Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 30-2: Ngoại truyện 4: Hồi ký của hoàng đế 2



3. Kế hoạch

Ngày Dực Phong thành thân, nghe nói hết sức náo nhiệt, nhưng trẫm không có đi, bởi vì trẫm chưa thành thân, không nên đến. Về chuyện thành thân, đã có rất nhiều triều thần đang thúc giục trẫm lập hậu, trẫm cũng không hiểu mình đang kiên trì cái gì, có lẽ, là cảm thấy còn chưa tìm được nữ tử nào có tư cách đứng sóng vai với trẫ, cùng nhận vạn dân kính ngưỡng.

Đêm nay, văn võ cả triều đều tề tụ ở Tín thân vương phủ, trẫm một mình ở trong thư phòng ngẩn đến rất khuya, Chu Tam ở một bên thúc giục nên nghỉ, trẫm nhìn mấy tấm bài trong khay, phất tay ý bảo không cần, một mình ngủ lại ở Càn Thanh cung. Cả đêm lo lắng, loáng thoáng có một nữ tử mặc trang phục thêu hoa nhỏ, trang sức màu hoa hồng, ánh mắt lòe lòe như ánh sao, gương mặt giảo hoạt tràn đầy nụ cười, rõ ràng là một giấc mộng vui vẻ, lại theo bản năng cảm thấy chua xót.

Đần đần độn độn qua hai ngày, nghe Chu Tam nhắc nhở, hôm nay là ngày Dực Phong vào cung tạ ơn, trẫm lại có chút mong đợi, nhìn thấy bộ dạng hoàn thuận của hai người họ, clại làm ta nhớ đến giấc mộng tối hôm trước. Cho đến sau này.... Sau đó nhìn thấy nàng và Chu Tam mặt mày qua lại, lúc này trẫm mới thực tế cười một tiếng, khóe mắt vô ý nhìn thấy ánh mắt của Dực Phong lóe lên một cái như có điều suy nghĩ, trẫm kinh hãi, trẫm là chân mệnh thiên tử, phải không biến sắc mới đúng, huống chi Dực Phong.... dã tâm của Dực Phong ta không phải không hiểu rõ. Nghe bên ngoài báo lại Hữu Tướng cầu kiến, ta cười cười, nói đôi câu liền bảo Dực Phong.... và thê tử của hắn lui xuống, trước khi chia tay cũng thu hết vẻ mặt giải thoát của nữ nhân kia và vẻ thất vọng của Dực Phong vào mắt. Trẫm dằn lòng, Dực Phong, sẽ không khiến ngươi thất vọng. Lúc trước trẫm chưa từng mềm lòng khi diệt trừ chướng ngại lên ngôi, trẫm vẫn luôn tàn khốc ác độc, bây giờ —— cũng không ngoại lệ.

......

Trẫm đang đợi, chờ một thời cơ tốt nhất. Dực Phong là một người thông minh, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội dùng được, mà trẫm, cũng muốn chờ cơ hội, cơ hội phản kích tốt nhất, hắn sẽ không thắng, bởi vì trẫm mới là chân mệnh thiên tử.

Trẫm nhàn nhã tựa vào trên giường mềm trong Càn Thanh cung hưởng thụ ánh mặt trời ngày xuân. Nghe gián điệp ở Tín thân vương phủ hồi báo, ngày thứ ba lại mặt Dực Phong và nữ nhân kia cãi nhau rồi còn ở riêng, một ở phòng chánh, một ở tiểu đảo giữa hồ. Hừ, Dực Phong, ngươi cũng quá nóng lòng, cẩn thận ăn không hết đậu hũ nóng, nữ nhân kia, trẫm ước chừng cũng là tính tình thích mềm không thích cứng, ngươi ép, cẩn thận nàng cho ngươi biết tay. Nghe nói nữ nhân kia thật lợi hại, mới hai ngày đã khiến Tín thái phi Triệu Trúc Tâm vừa lạnh lại cứng đó coi như con ruột, cả Dực Phong cũng không tới lượt. Nghe nói nữ nhân kia thoáng chốc đã ‘ dọn dẹp ’ trắc phi Lưu thị, có lắm thủ đoạn. Nghe nói nữ nhân kia hết sức được lòng người ở Tín thân vương phủ, trừ Dực Phong và Lưu thị, còn lại từ trên xuống dưới không có ai không khen. Nghe nói......

Nhìn cung nữ bưng trà đi vào lộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn ta, trẫm mới phát hiện cư nhiên một mực cười, hơn nữa cười rất dịu dàng, nhìn lại cung nữ này, cư nhiên không phải cung nữ, mà là một nữ nhân trong hậu cung của hẫm, mà còn là phi hay tần gì đó. Nhìn nàng quỳ gối bên người trẫm làm nũng, trẫm chán ghét vô cùng, nhưng không muốn phá hư tâm tình tốt, cũng giãn mặt trêu chọc nàng mấy câu. Nàng nói đùa nửa ngày, cư nhiên dính cả nửa người vào trên người trẫm, trẫm từ nhỏ đã ghét người khác đến gần, trừ.... Trừ buổi tối có nhu cầu, trẫm bình thường luôn kiêng kỵ người đến gần, bao gồm đại hoàng tử. Nữ nhân kia không thấy trẫm tức giận, lại chuyển đề tài: "Vừa rồi vẻ mặt của bệ hạ dịu dàng như thế, dường như đang nhớ nhung giai nhân." 

Trẫm giận tím mặt, đẩy ngã nàng ra đất hận nói: "Tiện nhân lớn mật, đầu tiên là chưa truyền đã tự mình qua Càn Thanh cung, lại còn đo lường thánh ý, không vâng lời phạm thượng, người đâu, ban thưởng tiện nhân kia ba thước lụa trắng." Chu Tam nghe có cái gì không đúng, vội vàng chạy vào nói: "Khởi bẩm Thánh thượng, Lệ Phi dầu gì cũng là đường muội của Hoàng quý phi, lại là thiên kim của Lễ Bộ Thượng Thư, kính xin bệ hạ xuống tay lưu tình." Trẫm thở dài, nếu không phải thấy ngươi có một người cha có ích.... Cũng được, phạt nàng đến lãnh cung suy nghĩ.

Chu Tam nghi ngờ nhìn trẫm, trẫm biết hắn có ý tốt, dù sao lớn lên cùng nhau, hắn không thể không nhìn ra sự khác thường của trẫm. Chỉ là.... Trẫm tức giận như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Bởi vì Lệ Phi tùy ý lấn người? Bởi vì nàng hiểu rõ thánh ý? Bởi vì nàng.... Nàng nói trúng điểm yếu của trẫm? Bởi vì.... Bởi vì trẫm chột dạ? Không, không. Sao trẫm lại nhớ mãi không quên một nữ nhân chỉ mới gặp hai lần? Tuyệt không. Trẫm chỉ lợi dụng nàng, giống như Dực Phong lợi dụng nàng đi đối phó trẫm, nàng chỉ là con cờ, chỉ là con cờ, trẫm nghĩ như thế.

......

Lại qua mấy tháng, lâu đến trẫm sắp quên việc này. Gián điệp mang tin tức đến cho trẫm, Dực Phong rốt cuộc quyết định, nghĩ hết tất cả phương pháp sử dụng gián điệp của hắn trên đảo để thúc đẩy Triệu Trúc Tâm, hi vọng mượn tay của bà ta thôi thúc nữ nhân kia đi ra ngoài, nữ nhân kia cuối cùng vẫn đi ra.

Nghe nói nàng xuất phủ, trẫm kềm chế hồi lâu mới chậm chạp đến chỗ nàng thường du ngoạn —— Nhất Phẩm cư. Trẫm biết, trẫm ra ngoài rồi không thể sớm, sớm thì Dực Phong sẽ không tin tưởng, cũng không thể muộn, muộn rồi Dực Phong đổi chiêu khác thì trẫm không đỡ được. Vậy mà.... Trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, trẫm liền bị mê hoặc, trẫm cảm thấy hứng thú như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Trẫm không ngại ngồi ở trong đại sảnh với chúng sĩ tử, mặc dù rất ồn ào, mặc dù rất dơ, nhưng có thể ở nơi trước nhất thấy được phản ứng của nữ nhân kia đầu tiên —— lòng trẫm nói với trẫm: sẽ rất thú vị. Quả nhiên, biểu tình của nữ nhân này trong khoảnh khắc nhìn thấy trẫm không khiến trẫm thất vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn ngập các loại vẻ mặt, trẫm rất là tự đắc. Nhưng.... Nhưng nữ nhân đáng chết này, nàng ngây ngô thật lâu xong lại muốn trốn, trẫm không cho phép, ai cho nàng lá gan, lại dám làm mất mặt trẫm. Trẫm mau chóng đứng lên đi về phía nàng. Không biết có phải kế hoạch tiến hành không tệ hay không, trẫm cư nhiên cảm thấy có một cảm giác tràn ngập vào tim trẫm, đầy đến mức muốn toát ra ngoài.

Không thể không nói, uống chung trà tán gẫu với nữ nhân này, là chuyện rất vui vẻ. Nàng không chút khách khí ngồi đối diện trẫm, không hề bởi vì trẫm là hoàng đế mà có điều thu lại, có điều cố kỵ, giống như trẫm chỉ là một người bình thường. Hừ, không đơn giản như vậy, Dực Phong không thể để ngươi và trẫm làm người bình thường, trẫm.... Trẫm vì giang sơn nghiệp lớn, cũng sẽ không cho phép.

Nàng và trẫm nói chuyện trời đất, nói cuộc đời. Nàng tự có lý luận của nàng, mặc dù quái dị, lại kinh người, làm cho người ta không thể phản bác. Lại cố ý bảo nha hoàn đi thăm dò tên họ tài tử gây chuyện đó, cố ý dùng lời kích trẫm, thì ra nàng cũng là người có lòng nghĩa hiệp, có lẽ, có lẽ Phụ Quốc Công Trương Thế bị ban cho cái chết đó, sinh ra được một nữ nhân lanh lợi thế này cũng là một nhân tài, nhưng giang sơn của trẫm có rất nhiều nhân tài, mất vài người không biết có trung thành không cũng không sao.

Lần này gặp mặt, thật rất vui vẻ, ta rất mong đợi lần sau gặp mặt với nàng. Cũng rất mong đợi tiến thêm một bước với nàng. Nhưng, trẫm thực sự chỉ coi nàng như một con cờ, hoặc là một  con cờ thú vị linh động, lòng trẫm nói với trẫm như thế.

......

Sau đó cách thật lâu mới gặp mặt, bởi vì Tín thái phi bị bệnh, bà già đó, bà ta khiến phụ hoàng nhớ nhung cả đời, lúc này cư nhiên làm hỏng chuyện. Nhưng không sao, trẫm không vội, có người gấp hơn trẫm.

Quả nhiên, Dực Phong suy nghĩ ra một hạ sách —— cố tình gây chuyện. Hắn cố ý lưu luyến thanh lâu, thấy nàng thờ ơ, lại mang nữ tử thanh lâu tên Yên Chi về nhà. Hừ, cũng biết ngườ nàyi không thành được đại sự. Hắn không biết Yên Chi cũng là người ở Ám Cung mà trẫm an bài sao? Bị người ta theo dõi khắp nơi mà cũng không tự biết, còn tự vui, thật ngốc nghếch.

Lúc đó, tiểu nữ nhân này lại đi ra. Trẫm gặp lại nàng thì nàng lộ vẻ tham tiền, cặp mắt vốn to sáng càng có vẻ to kinh người. Liều mạng nhìn chằm chằm con dế mèn bảo bối của nàng hung ác đầu với con dế khác. Mấy hiệp xuống, con dế mèn của nàng thắng, nàng cười hết sức rực rỡ. Trẫm bất giác buồn cười, nữ nhân ngốc này, tự cho là giả bộ nam nhân rất giống ư, nhưng những người trong lầu này, có ai không xuất thân thế gia, không phải cao thủ trăng gió, làm sao không biết nàng giả trang. Giờ phút này nàng cười không cố kỵ chút nào, bản thân liền rất đẹp, mặc dù hôm nay mặc nam trang, lại có một loại anh khí khác biệt, tự nhiên khiến cả đám công tử phóng đãng xem đến mắt choáng váng. Trẫm hết sức không thoải mái, nữ nhân ngây ngốc ngu hết biết này, lại còn không để ý, cười he he như ánh mặt trời, chỉ để ý cúi đầu thu tiền.

Nhỏ mê tiền, trẫm cười mắng trong lòng.

Thấy nàng vẫn không biết gì, trẫm thở dài, đi tới nhẹ nhàng nói: "Xem, lại bắt được ngươi!"

......

4. Duyên tới là nàng

Lúc Phụ hoàng truyền thụ thuật Đế Vương từng nhắc tới: là vua thì yêu cầu phải có hai chữ thâm trầm, không thể để cho hạ thần đoán được lòng của mình, nếu không tất cả triều thần đều sẽ nhìn ánh mắt vua mà làm việc, xu nịnh lòng vua, xử lý quốc sự sẽ có rất nhiều sai lệch. Ngoài ra, là vua còn phải học biết đo lường tâm tư của hạ thần, biết câu nào là thật, câu nào là giả, câu nào là nửa thật nửa giả, không thể để cho những thần tử hai lòng trợn tròn mắt nói mò dưới mắt vua. Ta cảm thấy mệt chết đi! Cho tới bây giờ, ở ngôi cửu ngũ, mà hàng đêm vẫn lo lắng, nhưng, nếu làm một hôn quân, khiến giang sơn tổ tông lụn bại trong tay trẫm, thì trẫm không làm được. Đến hiện tại, trẫm cũng không biết bản tính của mình là gì, trừ Hoàng đế, ta còn có thể làm cái gì? Từ nhỏ đến lớn, đã trải qua rất nhiều chuyện lớn nhỏ sáng tối, trẫm đã biết, trừ Hoàng đế, trẫm chỉ có thể làm Hoàng đế thôi, đây là con đường duy nhất của trẫm, không có đường lựa chọn.

Thấy ánh mắt ác độc chợt lóe của tiểu nhị đưa nước trà, ta liền biết nước trà này có vấn đề. Vậy mà sâu trong đáy lòng giống như cực kỳ yêu thích vẻ ngượng ngừng thỉnh thoảng hiện ra của nữ nhân lớn mật lại ngây thơ này. Cho nên thỉnh thoảng cũng dùng một vài động tác nhìn như mập mờ hoặc giọng nói trêu chọc nàng, nàng thật đáng yêu như trong tưởng tượng. Thấy nàng hốt hoảng nhét điểm tâm vào trong miệng nhỏ, bụng của ta cũng cười lên, thấy nàng chợt rót nước trà, thẳng thắn hoạt bát, lòng ta yêu vô cùng, cầm lên điểm tâm nàng từng cắn, ăn phần nàng đã ăn, cắn từng miếng từng miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng đỏ, trẫm càng vui vẻ hơn. Ừ, quá ngọt rồi, trẫm vốn không thích đồ ngọt, nhưng hôm nay cũng không bài xích, cũng cầm lên nước trà súc miệng.... 

Trẫm chưa từng mất mặt như vậy, ở bên ngoài ăn đồ lung tung, biết rõ nước trà điểm tâm có vấn đề, cư nhiên không tự chủ mê bị tiểu nữ nhân này mê hoặc cũng nếm một lần. Cũng may..... Cũng may chỉ là.

Nhất Dạ Xuân Ân —— nghe nói nàng muốn về phủ tìm Dực Phong.... Giải quyết, trẫm hết sức tức giận, nàng cư nhiên xem trẫm là giày cũ, trẫm không vào mắt của nàng vậy sao? Nhưng không muốn làm nàng sợ, nên vẫn mềm giọng xin xỏ, lần đầu tiên nói ra oán niệm trong lòng với một nữ nhân. Trẫm nhẹ nhàng cầu xin nữ nhân chuyện này, thấy Chu Tam nhìn đến con ngươi đều muốn rớt xuống, liền biết ngày sau hắn chắc chắn càu nhàu. Ai, mặc kệ, nghe nữ nhân kia nói chịu lưu lại, còn nói ‘ Phượng Hoàng Sơn trang cách đây không xa ’, trẫm nói thật —— lòng ta kích động, chỉ cảm thấy tâm động hồn mê, tâm tình như lúc đầu lên ngôi.

Nhìn nàng ngồi nghiêm chỉnh, không chút hoang mang ngồi uống trà, trẫm cũng không thúc giục, tiểu nha đầu này, khẳng định lại có mưu ma chước quỷ ly kỳ cổ quái gì, ừ, nhìn nàngbị trúng thuốc rồi, lại còn châm chước dùng từ, giữa hai lông mày không tự chủ ẩn hiện quyến rũ, trẫm.... Khụ, trẫm lại có thể biết rõ ràng sự biến hóa của thân thể. Nhìn tiểu quỷ vẫn còn đang mè nheo, trẫm không nhịn được nhắc nhở nàng tiến vào chánh đề.

Nàng rất nhanh liền bật thốt lên ba điều kiện kia, tuy nói nàng chuẩn bị sau đó phủi sạch quan hệ với trẫm khiến cho trẫm có chút không thoải mái, nhưng hai điều kiện khác của nàng.... Ừ, trẫm.... Không, ta đều tiếp nhận.

Nắm tay của nàng, ôm chặt nàng vào trong ngực, thưởng thức sự tốt đẹp thèm thuồng đã lâu này, trẫm cảm thấy thỏa mãn.... và hạnh phúc. Tiểu nha đầu này, mệt mỏi hồi lâu lại còn chưa buồn ngủ, chỉ là, trẫm cũng không buồn ngủ, điều chỉnh tư thế ngủ của mình, nhẹ nhàng kéo tiểu nha đầu, hai người trò chuyện câu được câu không, cảm thấy.... Rất không cô đơn.

Suy nghĩ về trước kia, mỗi lần vào cung lâm hạnh nữ tử hậu cung, cũng chỉ.... ở lúc cần tìm mấy nữ tử con nhà đại thần có lợi cho triều đình, hoặc là không hề có bối cảnh quan hệ. Mỗi lần phát tiết xong, đều bảo cung nhân đưa họ trở về nơi của mình. Trẫm đã quen ngủ một mình, quen một mình ở nơi cao, quen không để cho bất kỳ ai lại gần, luôn cho rằng cảm giác như vậy mới là thuận nước đẩy thuyền. Nhưng ôm nha đầu này, trẫm cảm thấy, cảm giác này, cư nhiên cũng thuận nước đẩy thuyền.... Khá tốt.

Nàng cư nhiên nằm giữa giường, chất vấn trẫm sau khi hoan ái, lại còn nói chung một đêm xuân với trẫm là —— tạm dùng? Ta hơi tức giận, nhưng sau đó nàng khiến ta không biết nên khóc hay cười, thuốc phát tác lần nữa, ta và nàng nói chuyện mấy câu, nàng giống như không thích tác phong đế vương của trẫm, cư nhiên chiếm lĩnh quyền chủ động, ta suy tính một phen, lớn như vậy còn chưa có nữ nhân dám to gan như thế.... Thôi, nếu nàng muốn chơi, cứ để nàng chơi cho vui.

......

Ngủ một lát, vẫn dậy sớm trở về cung, nếu không.... Có này cục cưng bé nhỏ này ở đây, trẫm thật không muốn đi, suy nghĩ một chút liền gọi Chu Tam đi vào phục vụ thay quần áo. Dừng một lát lại lên tiếng bảo Chu Tam ở bên ngoài chờ đợi trước, ta thả màn lụa xong, lại dịch tốt chăn cho nàng, mới cho Chu Tam vào giúp mặc trang phục.

Trước khi đi thấy nàng mở to hai mắt nhìn ta, không có làm bộ dè dặt, không có dối trá ngượng ngùng, chỉ nhìn thôi. Trẫm thưởng thức cảm giác không bài xích như thế, nếu nàng có thể ngày ngày đưa mắt nhìn ta mặc quần áo như vậy, lúc vào triều sẽ vui cỡ nào? Vậy mà.... Trẫm biết chuyện này không thể nào, tiến lên, cố gắng khiến mình không thèm nghĩ tư thái tốt đẹp dưới chăn nữa, thốt ra lại là: "Vương phi thật dũng mãnh, xem cả người trẫm vết thương chồng chất này." nhưng tiểu nha đầu, tiểu nha đầu đáng yêu này cư nhiên thuận miệng trêu chọc với trẫm. Nhìn Chu Tam ở một bên lúng túng ho khan, ta hơi khó chịu, mắng hắn đôi câu, hắn vội vã lui ra ngoài, tiểu nha đầu kia ở một bên cười to, hết sức rực rỡ đẹp mắt, nghĩ đến ánh mắt bỉ ổi của những con cháu thế gia trong quán trà ngày hôm qua, trẫm bất đắc dĩ nhắc nhở: "Về sau đừng cười như vậy ở trước mặt người khác." Ánh mắt nàng chợt lóe, cư nhiên hấp dẫn trẫm, nhìn ánh mắt lộ vẻ quyến rũ, môi khêu gợi của nàng, liền nhẹ nhàng hôn, thân thể thuận thế ngồi dậy, đủ khiến trẫm kích động và.... Hưng phấn lần nữa, huống chi nàng vẫn còn đang chất vấn tính chân thật trong lời nói của trẫm, đáng ghét, cư nhiên hoài nghi trẫm lừa gạt nàng. Mặc kệ, phải dạy dỗ nàng thôi.

Ha ha, lần dạy dỗ này rốt cuộc khiến nàng mệt mỏi gục xuống, trẫm cũng mệt mỏi vô cùng, nhưng tâm tình rất vui vẻ. Ta hôn hôn trán nàng, thuận tiện nói cho nàng biết: chúng ta sẽ còn gặp lại, tiểu Linh Tuyết thân ái.

Dọc theo đường đi, trẫm thậm chí rất nhanh vui vẻ nhớ tới nàng, nếu như không phải sắp tới giờ vào triều, trẫm nhất định phải ôm nàng, thật lâu, thật lâu. Nàng rất tốt, ta rất thưởng thức. Mặc kệ ban ngày hay buổi tối, đều chân thật. Nhất là ban đêm, cảm giác không đè nén, không bị động, hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tất cả vật chất, sự hưởng thụ từ tinh thần và thân thể, ừ, đúng lúc suy nghĩ lại quan hệ của trẫm và nàng, về sau rốt cuộc nên ở chung thế nào mới tính hoàn mỹ?

......

Theo nhiều tin tức chính xác, thì ra tất cả đều là Dực Phong ở sau lưng giở trò quỷ, còn kéo Sở Vương thúc dính vào. Những chuyện này cũng rất quan trọng, nhưng không vội, nhất cử bất động của bọn họ đều ở trong lòng bàn tay của trẫm, không sợ bọn họ nhảy ra Ngũ Chỉ sơn. Một chuyện khác cũng rất quan trọng, mấy ngày nay trẫm một mực suy tính quan hệ vối Linh Tuyết. Linh Tuyết.... Cái tên này cứ lặp lại ở trong đầu trẫm, thỉnh thoảng ngọt ngào, thỉnh thoảng khổ não, thỉnh thoảng.... Suy nghĩ sâu xa. Nhớ tới đêm thân cận, ôm nhau mở mắt nhìn trời sáng với nàng. Vốn tưởng rằng thói quen của trẫm thay đổi, nhưng ngày thứ ba sau khi hồi cung cho truyền Triệu hoàng quý phi đến mỗi tháng một lần mới biết không phải. Thân là Hoàng đế, quy định phải truyền hoàng hậu vào mùng một, mười lăm mỗi tháng; mùng năm thì truyền Hoàng quý phi, ngoài ra không giới hạn. Nhưng, đối mặt Hoàng quý phi, trẫm không có kích tình, không có kích động, chỉ có trách nhiệm. Nhắm mắt lại, tưởng tượng nàng là một tiểu nha đầu to gan lớn mật khác, nhưng... Cảm giác không đúng. Sau đó trẫm không đề cập đến việc đưa hoàng quý phi đi, nàng cũng thuận thế ngủ ở một bên, trẫm nhắm mắt dưỡng thần hồi lâu, vẫn không được tự nhiên, rốt cuộc mở miệng kêu Chu Tam đưa Hoàng quý phi hồi tẩm cung quý phi. Thấy hai mắt nàng rưng rưng, trẫm trừ không kiên nhẫn thì không hề có cảm giác khác, chẳng lẽ, trẫm thật là người vô tình vô nghĩa?

Vậy mà.... mấy đêm liền trẫm đều không ngủ được, tất cả đều là nụ cười của Linh Tuyết, lúc nàng nói chuyện hoặc là dáng vẻ cố tình nghiêm chỉnh. Có mấy lần hận không thể lập tức đi qua mật đạo phụ hoàng xây dựng riêng, ôm nàng vào trong ngực thật chặt, mạnh mẽ hôn, rồi hung hăng ăn nàng sạch sành sanh. Nhưng trẫm không thể, nàng còn là Tín Thân Vương phi, thê tử của Dực Phong, người nhà của phản tặc sau này.

Nghe nói hoàng tỷ đến nhà nàng, tuy nói không có gây gì, nhưng bởi vì không có ai ở đó, nói không chừng cũng sẽ có mấy câu không xuôi tai, trẫm sợ nàng uất ức, đặc biệt bảo ám vệ Trần Nhất đưa tin qua, hỏi nàng như thế nào?

Trẫm ở trong triều càng không kiên nhẫn, gần như nóng nảy. Ngày hôm đó, rốt cuộc bạo phát ra. Về vấn đề giặc Oa, những tật xấu trong xương của chúng triều thần đều hiển hiện ra, cả ngày vâng vâng dạ dạ, nói mấy lời chẳng có ích. Trẫm rất là nóng nảy, hung hăng phạt mấy người, giang sơn của trẫm, dựa vào bọn họ còn không biết sẽ bại thành cái dạng gì.

Nhưng.... Chu Tam tới, mang theo thư của nàng tới. Nói chuẩn xác, đó không phải là thử, chỉ là một tờ giấy, trẫm sửng sốt. Chậm rãi mở ra, nói thật, trẫm hơi bận tâm, trẫm sợ uất ức nàng, sợ nước mắt của nàng, sợ nàng đau lòng. Nhưng.... khiến ta vừa bực mình vừa buồn cười chính là, bên trên chỉ có một câu nói: bọn họ bắt nhầm gian phu rồi! Phía sau còn có dấu chấm than mà lúc trước từng nghe nàng nói. Nhìn tờ giấy, giống như giờ phút này nàng đang đứng ở trước mặt ta, gương mặt giảo hoạt, nhún nhún vai, nửa là bất đắc dĩ nửa là bướng bỉnh cười nói: xem, bọn họ bắt nhầm gian phu rồi. Mắt to vụt sáng vụt sáng, đáng yêu cực kỳ.

Ta không biết ta rốt cuộc nên cười hay là nên giận, nàng lại còn nói trẫm là gian phu.... Nàng lại dám nói trẫm là gian phu? Biết rõ nhiều triều thần đang quỳ ở phía trước, nhưng trẫm không thể khống chế được cảm xúc kích động. Tình yêu dịu dàng đang tràn ra khỏi trái tim.

Ha ha, thì ra trẫm trừ là hoàng đế, cũng còn có thể làm ‘ gian phu ’. Thấy hai chữ gian phu, trẫm cảm thấy mình còn là một người, trừ Hoàng đế ra, cũng là một người có vui buồn. Giống như một người đi đường bị sương mù vây khốn, giờ phút này ánh mặt trời xuất hiện, sương mù dần dần tan, phát hiện mụcuàtiêu đang ở trước mắt.

Thì ra, thì ra tất cả đều đã được định sẵn, trẫm si mê đôi mắt to hoạt bát, linh hồn tự do tự tài này. Đã bắt đầu từ bên bờ hồ ở Phượng Hoàng Sơn Trang.

Mọi người, lên triều hạ triều, nam nam nữ nữ trong trong ngoài ngoài đều chỉ xem trẫm là một Hoàng đế, bọn họ kính ngưỡng, hâm mộ, quỳ lạy —— chỉ là phong hiệu hoàng đế này mà thôi. Chỉ có nàng, nàng coi ta như một nam nhân, một nam nhân bình thường, một nam nhân có thể nói điều kiện, cũng có thể thiết kế. Là nàng khiến trẫm biết, trừ áo khoác Hoàng đế, ta còn là nam nhân của nàng, gian phu cyả nàng.

Gian phu này, trẫm cam tâm tình nguyện, trẫm vui vẻ chịu đựng, gian phu này —— trẫm làm chắc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv