Edit: Yunchan
Trần Tín chợt hiểu rõ, thì ra Văn Đan Khê đang lo lắng cho mình, trong phút chốc lòng hắn như được rót mật, ngọt lịm.
Lúc này hắn không có nhiều thời gian để nói thêm điều gì, chỉ mỉm cười với cô rồi dắt theo Hạ hắc tử xuống núi như một trận gió. Quân Thát Tử cuốn qua như bão, giết người không chớp mắt. Họ đi sớm bao nhiêu thì sẽ giúp các hương thân bớt đi bấy nhiêu tai họa. Tất nhiên Văn Đan Khê cũng hiểu điều này, cô chỉ đi như chạy theo sau lưng họ.
Tương tự như lần trước, Trần Tín dẫn theo Hồng đại hồ tử, Mặt Thẹo và Quách Đại Giang, Tần Nguyên ở lại coi sóc sơn trại, Hạ hắc tử thì mang theo chừng mười tên lính để truyền tin về.
Trần Tín ra lệnh một tiếng, các binh lính vớ ngay lấy đao thương khí giới, cấp tốc mặc giáp trụ chỉnh tề, lũ lượt xuống núi với khí thế như vòi rồng.
Văn Đan Khê đứng ở lưng chừng núi ngó theo đoàn quân của Trần Tín xuống núi. Tần Nguyên đứng cạnh cô với sắc mặt nặng nề, hai người nhìn làn gió bụi mịt mù cuốn lên sau lưng quân Phá Lỗ mà im lìm bất động. Thật lâu sau, Tần Nguyên mới ngoảnh đầu hạ lệnh với người tùy tùng:
“Chuẩn bị mười phần đại lễ, mang tới mười ngọn núi lân cận như núi Hắc Long, núi Tây Hoa để bái phỏng.”
Nói rồi, y quay sang nói với Văn Đan Khê: “Văn đại phu, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Văn Đan Khê gật đầu.
Tần Nguyên đi rồi, Văn Đan Khê cũng lê sắc mặt rã rời quay về. Mãi tới khi trời sụp tối, Tần Nguyên mới chạy về sơn trại, nhưng quân Phá Lỗ vẫn chẳng có động tĩnh gì. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trên núi vô cùng áp lực, tựa hồ ngay cả bước chân của binh lính tuần núi cũng khẽ khàng hơn mọi khi.
Văn Đan Khê và mọi người ăn qua quýt cho xong bữa tối, canh chừng suốt tới tận giờ Tý mới mơ màng thiếp đi. Có lẽ vì ban ngày nghĩ ngợi nhiều, nên màn đêm buông xuống lại mơ bậy bạ. Cô mơ thấy nhóm Trần Tín bị quân Thát Tử chém giết tới máu me đầm đìa, mơ thấy một bầy người với bề ngoài dị hợm tru lên đuổi theo ráo riết, cuối cùng cô không còn đường lui, đành phải nhảy vào dòng sông đang cuộn sóng.
“Á —–“ Cô bỗng giật mình tỉnh giấc, sờ sờ sau lưng, phát hiện áo mình đã ướt đẫm.
Văn Đan Khê nhìn sắc trời, đã gần tới bình minh rồi. Lặng lẽ xuống giường rửa mặt chải đầu một cách vội vàng, rồi chạy ào ra đằng trước núi. Không ngờ có người còn thức sớm hơn cả cô.
Tần Nguyên ngồi lặng người trước Tụ Nghĩa Sảnh với cặp mắt đầy tơ máu, khi thấy Văn Đan Khê thì y nhoẻn miệng cười gượng coi như chào hỏi.
“Chưa có tin gì sao?” Văn Đan Khê thấp giọng hỏi.
Tần Nguyên lắc đầu: “Có lẽ sắp có.”
Cứ như muốn chứng minh lời Tần Nguyên nói, ngay lúc Tần Nguyên vừa dứt lời, chợt nghe thấy một giọng khàn khàn réo to: “Nhị đương gia —-“
“Ta ở đây, nói mau.”
Văn Đan Khê cố nhìn kỹ lại, lờ mờ nhận ra đó là người trong nhóm của Hạ hắc tử, giờ đây toàn thân hắn la liệt vết máu, y phục cũng rách bươm không còn nhìn ra hình dạng. Hắn thở hồng hộc như đã mệt lả, nói với giọng đứt quãng: “Nhị đương gia, Thát Tử nhiều lắm… đánh một ngày một đêm, ngựa mệt chết hơn mấy chục con, các huynh đệ tử thương vô số… không thể rút lui, làm sao bây giờ?”
“Làm sao đây?” Tần Nguyên tự lẩm bẩm.
Tần Nguyên chắp tay sau lưng, thả vài bước rồi hỏi: “Không ai tới cứu viện sao? Núi Hắc Long, núi Tây Hoa, núi Thiếu Hoa… Chưa có ai tới cả sao?”
Lính truyền tin lắc đầu.
Tần Nguyên thở ra một hơi thật dài, siết chặt tay hạ quyết tâm: “Được rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơ đi.”
Tiếp đó y đích thân thổi kèn lệnh, ngoài các binh linh trông chừng sơn môn, các binh lính tuần núi và tạp dịch đều chạy bán mạng tới đây, có người còn đang dụi mắt, có người vẫn đang xách quần.
“Huynh đệ chúng ta đã tử chiến một ngày một đêm với quân Thát Tử, hiện tại cần chúng ta tới cứu viện, mọi người có dám đi hay không?”
“Dám! Không đi là đồ hèn nhát!” Mọi người gào thét rúng động cả quả núi.
“Tốt lắm! Chuẩn bị! Xuất phát!”
Tần Nguyên quay sang Văn Đan Khê, nói với giọng nặng trịch: “Vùng núi Nhạn Minh địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, ta để lại ba mươi người, số còn lại đều phải đi cùng ta, các cô phải cẩn thận bằng mọi giá. Ta đi rồi, tất cả chuyện trên núi đều giao hết cho Văn đại phu, cô chỉ cần nhớ kỹ, ngoài người của chúng ta ra, có ai khác muốn lên núi cũng không cho phép, nếu có chuyện gì cũng phải nhớ chống đỡ cho tới khi chúng ta trở về.”
Nói rồi y chắp tay.
Văn Đan Khê cũng chắp tay với y, nói với giọng trầm trầm: “Huynh đi đi, phải bảo trọng, gặp được ngài ấy hãy chuyển lời giùm, ‘Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt’ đánh không lại, cứ bỏ chạy.”
Tần Nguyên gật đầu muốn cười nhưng không cười nổi, đoạn y xoay lưng sải bước đi.
Lúc tốp binh sĩ cuối cùng đi mất, cả ngọn núi càng toát ra vẻ trống trải im lìm. Chỉ còn dư lại vài binh lính thủ sơn môn, bảo vệ chặt các cứ điểm quan trọng, thỉnh thoảng tuần tra cảnh giới để tránh có người chớp thời cơ đánh lén.
Để giảm bớt căng thẳng, Văn Đan Khê cố làm việc bù đầu, cô và mấy đại phu quân y còn lại sửa sang y quán, chí ít các binh sĩ bị thương quay về có thể trị liệu ngay. Sau khi Lý Băng Nhạn rời giường cũng chạy tới phụ cô.
Lý Băng Nhạn dịu giọng an ủi: “Đừng khẩn trương, không sao đâu, họ đều là người từng lăn lộn trên mũi đao mà.”
Văn Đan Khê gật đầu: “Không sao, nhiều lần cũng thành quen thôi.”
Hai người làm việc túi bụi từ giờ Mẹo tới tận giờ Tỵ, Văn Đan Khê vừa ngồi xuống nghỉ tạm giây lát, thì bỗng thấy Triệu Lục Cân ba chân bốn cẳng chạy vào bẩm báo: “Văn đại phu không xong rồi —- có người muốn tấn công núi!”
Văn Đan Khê và Lý Băng Nhạn thảng thốt, hai người đồng thanh hỏi: “Ai?”
“Là, là núi Hắc Long.”
“Trịnh, Tử, Bằng.” Văn Đan Khê nghiến răng nghiến lợi rít lên ba chữ, tên này đúng là biết chọn thời gian!
Văn Đan Khê bỗng nhiên vực dậy tinh thần, sải bước chạy tới đằng trước núi, Lý Băng Nhạn cũng bám theo sát gót, sắc mặt nặng nề.
Văn Đan Khê đứng trên tòa tháp nhìn xuống dưới chân núi, thấy dưới đó lố nhố rất nhiều binh sĩ, tính sơ cũng tới một ngàn người.
Dẫn binh lại là Trịnh Tử Thanh, đường ca của Trịnh Tử Bằng.
Bề ngoài Trịnh Tử Thanh sặc mùi lưu manh, lúc này hắn đang dẫn theo chúng lâu la cao giọng hò hét: “Trần Tín, Tần Nguyên… bọn ngươi đều là hạng rùa rút đầu, có ngon thì mở rộng cửa làm một trận với đại gia.”
Chúng lâu la ầm ầm hưởng ứng: “Rùa rút đầu, đồ hèn nhát, đồ bỏ đi —-“
Binh lính trên núi nghe mà nghiến răng ken két, chỉ nghe Triệu Lục Cân gân cổ mắng trả: “Bọn mi mới là đồ hèn đồ bỏ, có giỏi thì đợi Đại vương bọn ta về rồi đánh, mi mẹ nó mới là đồ con chuột rúc hang, có giỏi thì giết Thát Tử kìa kìa, thứ hèn không trứng! Còn dám xưng là quân rồng rắn gì hả, quân chuột thì có!”
Binh lính núi Hắc Long thoắt cái bùng nổ, bọn chúng đã không ưa quân Phá Lỗ từ lâu, dựa vào đâu mà hào quang đều bị chúng chiếm hết. Nhân cơ hội hôm nay, núi Hắc Long bọn chúng phải góp lông gà đoàn kết.
“Tấn công núi đi, Nhị Đại vương, đánh gục núi Nhạn Minh!”
“Đánh chết bà nó đi!”
Tiếng thét la của Quân Long Vệ càng lúc càng lớn.
Trịnh Tử Thanh thấy thời cơ cũng sắp tới, vung mạnh tay lên, quát: “Các huynh đệ tấn công núi cho ta. Trên núi có nữ nhân, có vàng bạc châu báu đếm không hết.”
“A —-“ Quân Long Vệ vừa nghe thấy hai món ấy, trong thoáng chốc đều gào lên hưng phấn.
Đối phương đã chuẩn bị đầy đủ mới tới đây. Tấn công núi với đủ mọi dụng cụ như thang và dây thừng. Binh lính thủ sơn dựa vào địa thế hiểm yếu nên không quá e ngại, cổng núi có tất cả ba lớp, lớp thứ nhất là cổng đá, đằng sau được chống đỡ với hơn mười thân cây to. Lớp thứ hai là cổng sắt đồ sộ, lớp thứ ba mới là cổng gỗ. Bình thường mọi người chỉ dùng cổng thứ hai và cổng thứ ba. Vào thời điểm này thì kéo cả cổng đá, mặc cho đối phương đánh chém thế nào cũng không sợ sụp.
Địch binh hung hãn, binh lính trên núi cũng không ngồi yên. Toán quân đầu tiên đánh vào sơn môn phải đánh áp sát, thế là Triệu Lục Cân sai mười mấy người kéo nhau tưới nước sôi vào tảng đá, cho bọn địch nóng tới nỗi kêu cha gọi mẹ, thậm chí không ít địch binh mới chạm vào đã đo ván, tổn thất trầm trọng.
Đợi mười người mệt rồi Triệu Lục Cân lại đổi sang nhóm mới. Sau ba mươi phen dội nước sôi túi bụi, Văn Đan Khê thấy phe địch đã té tới bầm dập, trật chân bong gân, nhuệ khí mục hết, bèn bảo Triệu Lục Cân dừng lại. Chẳng biết nhóm Trần Tín bao giờ mới trở về, hơn ba mươi binh sĩ này đang gánh trọng trách trên vai không thể nào mệt lả được. Nói lại thì phe địch cũng tạm thời không thể tấn công, họ có thể thả lỏng một lát để lấy lại sức.
Trịnh Tử Thanh dẫn quân đánh luân phiên tới tận trưa nhưng sơn môn vẫn sừng sững bất động. Trịnh Tử Thanh bèn hạ lệnh cho binh sĩ bắn tên, hàng loạt mưa tên gào rít phóng tới, bắn tới nỗi trên bờ tường núi phát ra tiếng thét chói tai. Vệ binh đều trốn hết vào trong lỗ châu mai, Văn Đan Khê nghĩ mấy mũi tên này rớt không cũng quá đáng tiếc, nên phân công mọi người cầm hơn mười chiếc chăn bông rách và chiếu lát rũ xuống tường thành, cô muốn học theo Gia Cát Lượng, lấy chiếu để mượn tên.
Chờ cho mưa tên của phe địch ngừng lại, Triệu Lục Cân tranh thủ sai người lôi chiếu và chăn bông lên, nhổ mũi tên cắm trên đó ra. Sau đó, hơn ba mươi người cùng nhau giương cung bắn tên, trong số họ chỉ có sáu người là chuyên về cung thủ, những người khác tới kéo cung cũng sai bét nhè. Nhưng nhờ bọn họ chiếm cứ nơi cao, vả lại binh lính của đối phương chi chít, nên một tua bắn phá này lại đạt được hiệu quả không tưởng.
Cứ thế, hai phe quần nhau từ giờ Tỵ tới tận giờ Thân. Trịnh Tử Thanh thấy tấn công nhiều lần mà chẳng có kết quả gì, trong lòng cũng nóng nảy hơn. Đúng lúc này, núi Hắc Long lại phái thêm tới mười mấy kỵ binh, một tên cầm đầu nhảy xuống ngựa chạy tới gần Trịnh Tử Thanh, ghé tai hắn rì rầm vài câu. Trịnh Tử Thanh lập tức hạ lệnh cho binh sĩ rút lui.
Địch binh rút lui, Văn Đan Khê chẳng những không vui nổi mà trái lại còn thấy lòng nặng nề hơn, một suy đoán chợt lóe lên trong óc cô:
Những tên này rút đi liệu có phải để phục kích Trần Tín? Lần này núi Hắc Long nhân lúc quân Phá Lỗ dốc ra toàn bộ lực lượng để tấn công sơn trại, nếu quân của Trần Tín trở về an toàn, thì giá nào cũng tìm núi Hắc Long tính sổ. Rất có thể bọn chúng sẽ chớp thời cơ này để tiêu diệt hết quân Phá Lỗ, vì quân Phá Lỗ vừa kịch chiến với Thát Tử một ngày một đêm, quân tàn tướng rã, bọn chúng chỉ cần mai phục giữa đường để lấy mạnh đánh yếu, kết quả đã rõ rành rành. Nghĩ tới đây Văn Đan Khê bất giác rùng mình.
Việc này không nên trì hoãn, cô lập tức tập họp mọi người lại nói ra suy nghĩ của mình.
“Các người nói xem có cách nào báo tin trước để người của chúng ta chuẩn bị sẵn không?”
Tục ngữ có câu một cây làm chẳng nên non, cô không đánh giặc mà kiến thức cũng có hạn, biết đâu những người khác có ý kiến hay thì sao.
Mọi người nghe Văn Đan Khê hỏi vậy thì hơi ngẩn ra, sực hiểu rõ chuyện này chẳng phải đùa nên lập tức cau mày suy tư, chốc lát sau có một binh sĩ kêu lên: “Có, ta có thể đi báo tin cho Tướng quân, tuyệt đối có thể tới trước quân chuột rúc hang kia.”
Quân chuột rúc hang tất nhiên là để chỉ quân Long Vệ.
“Ta cũng làm được, ta sẽ dẫn vài huynh đệ đi thăm dò hành tung của bọn Trịnh Tử Thanh, sau đó dẫn người của chúng ta đi đường vòng trở về, để bọn chúng chờ cho đã, khi nào chúng ta lấy lại sức thì đối phó với bọn chuột đó sau.”
Mọi người thương lượng xong xuôi thì không ai dám dây dưa thêm, chuẩn bị sơ qua rồi lao nhanh xuống núi, chia nhau hành động. Đến đây Văn Đan Khê mới thở hắt ra, việc cô có thể làm bây giờ chính là đợi. Cô thấy thời gian như dừng trôi mất rồi, ì ạch chậm chạp như ốc sên, thế nào là sống một ngày bằng một năm, hai ngày qua rốt cuộc cô đã thấm thía.
Sắc trời gần ngã hoàng hôn, sương chiều nằng nặng bao phủ cả đồi núi. Vẫn chưa ai về, chẳng một hồi âm. Văn Đan Khê thấy lòng mình ngày một nôn nóng, Lý Băng Nhạn không thể làm gì hơn là trấn an cô: “Đừng nóng, sẽ trở lại mau thôi, mau thôi.”
Lý Băng Nhạn vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa rầm rập xa xa. Văn Đan Khê kích động tới nỗi nhảy cẫng lên lao nhanh ra ngoài, cô chạy tới nơi thì ghé vào lỗ châu mai nhìn xuống, cảnh hoàng hôn nhập nhoạng cản trở tầm mắt cô, nên chỉ nhìn thấy những cái bóng dài đen đúa.
“Trần Tín Trần Tín —-“ Cô không cầm lòng được thốt ra lời.
Trả lời cô là giọng oang oang của Mặt Thẹo: “Tẩu tử, đại ca —- đang ngủ, tẩu mở cửa nhanh lên.”