Sau khi dỗ Bách Lạc ăn bữa tối cùng với Bách phu nhân, Cảnh Ngự đưa cậu nhóc về phòng ngủ.
Đang lúc cô quay người đi, Bách Lạc nhanh nhẹn nắm chặt lấy tay cô.
Cảnh Ngự quay lại.
Bách Lạc đưa cho cô một cuốn sách.
"Muốn đọc sách? "
Cậu nhóc trốn trong chăn, chỉ chừa đôi mắt to lúng liếng nhìn cô, gật gật đầu.
Cảnh Ngự ngồi xuống cái ghế bành bên giường cậu.
"Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất nọ, có một cô bé tên là Cinderella... "
Bách Lạc lúc đầu còn chăm chú nghe cô đọc, nhưng sau đó cơn buồn ngủ kéo tới.
Cậu nhắm mắt lại, theo lời kể của cô, từ từ tiến vào mộng đẹp.
Cảnh Ngự tắt đèn, khẽ chỉnh lại chăn cho cậu, bàn tay rơi xuống đầu cậu xoa vài cái, có chút thở dài.
Cái này, cứ như là đang nuôi con vậy.
Cô tắt đèn, rời khỏi đó rồi về phòng.
-------
Lý Nhã Kỳ đang ngồi thẫn thờ thì chợt nghe tiếng mở cửa.
Tiến vào, là em gái nhỏ bé của cô.
Lý Nhã Kỳ khóe môi cười thật tươi tiến lại đóng cửa, xong sau đó ôm lấy Cảnh Ngự.
"Sao rồi, chơi với nhị thiếu có vui không?
Cảnh Ngự ừm một cái, cũng không có tránh né, từ trong túi đưa cho cô một quả táo.
Lý Nhã Kỳ nhận lấy, dịu dàng nhìn Cảnh Ngự, bàn tay khẽ xoa đầu cô.
Có em gái thật tốt.
Dù bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng cô vẫn còn có em gái, cô vẫn còn co người thân.
"Mẫn Mẫn, em nhất định không được rời xa chị! "
Cô không biết mình sẽ như thế nào nếu thiếu em gái.
Cảnh Ngự suy nghĩ một chút.
Sau đó, cô từ từ ngẩng đầu, hai mắt chân thành nhìn Lý Nhã Kỳ: "Em sẽ bảo vệ chị thật tốt. "
"Hảo. " Lý Nhã Kỳ mỉm cười.
Cô không thể yếu đuối được.
Cô phải mạnh mẽ lên.
Cô còn có con và em gái cần phải bảo vệ.
Lý Nhã Kỳ sau khi vén chăn cho Cảnh Ngự, cô lên giường, hai mắt nhắm lại.
Là phúc không phải họa, là họa khó tránh khỏi.
Tương lai, cái gì tới cũng sẽ tới.
----------
Sáng hôm sau.
Lý Nhã Kỳ diện bộ đồng phục của trường Hưng Thịnh.
Ngắm mình trong gương, cô vuốt nhẹ bộ đồng phục trêи người.
Không ngờ, mình còn có thể đi học.
Cảnh Ngự cũng mặc đồng phục của nhà trẻ, từ bên trong tiến ra mở cửa.
Cửa vừa mở, đã thấy một bóng dáng bé nhỏ có chút đáng thương nhìn cô.
Cảnh Ngự vội kéo cổ áo cho cậu, hai bàn tay đặt trêи hai cái má phúng phính, giọng điệu mềm mỏng: "Lạnh lắm không? Sao lại đứng ở ngoài thế này? Bị ốm thì biết làm sao đây? "
Bách Lạc nhìn khẩu hình của Cảnh Ngự, suy nghĩ một chút, sau đó cũng kéo lại khăn choàng cho Cảnh Ngự, tay tay đặt lại trêи má cô, nghiêm túc hỏi: "Lạnh? "
Cảnh Ngự nhìn cậu, hai con mắt long lanh hiện lên một chút tiếu ý.
"Không lạnh. "
Nghe vậy, Bách Lạc cười rộ lên để lộ hai chiếc răng khểnh đáng yêu: "Không... lạnh... "
---------
Sau một hồi chuẩn bị, cuối cùng, cả ba cùng xuống lầu.
Bách Lạc kéo Cảnh Ngự đi trước, bộ dạng háo hức.
Không phải là vì nhóc sợ cô gái của nhóc sẽ nắm tay Lý Nhã Kỳ nên mới dẫn cô ấy đi trước đâu nha!
Lý Nhã Kỳ ôm cặp sách đi đằng sau, hai con mắt dáo diếc nhìn quanh như đề phòng ai đó.
Khi đi xuống, dưới nhà đã đầy đủ người, chỉ thiếu mỗi Bách Dạ Hành, điều này làm Lý Nhã Kỳ thở dài một hơi.
Bách phu nhân nổi hứng xuống bếp, vậy nên trêи bàn chỉ còn mỗi ông Bách đang ngồi.
Từ lúc ở cầu thang, ông Bách đã hướng Lý Nhã Kỳ cùng Cảnh Ngự đánh giá một trận.
Cuối cùng là đánh giá Bách Lạc.
Ông Bách thấy con trai đi xuống, bộ dạng hớn hở. Ông chưa từng thấy con trai có biểu hiện như thế bao giờ, phải nói đúng hơn là nó không quan tâm đến bất cứ ai hết.
Không ngờ mới qua mấy ngày lại thay đổi như vậy.
"Lạc Lạc, lại đây ngồi với ba ba nào! " Ông Bách hào hứng vẫy tay với cậu.
Kết quả là, ai đó dường như chẳng quan tâm, nắm tay Cảnh Ngự, khẽ kéo một cái ghế ra cho cô, mỉm cười: "Ngồi. "
Ông Bách: "..."
Bách phu nhân đang bê thức ăn ra: "..."
"Khoan, khoan đã, Lạc Lạc, con vừa nói chuyện sao? " Ông Bách thất kinh hồn vía, liếc nhìn Bách phu nhân.
Bách phu nhân đặt đồ ăn trêи bàn, gật đầu, cho ông một cái nhìn trấn an.
"Ô kìa, Nhã Nhã, con mặc đồng phục này đẹp lắm đấy. " Bách phu nhân cười hài lòng, một bộ dáng: Ôi! Mình thật khéo chọn.
"Sao con còn đứng đó, mau ngồi a! "
Lý Nhã Kỳ được điểm danh có chút giật bắn mình, vội vàng lắc đầu: " Con... không... " Dám đâu, huhu!
Bách phu nhân cười, kéo ghế cho Lý Nhã Kỳ: "Gì chứ, hôm nay ta đích thân xuống bếp, tốt xấu gì con cũng phải ăn một miếng. "
Lý Nhã Kỳ ngồi xuống ghế, trong người là một trận bùng nổ.
Có chút thụ sủng nhược kinh rồi.
Cái gì vậy chứ?
Từ khu nô ɭệ chuyển vào căn nhà chính thì không nói. Cô cứ ngỡ là chuyển vào phục vụ hầu hạ.
Ai ngờ vào đây được ngủ chăn êm nệm ấm, được phục vụ như một vị khách vậy.
Lý Nhã Kỳ có chút không thích ứng.
Ông Bách ngồi im lặng quan sát.
Cảnh Ngự từ lúc ngồi vào bàn liền không nói câu nào, nhẹ nhàng dạy cho Bách Lạc cách dùng đũa.
Ông Bách mỉm cười.
Chị thì hoang mang, em thì trấn định.
Thật sự thú vị.
Dọn xong món cuối, Bách phu nhân liền ngồi vào bàn.
Trong suốt quá trình dùng cơm, toàn là một chuỗi truyền khác nhau.
Bách phu nhân gắp đồ ăn vào bát cho Bách Lạc: "Lạc Lạc, món này ma ma nấu nè, con ăn thử xem? "
Bách Lạc nhìn thức ăn trong bát của mình mấy giây, sau đó loạng choạng gắp bỏ miệng.
Nhai chậm chạp một hồi, dường như đã cảm nhận được mùi vị thế nào, cậu nhóc mới tìm cái đĩa đồ ăn Bách phu nhân vừa gắp, gắp vài miếng vào bát cho Cảnh Ngự: "Mẫn... ngon... "
Cảnh Ngự: "..."
Lý Nhã Kỳ: "..."
Ông Bách: "..."
Bách phu nhân: "..."
Được con trai khen gián tiếp, không biết có nên vui mừng hay không a?
Quả thật Bách phu nhân nấu ăn rất ngon. Kén ăn như Cảnh Ngự còn phải công nhận điều này.
"Lạc Lạc, món này cũng non lắm nè, con ăn nhiều vào. " Bách phu nhân lấy lại tinh thần, tiếp tục hào hứng gắp thức ăn.
"Mẫn Mẫn đồ ăn ngon lắm này, con ăn nhiều vào nhé! " Gắp! Gắp! Gắp!
"Nhã Nhã, sao chỉ ăn cơm trắng thôi vậy? Phải ăn cả đồ ăn mới đủ dinh dưỡng chứ? " Gắp! Gắp! Gắp!
"Cám ơn phu nhân. " Lý Nhã Kỳ chỉ biết mình nên lặng lẽ ăn nhanh rồi chuồn, nên cô chỉ yên lặng gắp đồ ăn.
"Gì chứ? Đừng khách sáo. "
"Lạc Lạc... " Gắp! Gắp! Gắp!
"Mẫn Mẫn... " Gắp! Gắp! Gắp!
"Nhã Nhã... " Gắp! Gắp! Gắp!
"..." Ông Bách yên lặng nhìn Bách phu nhân, sau đó lại nhìn vào chén mình, trong đó trống không.
Vợ!
Em thay đổi rồi.
Đã nói là sẽ không gắp đồ ăn cho ai khác ngoài tôi mà?
Thế là, ông ba ba vỹ đại đã lập sẵn ra một kế hoạch hiểm ác nào đó trong đầu.
Đại loại là:
Có nên ném Lạc Lạc đi không?
Có nên ăn sáng riêng với vợ, để Lạc Lạc ăn một mình không?
Có nên chuyển Lạc Lạc ra khỏi căn nhà chính này không?
Lạc Lạc đáng thương không biết mình đang bị ba ba ruột tính kế, vui vẻ ăn sáng.
Hôm nay mình ăn sáng cùng với Mẫn Mẫn, vui quá đi mất!
Cũng may là không có cái đồ chân dài kia ở đây!
-------
Cái đồ chân dài nào đó: "Ắt xì... "