Tiểu Y Ngưng cảm thấy rất mất mặt nên sẽ trả thù... cô nhóc đưa tay tới ngực kẻ nào đó nhéo một phát... Âu Dương Hàn chợt cứng người rồi cười khổ... vì sao người bị thương luôn hắn a~ thật là.... Âu Dương Hàn thả chú gấu bông vào lòng cô bé rồi đi xuống lầu. Lần này nha đầu nào đó đã học thông minh, không còn dáo dác ngó nghiên như lần đầu tiên nữa mà nhắm hẳn đôi mắt lại cho đến khi nghe tiếng nói chuyện thì mới mở mắt ra. Hạ Tuyết đang ngồi với chồng trong phòng ăn vừa thấy con trai bà đang ôm cô nhóc xuống dưới thì vội đứng lên đi tới rồi đưa tay ẵm cô nhóc về chỗ của mình... Hôm nay cô bé trông thật xinh xắn trong chiếc đầm xòe màu đen loli... cả người cô nhóc như một con búp bê bằng sứ tuyệt đẹp. Mái tóc được buột nhỏ hai bên bằng chiếc nơ màu đen nho nhỏ phần đuôi khẽ xõa...trong cô bé mèo thật manh a~ Bất quá... bé con này tên gì nhỉ? "Hàn nhi. Cô bé tên gì a~?"
mau nói cho bà biết...mau nói cho bà biết... mỗ vị mẫu thân nào đó đang kêu gào... "Tên Doãn Y Ngưng."
Âu Dương Hàn thấy cô nhóc trong lòng mình biến mất thì chỉ biết thở dài... mẫu thân đại nhân lại giành bảo bối với hắn a~ nghĩ nghĩ hắn nhận mệnh đi vào phòng bếp hâm nóng ly sữa rồi kêu người làm dọn bữa sáng. Hạ Tuyết khẽ nhíu mày suy nghĩ... nghe quen quá... hình như đã nghe vài lần... "Mẫu thân. Là con gái của Liễu a di."
Ân~ Là Liễu Nguyệt a di. Đó cũng là điều hắn mới biết tối hôm qua... bất quá dường như tên kia còn biết sớm hơn cả hắn... nếu không làm sao có chuyện dám đưa em gái bảo bối của hắn cho người mới gặp một lần mà còn là thoáng qua.... Cho dù hắn có nổi danh là tổng tài Sadylan cũng vậy.... Con người cách nhau một cái bụng...không phải sao? "Con gái của Liễu Nguyệt?"
oa~ ra là con của người quen a~ thật tốt quá ...thật tốt quá... lâu rồi bà không gặp bạn tốt... cũng hơn mười năm rồi chứ ít gì... xem ra cô nhóc này là tiểu công chúa của Doãn gia a~ Thế giới đầy những điều bất ngờ.... Hạ Tuyết bỗng cảm thấy duyên phận là thứ thật thần kỳ... không ngờ bà lại thấy hài tử của người bạn mà bà mất liên lạc đã lâu... Vị phu nhân nào đó vui vẻ ngồi uy thực con bé vừa sờ tai mèo rồi cứ luôn miệng xuýt xoa... manh quá... manh chết đi được... bà có nên đổi con với bạn tốt không a~ bắt cô nhóc này làm con gái rồi tống thằng nhóc mặt lạnh này qua bên kia... cách này tốt... cách này tốt... Âu Dương Hàn như đọc được suy nghĩ của bà chỉ thấy hắn vu vơ nói "Tiểu Ngưng là người con muốn kết hôn."
*Phụt!* Khụ ....khụ... Vị phụ thân đại nhân nào đó đang nhấm nháp tách càfê ấm áp chợt bị sặc... Hắn vừa nghe thấy gì a? Khụ... Không... phải nói thằng con mặt lạnh của hắn vừa nói gì... cưới?... kết hôn?... Hạ Tuyết ngẩng đầu giật mình sau đó mắt bà hiếp lại một cách nguy hiểm... sẽ không là điều bà đang nghĩ như vậy chứ? "Con đang.... con bé... Ý ta là... cái việc...dạy bảo...."
Đáng ghét! Bà không muốn nói thẳng ra..vì bé con nào đó đang dáo dác nghe mọi người nói chuyện... còn ngửa đầu lên nhìn bà... "Đến~ Há miệng ra ăn tiếp nào.... A~ Ùm.."
Thấy cô nhóc nào đó ngoan ngoãn há miệng ăn món bà vừa đút ... và đang nhóp nhép chiến đấu với đống thức ăn trong miệng...sao bà lại cảm thấy áy náy như thế này a~ Nguyệt Nguyệt nếu biết chuyện có giết bà hay không a~ Sau đó vị mẫu thân nào đó bắn một tia sáng sắc bén như dao nhìn phía đang ăn sáng một thằng con mặt lạnh. Con bé nó mới 5 tuổi... sau không đợi thêm thời gian nữa a~ "Bọn ta đang cố gắng."
nói tới lại cảm thấy đau thương... sao hắn không gặp cô nhóc sớm hơn một tí nữa a~ như vậy sẽ không cần tranh sủng... thật là.... "Bọn ta?"
có nghĩa là còn có vài người nữa... rồi cặp vợ chồng nào đó nhìn phía đang ăn ngon lành cô nhóc hai cái đầu đều hiện ra một suy nghĩ *thân thể nhỏ bé này có thể chịu được sao?* Âu Dương Hàn gặp bé con ăn xong thì ẵm lấy cô nhóc tới thẳng công ty. Chiếc xe màu đen rời khỏi tòa nhà theo sau đó là ba chiếc khác nối đuôi nhau rời khỏi. Trước cánh cổng tòa lâu đài Parnoda nơi góc khuất cũng là điểm mù của máy quay an ninh. Một chiếc xe màu đen khẽ kéo tấm kính xuống. Bên trong là một đôi lạnh lẽo ánh mắt màu xanh lá như một con độc xà theo dõi con mồi... Đó là một người phụ nữ... cô ta liếm cánh môi đỏ rực vì son của mình rồi nhìn phía những chiếc xe đã chạy xa khuất bóng. Âu Dương Hàn.... Ngươi là của ta a~ chỉ cần là người phụ nữ đến gần ngươi...ta sẽ khiến người đó phải biến mất...vĩnh viễn... cho dù đó ...là một đứa bé.... "Đi thôi."
"Là. Tiểu thư."
Giọng nói quyến rũ quanh quẩn trong xe rồi chiếc xe đó cũng rời khỏi... Trình Thanh cảm thấy trò chơi thật thú vị... ra vẻ vị hôn phu tương lai của cô rất sủng đứa bé đó... Hàn a~ người đàn ông độc thân... kẻ thừa kế tước vị... một con rùa vàng chính hiệu... Ngươi phải là của ta~ của Trình Thanh này. Cái hình này đẹp quá.. nhìn thấy rợn người... hình ảnhhokliên quan gì hết nha =]]