Nửa Đời Thanh Tình

Quyển 1 - Chương 185: Đàn ông như rượu



Khi chiếc xe ngựa rời khỏi phủ Thập Tam A Ca, Vân Yên bỗng nhiên ngậm ngùi, trong mỗi gia đình quyền quý, bên cạnh mỗi a ca đều có một nha hoàn giống như Hoan Sênh, phận như con sâu cái kiến. Xuất thân thấp hèn, không được yêu thương, nhưng họ cũng có tình yêu và lòng thành của riêng mình, chỉ có điều, nếu không ai đoái hoài, thì cuối cùng biến thành tro bụi.

Thập Tam không sai, Hoan Sênh cũng không sai, là thời đại này sai ư?

Nếu Hoan Sênh không phải là nô tài đi theo Dận Tường từ nhỏ, nàng ấy sẽ không ngốc nghếch yêu chàng bằng cả tính mạng như vậy. Nếu không bởi ràng buộc và nô dịch của thời đại này, cả đời này nàng ấy sẽ không hận không trách, để ngay cả kiếp sau cũng muốn làm trâu làm ngựa hầu hạ chàng.

Lục Thập nhỏ bé trong tã lót mới chỉ bảy tháng, tục ngữ có câu bảy tháng chết tám tháng sống, tất cả mọi người đều sợ đứa bé không sống nổi. Vân Yên ôm Lục Thập nhỏ xíu từ lòng mẹ dần lạnh trong mùa đông giá buốt, nước mắt không kịp chảy, chỉ còn sự chăm sóc cực nhọc ngày đêm, và mắt cũng không dám chớp.

Ngay trong đêm ấy Dận Chân tìm một bà vú đáng tin trong đám gia nô, Vân Yên cẩn thận chọn hai người sạch sẽ an phận chăm sóc cho Lục Thập, để họ sống ở chái phía tây, không cho phép ra ngoài.

Lục Thập sau khi uống no sữa thì mở to mắt. Bé có đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly, đường nét khuôn mặt di truyền từ đàn ông nhà Ái Tân Giác La, riêng khoé mắt đuôi mày xinh đẹp y như Hoan Sênh lúc nhỏ.

Bé giống hệt chú chuột con, tiếng khóc cũng chỉ rên hừ hừ, thoi thóp đáng thương. Đôi mắt to tròn trên gương mặt nhỏ bé vô cùng sáng ngời, lẳng lặng nhút nhát nhìn chằm chằm Vân Yên và Dận Chân.

Tiểu Khấu Tử bên phủ lão Thập Tam đến đưa quần áo và giày cho bé, còn cả khoá Trường Mệnh, nói rằng đây là những món Hoan Sênh chuẩn bị trước khi đi, người đã được an táng ổn thoả, khoá Trường Mệnh là Dận Tường đưa. Vân Yên cầm đồ mà không cầm được nước mắt. 

Đêm giao thừa lạnh giá, Vân Yên bế Lục Thập yếu ớt đến trước mộ đưa tiễn mẹ ruột đoạn đường cuối cùng, nàng tựa vào lòng Dận Chân, nước mắt ướt đẫm vạt áo chàng, cả thế giới chỉ còn lại người đàn ông này vẫn luôn âm thầm che mưa chắn gió cho nàng.

Cơ thể Lục Thập rất yếu, lại đói rất nhanh. Vân Yên chưa từng chăm sóc trẻ sơ sinh, hàng đêm phải tỉnh dậy rất nhiều lần, giấc ngủ không sâu, chàng cũng vậy. Nhiều lần nàng muốn chàng đến Phật đường ngủ, hoặc nàng bế Lục Thập đến chái ngủ, chàng đều không đồng ý. Hai người giống như đôi vợ chồng bình thường, cẩn thận vụng về chăm sóc đứa bé, may mà Lục Thập rất ngoan, cũng không ham khóc.

Lễ mừng thọ Khang Hi sáu mươi tuổi, Khang Hi phái Tứ Hoàng Tử Dận Chân, Thập Nhị Hoàng Tử Dận Đào, Thế Tử Hoằng Thạnh đi bái tế Vĩnh Lăng, Phúc Lăng và Chiêu Lăng. Khắp nơi chiêng trống vang trời pháo nổ đì đùng, rộn rã vui mừng cả một niên đại. Trong bầu không khí náo nhiệt hân hoan, Thất A Ca Phúc Nghi mới chỉ có tên mụ lặng lẽ qua đời khi mới năm tháng tuổi, như chưa từng tồn tại, ngược lại phủ Ung Vương vui mừng đón chào tin vui.

Thập A Ca Hoằng Thì đại hôn, đích phúc tấn là Đổng Ngạc thị, con gái của Thượng Thư Tịch Nhĩ Đạt.

Đây là con trai đầu tiên của Ung Thân Vương thành hôn, chàng bốn mươi bốn tuổi, con trai lấy con dâu.

Ngày Ung Thân Vương tổ chức đại tiệc, trong Tứ Nghi Đường Vân Yên bế Lục Thập nghe tiếng pháo nổ rầm trời, Lan Hà Lan Tịch toan đóng cửa lại, nhưng Vân Yên nói không cần.

Vân Yên bế Lục Thập đến bên cửa sổ nghe tiếng cười nói rộn rã, bỗng nhiên Lục Thập bật cười, bên miệng còn có hai lúm đồng tiền nhỏ. Đứa bé này mới sinh đã mất mẹ, nhưng lại thích cười hơn bất cứ ai. Không biết nói chuyện, vậy mà dường như chuyện gì cũng hiểu.

Mấy tháng sau, đứa bé vẫn rất nhỏ, thậm chí cân nặng còn không bằng những đứa trẻ bình thường, từ chú chuột con biến thành chú mèo con, rất ngoan ngoãn, ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, đôi mắt trong veo to tròn làm Vân Yên nhớ tới cậu thiếu niên sáng trong có đôi mắt màu hổ phách và tiểu nha hoàn ngây thơ năm ấy luôn đứng sau lưng chàng ta.

Lục Thập lại ngủ thiếp đi, Vân Yên nhẹ nhàng đặt bé vào trong nôi. Chiếc nôi nhỏ tinh xảo này do Dận Chân tự tay thiết kế, sau đó sai người làm theo, đứa bé là con trai của Thập Tam và Hoan Sênh, là con trai của hai người thân nhất, cũng là con trai của Dận Chân và Vân Yên.

Vân Yên dặn dò Lan Tịch và Lan Hạ trông nom, rồi ra khỏi Tứ Nghi Đường. Từ sau khi Hoan Sênh qua đời, nàng gần như không bước khỏi Tứ Nghi Đường nửa bước. 

Hôm nay là ngày vui của Tam A Ca Hoằng Thì, cũng là ngày vui của phủ Ung Vương, nàng định đến ngó một chút, nhìn con trai chàng lấy vợ, nói một tiếng chúc mừng chàng.

Cánh cửa lớn đông như nêm, trong tiền sảnh tông thất hoàng gia, quan lại quyền quý đến tới đến lui uống rượu mừng. Vân Yên đứng bên cánh cửa xa xa, nhìn chàng đứng trong tiền sảnh đông đúc.

Dân gian có câu, đàn ông xuất sắc như chai rượu ngon, càng ủ lâu càng thơm.

Dận Chân mặc mãng bào cát phục, thoạt nhìn vừa chín chắn lại quyền quý, trên khoé môi không có lấy một nụ cười, nhưng trong mắt đong đầy sự vui vẻ, xoá tan đi nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Chàng nghiêng đầu nói chuyện với mọi người, nếp nhăn lờ mờ nơi khoé mắt đã rõ hơn hai năm trước. 

Đứng bên cạnh chàng là Đích phúc tấn Na Lạp thị ung dung cao quý, và mẹ đẻ của Tam A Ca Hoằng Thì là Trắc phúc tấn Lý thị, tân lang hôm nay là cậu thiếu niên Tam A Ca Hoằng Thì mười sáu tuổi, so với a mã, cậu giống như chú gà trống kiêu ngạo.

Vân Yên chợt nhớ tới Hoằng Huy, đứa trẻ ấy bây giờ đã hai mươi tuổi rồi nhỉ, nhưng tại sao cậu ấy lại du lịch khắp trời nam đất bắc, mà không cưới vợ sinh con. Từ nhỏ cậu đã sống tình cảm như Lý Thái Bạch, giờ đây như chim bay về rừng, phải chăng cũng là chuyện vui.

Mọi người đều không còn trẻ trung gì nữa, ngay cả con cái cũng trưởng thành rồi, lập gia đình rồi.

Bàn về thân phận, thật ra nàng cũng không khác gì Hoan Sênh, thậm chí địa vị xuất thân còn thấp hơn, nhưng nếu không có tình yêu của Dận Chân, có lẽ nàng sẽ đến nơi non nước nông thôn sống đến cuối đời, nhìn chàng thành hoàng đế triều Thanh, vợ đẹp con khôn.

Nhưng, cuối cùng nàng lại có được trái tim người đàn ông ấy, là may mắn, hay bất hạnh?

Hơn hai mươi năm trôi qua, ở bất cứ góc nào nàng luôn dõi mắt nhìn theo người đàn ông này, dường như đã trở thành sở thích của nàng, mỗi lần đều có một cảm xúc khác nhau.

Khi Vân Yên lơ đãng, bất chợt nhận ra Dận Chân đã sai bảo xong điều gì đó, đi về phía cửa nơi nàng đang dựa.

Nàng biết có lẽ khoé mắt chàng đã nhìn thấy mình, không muốn nhìn thẳng vào chàng, nàng bèn cúi đầu bước vài bước nép vào một bên sảnh.

Rồi quay đầu lại, người nọ đã nở nụ cười thản nhiên đi đến trước mặt nàng, gương mặt tuấn tú toát lên sự trưởng thành. 

Dận Chân điềm nhiên đi tới kéo tay nàng, nói nhỏ: 

- Sao lại ra đây?

Vân Yên đẩy tay chàng ra, giả bộ nghiêm túc:

- Vương gia đứng đắn chút đi, đã có con dâu rồi đấy.

Dận Chân cười càng nhiều hơn, kéo tay nàng đến bên môi mình, hôn mạnh một cái.

Vân Yên lẳng lặng cười:

- Chúc mừng chàng, Dận Chân, thiếp thật sự mừng vì chàng. Mau vào đi, thiếp về đây.

Dận Chân nhắm mắt, trong ánh mắt trầm lặng lộ rõ sự không nỡ, bàn tay kéo nàng không định thả ra.

Một tay chàng đẩy cửa chếch sảnh ra, kéo Vân Yên vào bên trong, hai người vừa ôm nhau vừa vào.

Vân Yên vùi đầu vào lòng Dận Chân mà cười, Dận Chân nâng cằm nàng lên, thì thầm hỏi sao vậy.

Vân Yên dịu dàng đáp:

- Người không biết còn tưởng chúng ta nhiều năm không gặp... Lúc này nóng lòng lưu luyến bịn rịn.

Dận Chân khẽ lẩm bẩm một câu vào tai nàng, Vân Yên nhón chân ôm cổ hôn lên môi chàng, rồi giúp chàng sửa lại cổ áo thêu hoa văn rồng tinh xảo.

- Đi nhanh đi, thiếp về nhà chờ chàng, còn Lục Thập nữa.

Dận Chân ôm eo nàng, gật đầu nói nhỏ:

- Được.

Phủ Ung Vương vào mùa xuân năm Khang Hi thứ sáu mươi, như làn gió xuân thổi qua, tin vui nọ nối tiếp tin vui kia.

Hai a ca Nguyên Thọ và Thiên Thân bình an trưởng thành đến tuổi mười một, Dận Chân chính thức đặt tên cho hai a ca là Hoằng Lịch và Hoằng Trú, ghi vào ngọc điệp của Tông Nhân Phủ.

Khi Vân Yên nghe thấy tên chính thức Dận Chân đặt cho hai tiểu a ca, khi nghe thấy hai từ "Hoằng Lịch", trong lòng bỗng cảm thấy quen thuộc, nàng cố gắng nhớ lại tên của Càn Thanh, hình như ông ta tên là Hoằng Lịch.

Lẽ nào là đứa bé năm ấy nàng tự tay đỡ đẻ, bé trai môi đỏ má hồng mà nàng nhặt được con diều, thích chơi bịt mắt bắt dê dưới tán cây ngọc lan là hoàng đế Càn Long ư? Đúng rồi, xét từ lý thuyết, mỗi tiểu a ca trong phủ này đều có thể là Càn Long, bởi a mã của chúng chính là hoàng đế Ung Chính tương lai.

Trắc phúc tấn Niên thị của hậu viện và nha hoàn thông phòng Chung thị của phòng Tam a ca Hoằng Thì liên tiếp có hỉ mạch, Ung Thân vương Dận Chân vừa được làm a mã vừa được làm ông nội, hương khói phủ Ung vương chưa bao giờ thịnh đến thế, năm nay Khang Hi tròn sáu mươi tuổi, khi tin vui được truyền tới hoàng cung, Khang Hi vui mừng, long nhan rạng rỡ.

Tổng đốc Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu có công bảo đảm hậu cần cho quân đội Tây chinh, thành tích xuất sắc, tiếp tục được triệu vào kinh, Khang Hi đích thân ban thưởng cung tiễn, phong làm tổng đốc Xuyên Thiểm (Tứ Xuyên - Thiểm Tây), trở thành đại quan biên thuỳ quyền cao chức trọng.

Vì liên quan tới đứa bé, Ung Thân vương Dận Chân thường xuyên tới thăm Trắc phúc tấn Niên thị, đãi ngộ và chăm sóc của nàng ta trong phủ cũng vô cùng đặc biệt. 

Bước chân lịch sử vẫn đi theo con đường đã vạch sẵn từ trước, dù sóng ngầm đang cuộn trào ra sao, nhưng trong sử sách chỉ được viết bằng vài ba câu ít ỏi.

Tiểu Lục Thập trở thành Bát a ca do Trắc phúc tấn Niên thị sinh, đây là chuyện Dận Chân đã bàn bạc với Vân Yên từ trước, cũng là sắp xếp duy nhất vẹn cả đôi đường. Không chỉ danh chính ngôn thuận trở thành a ca trong phủ Ung Thân vương, làm Niên gia nở mày nở mặt hơn, mà còn giúp xuất thân Tiểu Lục Thập thêm danh giá, cũng củng cố địa vị tương lai của thằng bé trong phủ.

Tiểu Lục Thập lớn lên từng ngày trong sự chăm sóc tận tình của mọi người ở Tứ Nghi Đường, dần giống như những đứa bé bình thường khác. Người Mãn có câu cha không bế con, nhưng mỗi ngày Dận Chân về đều ẵm Lục Thập, tình cảm còn hơn con đẻ. Chàng và Thập Tam hơn cả anh em ruột, Chàng đối xử với Lục Thập còn hơn cả con ruột.

Hàng ngày Tứ Nghi Đường đều chuẩn bị sữa bò tươi cho Lục Thập để bé có thể dùng bất cứ lúc nào. Nàng vẽ phác thảo hình bình sữa có núm vú, Dận Chân sai người làm một bình sữa nhỏ bằng gỗ tử đàn, không hữu dụng như bình sữa cao su ở hiện đại, nhưng thỉnh thoảng ban đêm dùng để dỗ bé cũng được. 

Sau khi ngủ trưa dậy Lục Thập lúng ba lúng búng, Vân Yên đoán có lẽ thằng bé đói muốn uống sữa, bèn bế bé lên dỗ, đặt bình sữa đã chuẩn bị sẵn lên miệng, toan gọi bà vú.

Đúng lúc Dận Chân đẩy cửa vào, thấy Vân Yên bón sữa cho Lục Thập, trên gương mặt trầm tĩnh ấy bỗng nở nụ cười. Từ sau khi Hoan Sênh qua đời, đã rất lâu rồi chàng chưa thấy nàng cười thoải mái như vậy.

Dận Chân đi tới bên Vân Yên, choàng tay qua eo nàng từ phía sau, đầu tựa lên vai nàng, cũng nhìn Tiểu Lục Thập.

Vân Yên cúi đầu cười hỏi:

- Về cũng không nói gì cả, hôm nay mệt không?

Dận Chân hôn lên tai nàng, thủ thỉ:

- Không mệt, có điều sắp phải đi theo hoàng thượng đến hành cung Nhiệt Hà, làm sao đây?

Vân Yên "ồ" một tiếng, như đang suy nghĩ.

Nhưng Dận Chân thấy Vân Yên chỉ ừ hử không đầu không đuôi, ngần này tuổi rồi mà nàng vẫn như đang ghen, hoàn toàn không ăn nhập gì giọng nói bình tĩnh của chàng.

- Thiếp không biết...

Vân Yên giật mình kêu "ôi chao", cả người lảo đảo trong lòng chàng, đỉnh đầu cũng chạm phải cằm chàng, đây là động tác nhỏ rất quen thuộc nhiều năm nay.

- Ung Thân vương còn dỗi nữa à, không phải thiếp đang nghĩ cách đây sao, thiếp cũng đâu muốn phải chia xa với chàng, nhưng Lục Thập còn quá nhỏ... ngày nào cũng phải uống sữa... cần người chăm sóc trông nom...

Hơi thở Dận Chân phả bên tai nàng dần trở nên nặng nề mơ màng hơn:

- Ta cũng muốn

Thoắt cái Vân Yên đỏ bừng từ đầu đến cổ, không biết phải nói gì, thuỳ tai cũng nằm trọn trong miệng chàng, chàng cầm tay nàng đặt Lục Thập vào trong nôi, ý đồ không cần ai nói cũng rõ mười mươi. Lục Thập rất ngoan ngoãn, không rõ có phải ngủ rồi hay không. 

Vân Yên xấu hổ, nhét bình sữa bằng gỗ tử đàn trong tay vào ngực chàng, thiếu điều tìm cái lỗ để chui xuống. Nàng biết mấy tháng đưa Lục Thập về nuôi, vừa bận bịu vừa mệt mỏi, cũng bỏ đói người nào đó rồi.

- Thiếp cho chàng, được chưa.

Dận Chân lanh lẹ bắt được bình sữa, đặt sang một bên, rồi tiện tay kéo eo nàng vào lòng mình, giọng nói trầm khàn:

- Nàng biết ta muốn gì sao.

Vân Yên giậm chân đè thấp giọng xuống:

- Giữa ban mặt ban mặt chàng đừng lộn xộn, Lục Thập tỉnh giấc đó...

Dận Chân khàn khàn dỗ:

- Ngoan.

Chàng quay người Vân Yên lại, đôi tay bị chàng kéo ra sau lưng không thể cục cựa, bàn tay rộng dày bắt đầu cởi cúc áo bên eo nàng.

Vân Yên ngượng ngùng giãy giụa, lồng ngực phập phồng, gương mặt nhỏ bé đỏ bừng tựa lên vai chàng, thở hổn hển như chú mèo nhỏ.

- Lục Thập ở đây đó... Chàng mau thả ra...

Bàn tay ngang ngược của chàng đã kéo vạt áo trong của nàng ra, để lộ chiếc áo ngực có dây buộc qua cổ màu hồng đào.

Từ khi nhìn thấy chiếc áo ngực, Dận Chân rất thích thú, chỉ muốn nàng thường xuyên mặc kiểu này.

Chàng cởi áo trong của nàng ra, cúi đầu hôn một cái, nàng suýt nữa bật ra thành tiếng, cắn môi ngập ngừng thở, không biết nên ôm chàng vào, hay đẩy chàng ra, hơi thở gần như bị chàng nuốt trọn.

Ánh mắt Vân Yên mơ màng nhìn chiếc nôi, cả người bỗng bị chàng bế bổng lên đặt vào giường, bàn tay rộng lớn thả chiếc màn lụa xuống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv