn tội, tham lam mười tám tội, chiếm đoạt công quỹ mười lăm tội. Trong chín mươi hai tội này, có hơn ba mươi tội đủ để xử tử hình.
Ung Chính viết trả lời lại rằng, nghĩ đến công lao của Niên Canh Nghiê, uy danh “Niên đại tướng quân” nổi tiếng một thời, ai ai cũng biết, nếu như không tử hình, e rằng lòng người trong thiên hạ không phục, bản thân ngài cũng khó tránh khỏi tiếng xấu lòng dạ độc ác, giết hại công thần, vì vậy mở lòng từ bi, thưởng “tự tử trong ngục”, chém đầu con trai Niên Phú, hơn mười lăm người họ Niên xung quân biên giới, cha là Niên Hà Linh, anh em Niên Hi Nghiêu bị cách chức. Người trong gia tộc Niên thị đảm nhận bất cứ chức vụ nào đều bị cách, tịch thu gia sản không được làm quan.
Cho đến lúc này, cuối triều Khang Hi đầu triều Ung Chính, gia tộc Niên thị vẻ vang một thời thân bại danh tàn, nhà mất người tan.
Mùng bốn tháng mười hai, Doãn Đề trong thời gian nhậm chức đại tướng quân đã “tùy tiện làm xằng, làm khổ binh sĩ, quấy nhiễu người dân, lãng phí tiền trong ngân khố để làm việc tư”, sau khi bị phủ Nhân Tông trình tấu, từ quận vương bị giáng xuống làm bối tử.
Không đến mấy ngày sau, Long Khoa Đa dâng sớ xin từ chức thống lĩnh bộ binh, Ung Chính phê chuẩn, Củng Thái tiếp nhận chức vụ này.
Ngày hai mươi mốt tháng mười hai, Ung Chính lệnh cho mỗi kì phái binh mã đến bao vây xung quanh phủ Liêm Thân vương Doãn Tự, mỗi ngày ba kỳ phái ba thị vệ theo dõi hành tung Doãn Tự, đi theo sát bước, giám sát chặt chẽ.
Sắp đến tết, Ung Chính cùng Vân Yên ngồi xe ngựa của hoàng đế về điện Dưỡng Tâm trong Tử Cấm Thành. Trong kinh thành đã tràn ngập bầu không khí đón năm mới, dòng người đông nghịt đều quỳ xuống hai bên đường.
Đây cũng là lần đầu tiên Vân Yên ngồi cùng xe với ngài xuất hiện ở bên ngoài, bầu không khí xung quanh khiến nàng cảm thấy xa lạ, thậm chí còn hơi hoảng sợ. Nàng khẽ mở một góc rèm, nhìn thấy tầng tầng lớp lớp bóng hình quỳ dưới đất, dân chúng xếp hàng chỉnh tề cùng hô to “Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vân Yên mím môi quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, Ung Chính bình thản nhìn lại nàng:
- Đang nghĩ gì thế?
Vân Yên sửng sốt đáp lại:
- Thiếp bỗng nhiên nghĩ... Nếu như có một ngày... thiếp cũng quỳ bên đường... liệu chàng có nhận ra thiếp không.
Ung Chính gạt rèm cửa trong tay nàng xuống, chau mày:
- Nói linh tinh, tay lạnh băng rồi này.
Gia yến giao thừa trong cung Càn Thanh năm nay thiếu đi một người. Hoàng hậu Na Lạp thị nói ba năm ngừng tuyển tú đã qua, sau tết sẽ bắt đầu tuyển tiếp, Ung Chính chỉ hời hợt nói được.
Trước và sau năm nay, có thể thấy trước vô số gió tanh mưa máu nối đuôi nhau đến. Cũng trong lúc này, trong cung lại có một tin xấu...
Tam a ca Hoằng Thời được làm con thừa tự cho Doãn Tự về cung đón năm mới với mẹ ruột, sau khi uống rượu thì gặp Hoàng Lịch và Nhị a ca Phúc Huệ trong cung, ba người xảy ra xích mích, công khai chỉ trích mẹ ruột của Hoằng Lịch và Phúc Huệ không phải là Hi phi và Đôn Túc Hoàng Quý phi, chỉ là một nô tỳ ti tiện người Hán, thậm chí còn không phải con ruột của đương kim thánh thượng.
Hoằng Lịch đã trưởng thành, tuy vô cùng tức giận, nhưng không để ý. Ngược lại Lục Thập chỉ mới năm tuổi đã biết bôi nhọ là gì, trong lúc tranh luận chịu tổn thương, trong mùa đông lạnh lẽo, đứa bé về đến cung a ca thì đổ bệnh.
Lần này xảy ra tranh chấp lớn, những nô tài có mặt đều bị tai bay vạ gió, không có cơ hội truyền tin ra khắp cung cấm.
Đến khi Vân Yên biết tin, nàng lập tức cùng Ung Chính và thái y đến tiểu viện của Lục Thập trong cung a ca. Lục Thập hôn mê không ngừng nói sảng:
- Mẹ... mẹ... không phải... tiện nô... không phải.
Vân Yên nghe thấy mà lòng như bị dao cứa vào, đau đớn xót xa, nàng cầm tay Lục Thập không rời, gương mặt đẫm vệt nước mắt.
Ngày mùng bốn tháng giêng năm Ung Chính thứ tư, Doãn Đường bị định tội do bí mật trao đổi thư tín với con trai ở Tây Ninh.
Ngày mùng năm tháng giêng năm Ung Chính thứ tư, Doãn Tự, Doãn Đường và Tô Nỗ, Ngô Nhĩ Chiêm bị tước đai vàng (3), xóa tên khỏi phủ Tông Nhân, vợ của Doãn Tự là Quách Lạc La thị bị tước danh hiệu “Phúc tấn”, về nhà mẹ đẻ.
Ung Chính tức giận ra chỉ dụ: “Tính cách Hoằng Thời, tuyệt đối không thể ở lại hoàng cung, nên cho làm con thừa tự Doãn Tự, nay Doãn Tự phạm tội bị tước đai vàng, xóa tên khỏi ngọc diệp, Hoằng Thời há có thể đeo đai vàng? Lập tức tước đai vàng, giao cho Doãn Đào, cắt dứt phí nuôi dưỡng.”
Lục Thập vốn đã yếu ớt ngay từ trong bụng mẹ, tình hình khi tốt khi xấu, làm Vân Yên vô cùng lo lắng, không yên tâm để người khác chăm sóc cho thằng bé, nên nàng và Lan Tịch, Lan Hà cả ngày đều không về điện Dưỡng Tâm, chỉ dùng chăn gối đơn giản ngủ bên ngoài cung a ca.
Công việc Ung Chính bề bộn, ban đêm mới đến tiểu viện trong cung a ca, thấy nàng cuộn tròn người ngủ trên chiếc giường trong phòng ngoài, người tiều tụy đi rõ ràng, trong lòng đau xót vô cùng. Mấy lần khuyên nàng về điện Dưỡng Tâm, nhưng không thể khuyên nổi.
Cuối cùng, nàng đổ bệnh.
Ung Chính đưa Vân Yên về điện Dưỡng Tâm để chữa bệnh, để Lan Tịch và Lan Hà cùng với hai bà vú ở lại chăm sóc Lục Thập.
Chưa hết một ngày Vân Yên đã quay lại cung a ca, Ung Chính bất đắc dĩ cản lại:
- Bệnh của nàng còn chưa khỏi, đến cung a ca nếu lây cho Lục Thập thì làm thế nào?
Vân Yên nghe xong mới thôi, mỗi ngày đều sai người đến ba lần hỏi thăm tình hình.
Sức khỏe Lục Thập dần dần tốt lên, sau mấy ngày bệnh của Vân Yên cũng đỡ hơn. Nhưng chưa đến tết nguyên tiêu, trong phủ Doãn Tự xảy ra án đổ máu.
Thị nữ Bạch Ca của Doãn Tự khuyên hắn nhận tội trước hoàng thượng, Doãn Tự giận dữ mắng:
- Đại trượng phu sao có thể cầu xin người khác vì chuyện thê thất?
Thị nữ Bạch Ca thấy hắn ngày ngày trầm mê trong rượu, nhiều lần khuyên bảo nhưng không được, đau khổ căm hận, thắt cổ tự tử mà chết! Chuyện trái lẽ hoang đường này, ai ai cũng biết.
Khi nghe thấy tin này từ Lan Tịch, Vân Yên hoàn toàn hiểu ra! Nàng ngẩn người mở to hai mắt, nước mắt bỗng nhiên trào ra từ khóe mắt.
Bạch Ca.
Hắn nói với người đời, nàng tên là Bạch Ca.
Cái tên này đáng lẽ không còn tồn tại trên thế giới, cái tên theo nàng bốn năm từ Đài Loan đến Xuân Hòa Viên, cô gái si mê một lòng với Doãn Tự, vì trung thành mà hết lòng giúp hắn lừa nàng, cũng không còn trên thế gian này nữa rồi.
Ngoài nàng ta ra, không thể là người khác.
- HẾT CHƯƠNG 194 -
(1) Một câu nói của Liệt Tử. Liệt Tử (430-439 trước CN) tên thật là Liệt Ngự Khấu, người đời Chu, triết gia chịu ảnh hưởng đạo giáo.
(2) Hồi quang phản chiếu: Hiện tượng người ốm nặng đột ngột tỉnh lại, khỏe mạnh trước khi qua đời.
(3) Dựa theo quy định triều Thanh, tôn thất có thể thắt đai vàng.