Edit: Phuong1988
Beta: girl_sms
Xưa nay Giang Diệc Hàm không thích nói cười, cho dù có cười thì độ cong cũng không lớn, trong mắt Kỷ Nhạc Huyên thì đó cũng là phong tình vạn chủng, nàng nhìn đôi mắt chứa ý cười của Giang Diệc Hàm, trong lòng không ngừng rung động. Kỷ Nhạc Huyên cứ như vậy thẳng tắp nhìn Giang Diệc Hàm, nhưng thấy Giang Diệc Hàm vẫn đứng ở đó nhìn như không có chút ý niệm hành động nào, nàng bất mãn bĩu môi:
"Vậy ngươi cũng nên bắt đầu đi chứ!"
"Được."
Hai tay Giang Diệc Hàm nắm lấy góc áo, nhẹ nhàng vén lên trên, áo sơ mi trắng ngắn tay cứ như vậy dễ dàng cởi ra. Giang Diệc Hàm cầm áo sơ mi trắng nhẹ nhàng đặt lên giường, hai tay vòng phía trước áo ngực ren đen, ngoái đầu, thản nhiên nhìn Kỷ Nhạc Huyên:
"Đến lượt ngươi."
Kỷ Nhạc Huyên có chút si ngốc chớp mắt một cái, hiện tại các nàng đang chơi tròái muội "Ngươi cởi một món, ta cởi một món" sao?
Kỷ Nhạc Huyên nhìn thân hình Giang Diệc Hàm, có chút buồn bực mím môi, ôi, nếu chơi như vậy, hình như nàng sẽ bị thiệt, vì Giang Diệc Hàm còn đến ba món, mà mình chỉ còn hai món. Muốn chơi sao đây?
Kỷ Nhạc Huyên nhướng mi nhìn về hướng Giang Diệc Hàm, nhìn khoé miệng Giang Diệc Hàm cười sâu xa, dáng người mềm mại thướt tha, khỏi nói có bao nhiêu dụ nhân. Kỷ Nhạc Huyên nhìn trước ngực no đủ của Giang Diệc Hàm, khoé miệng cong lên cười xấu xa:
"Được thôi, nhưng mà có một điều kiện."
"Nói."
Kỷ Nhạc Huyên mím môi, làm bộ vẻ mặt như không để ý chỉ chỉ hai tay đang ôm ngực của Giang Diệc Hàm:
"Đến lúc đó ngươi phải cởi nơi đó trước."
Giang Diệc Hàm hơi nhíu mày lại, trong lòng oán thầm tiểu quỷ này thật đúng là tiểu sắc quỷ. Nhưng ngay sau đó nàng lại hướng về phía Kỷ Nhạc Huyên gật đầu:
"Được, ngươi tiếp tục đi."
Kỷ Nhạc Huyên đảo mắt cắn cắn môi dưới, nghĩ lại Giang Diệc Hàm cũng sắp lộ thân trên rồi, vậy nàng cũng sẽ không bị thiệt. Nàng chớp mắt một cái,hạ quyết tâm, cầm áo ngực của mình cởi bỏ.
"Vậy ngươi..."
Kỷ Nhạc Huyên còn chưa nói xong, miệng nàng đã bị Giang Diệc Hàm chặn lại, Kỷ Nhạc Huyên lập tức choáng váng, chuyện này là sao đây? Trò chơi còn chưa kết thúc, sao tình huống lại tiến triển nhanh như vậy?
Ngực bỗng nhiên truyền đến cảm giác kìm nén mềm nhẹ, mặt Kỷ Nhạc Huyên thoáng chốc đỏ thành một mảnh,Giang Diệc Hàm đang làm gì vậy, mình mà cũng bị ăn sao? Không thể!
Đôi môi thơm bị môi mỏng của Giang Diệc Hàm dính chặt, lưỡi mềm của Giang Diệc Hàm đang trong miệng nàng, khiêu khích quấy nhiễu trong đó làm Kỷ Nhạc Huyên chấn kinh.
Hai tay Kỷ Nhạc Huyên vốn muốn đẩy ra tay Giang Diệc Hàm đang xóp bóp trước ngực nàng, nhưng lúc này mới vừa chạm vào tay Giang Diệc Hàm, nhưng ma xui quỷ khiến lại rút lui, ngược lại chuyển đến sau lưng Giang Diệc Hàm, một tay nắm áo ngực Giang Diệc Hàm cởi xuống.
Giang Diệc Hàm đối đãi trước ngực no đủ của Kỷ Nhạc Huyên bao nhiêu, thì Kỷ Nhạc Huyên cũng làm quà đáp lễ bấy nhiêu, nhưng chỉ tiếc, nàng bị Giang Diệc Hàm hôn đến mê ly, lực đạo trên tay cũng yếu dần đi.
"Ưm."
Kỷ Nhạc Huyên bị trận hôn nồng nhiệt của Giang Diệc Hàm, nhịn không được nức nở, Giang Diệc Hàm nghe thấy liền từ môi nàng trượt xuống.
Giang Diệc Hàm đưa tay xoa nắn nhẹ nhàng lên điểm nhỏ trước ngực Kỷ Nhạc Huyên, nhìn điểm nhỏ trên tay của mình càng ngày càng cương cứng, nàng hài lòng cười cười, phủ lên điểm nhỏ ấy ngậm vào miệng mình, tiếp đó dùng đầu lưỡi mình bắt đầu nhè nhẹ lượn quanh.
"Ưm.."
Lần đầu tiên Kỷ Nhạc Huyên bị người khác đối xử trước nơi no đủ của mình bằng động tác thân mật như thế, nàng vô cùng mẫn cảm mà than nhẹ, hai tay nắm trước ngực Giang Diệc Hàm, cũng vì nhất thời vô lực mà rũ xuống.
Giang Diệc Hàm thuận thế lấn lên thân thể Kỷ Nhạc Huyên, đem nàng áp xuống giường. Giang Diệc Hàm cầm hai tay Kỷ Nhạc Huyên kìm cạnh thân, ngẩng đầu, nhìn ánh mắt Kỷ Nhạc Huyên có chút mê ly, trong lòng run lên, vô cùng nhu hoà hỏi nàng:
"Tiểu quỷ, còn năm ngày thôi, ta phải về Pháp diễn [Sắc vi chi luyến]. Thời gian kế tiếp phải rất lâu không thể gặp lại, ngươi không cho ta ăn một chút sao?"
"Hử?"
Trong con ngươi mê ly của Kỷ Nhạc Huyên hiện lên vài phần động tình, nàng kinh thường bĩu môi:
"Ngươi là thụ mà muốn làm công sao? Trẫm là đế vương công đấy."
Khoé miệng Giang Diệc Hàm hơi cong lên, tiểu quỷ này thật đúng là đáng yêu. Nàng vươn một tay, hướng đến má Kỷ Nhạc Huyên nhẹ nhàng véo một cái:
"Được rồi, đế vương công, ngươi vì ta có thể thụ một lần không?"
Kỷ Nhạc Huyên nghe nàng gọi mình là đế vương công, tâm tình của nàng không khỏi tốt lên, nàng mím môi cười cười, vô cùng không tình nguyện gật đầu:
"Chỉ một lần này thôi."
"Ừ."
Giang Diệc Hàm nhẹ giọng đáp lời nàng, cũng đưa hai tay nàng đặt trên đỉnh đầu:
"Tiểu quỷ, đáp ứng ta, kế tiếp ta làm gì, ngươi cũng không được nhúc nhích, nghe chưa?"
"Ừm."
Kỷ Nhạc Huyên rất bất đắc dĩ nhắm mắt lại, dù sao cũng phải để ta ăn lại.
Giang Diệc Hàm nhìn Kỷ Nhạc Huyên bộ dáng nhu thuận, nàng hài lòng hướng đến môi Kỷ Nhạc Huyên nhẹ nhàng hôn một cái:
"Rất ngoan."
Tay ngọc thon dài dời đến vị trí tư mật của Kỷ Nhạc Huyên, nàng nhẹ nhàng giúp Kỷ Nhạc Huyên cởi thứ còn sót lại, sau đó quỳ trên giường, chăm chú tỉ mỉ nhìn nơi đó:
"Tiểu quỷ."
Nghe thấy Giang Diệc Hàm gọi nàng, Kỷ Nhạc Huyên đỏ mặt mở mắt, nàng biết vừa rồi Giang Diệc Hàm giúp mình cởi quần nhỏ, lại không nghĩ đến, lúc Giang Diệc Hàm giúp nàng cỡi xuống thứ đó, lại còn xem xét nữa chứ.
"Nhìn gì vậy!"
Kỷ Nhạc Huyên vội vàng ngồi dậy, vén chăn lên che đi vị trí tư mật của mình.
"Không được nhìn!"
"Ách!"
Trên người bỗng truyền đến cảm giác lành lạnh, Kỷ Nhạc Huyên thấy Giang Diệc Hàm vẫn lạnh lùng trừng mắt nàng, nghĩ lúc trước đáp ứng Giang Diệc Hàm không được nhúc nhích, nàng mím môi một cái, lại ngoan ngoãn nằm lại, hai tay đặt trên đỉnh đầu, lại mở mắt trừng trừng với Giang Diệc Hàm:
"Vẫn không được nhìn."
Giang Diệc Hàm nhìn tính cách trẻ con ầm ĩ của Kỷ Nhạc Huyên, chỉ cảm thấy muốn ăn nhiều hơn, bây giờ nàng thật sự muốn ăn thật thật no nê.
"Được, ta không nhìn."
Giang Diệc Hàm cách chăn đưa tay duỗi vào, nàng nhẹ nhàng xoa nơi hoa nhị của Kỷ Nhạc Huyên:
"Tiểu quỷ, ướt rồi."
Mặt Kỷ Nhạc Huyên lập tức như trái táo đỏ, nàng mạnh mẽ ngồi dậy, đưa ngón tay chỉ vào Giang Diệc Hàm
"Ngươi..."
"Nằm xuống."
Tay Giang Diệc Hàm xoay vòng vòng ở nơi tư mật của Kỷ Nhạc Huyên, căn bản không vì sự tức giận của Kỷ Nhạc Huyên mà mất hứng thú.
Kỷ Nhạc Huyên mím môi một cái, nói "Ngươi" nửa ngày, cuối cùng thấy cái nhìn lãnh liếc của Giang Diệc Hàm, tức giận nằm lại, hừ, chờ xem ta ăn ngươi ra sao.
Giang Diệc Hàm vẫn không xốc chăn trên người Kỷ Nhạc Huyên lên, nàng vươn một ngón tay, chậm rãi hướng nơi tư mật của Kỷ Nhạc Huyên thăm dò, mặc dù nơi đó có chút ẩm ướt, nhưng vẫn rất chặt, Giang Diệc Hàm biết, đây là lần đầu tiên của Kỷ Nhạc Huyên.
À, lần đầu quý giá.
Giang Diệc Hàm hài lòng cong khoé miệng, ngón tay chậm rãi thăm dò trong đó, càng thăm dò bên trong, Kỷ Nhạc Huyên lại càng kẹp chặt nó hơn. Nhưng cuối cùng, nó vẫn tham nhập đến bên trong rồi, trong quá trình Giang Diệc Hàm thâm nhập vào, vẫn để mắt quan sát Kỷ Nhạc Huyên. Kỷ Nhạc Huyên quả thực rất nghe lời, cũng không lộn xộn, chỉ là hai tay đặt trên đỉnh đầu túm thật chặt gối đầu. Trán Kỷ Nhạc Huyên có mồ hôi nóng tiết ra, vài giọt mồ hôi tiết ra làm ướt tóc trên trán nàng, nàng lại càng lộ ra vẻ mỹ lệ của riêng mình.
Giang Diệc Hàm có chút thương xót nhíu mày, nàng biết lần đầu sẽ có chút đau đớn. Lúc đó nàng cũng vậy, tuy khi đó Kỷ Nhạc Huyên rất cẩn thận, nhưng vẫn sẽ cảm thấy đau, vì Kỷ Nhạc Huyên rất không rành thủ pháp.
Tuy Giang Diệc Hàm cũng là lần đầu làm chuyện này, nhưng rốt cuộc sống lâu hơn Kỷ Nhạc Huyên vài năm, thủ pháp của nàng tốt hơn nhiều so với Kỷ Nhạc Huyên, Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng hướng về tiểu hạch khiêu khích một chút, Kỷ Nhạc Huyên lại nhịn không được than nhẹ ra:
"Ưm.."
Ngón tay Giang Diệc Hàm ở trong vườn hoa của Kỷ Nhạc Huyên vặn vẹo, Kỷ Nhạc Huyên cũng theo đó nhẹ nhàng than nhẹ, nàng vẫn là lần đầu có cảm giác này, vừa ngượng ngùng lại có chút đau, nhưng cũng rất hưng phấn cùng vui vẻ.
"Tiểu quỷ, ngươi thấy thế nào?"
Thanh âm khe khẽ của Giang Diệc Hàm thổi đến bên tai Kỷ Nhạc Huyên, Kỷ Nhạc Huyên nhịn không được "Ưm" một tiếng:
"Không nói cho ngươi biết."
Giang Diệc Hàm cười nhẹ, nàng chậm rãi lấy tay ra, Kỷ Nhạc Huyên lại nhíu mày, nhướng mày nhìn nàng.
"Tiểu quỷ, ngươi muốn ta tiếp tục sao?"
Kỷ Nhạc Huyên mím môi không lên tiếng, tay Giang Diệc Hàm lại nhẹ nhàng xoa trước ngực no đủ của Kỷ Nhạc Huyên, nàng xoay vòng vòng trước tiểu hồng đậu cương cứng ấy,thân thể Kỷ Nhạc Huyên rõ ràng rất mẫn cảm, rất nhiều vị trí trên người cũng có thể làm nàng nhịn không được than nhẹ ra, nhưng hiện tại nàng không muốn kêu ra, vì vậy nàng cắn môi dưới, bất mãn trừng mắt Giang Diệc Hàm.
Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng ngắt nhéo tiểu hồng đậu của Kỷ Nhạc Huyên:
"Tiểu quỷ, vẫn không thành thật."
Kỷ Nhạc Huyên lại thừa dịp Giang Diệc Hàm sơ hở cúi người, vươn hai tay ôm thật chặt Giang Diệc Hàm, cũng sử dụng toàn lực trở mình.
Vì vậy, nàng trở về vị trí bên trên thân thiết khiến nàng xúc động gấp bội, phía trên là công. Kỷ Nhạc Huyên đưa ngón trỏ nâng cằm Giang Diệc Hàm, mặc dù thần sắc mê ly, nhưng được ý cười làm nổi bật, càng lộ ra vẻ ái muội;
"Diệc Hàm, ngươi ăn xong rồi, đến ta."
Giang Diệc Hàm nhìn đôi mắt chứa đầy dục hoả của Kỷ Nhạc Huyên, trong lòng có chút muốn xoay người, nhưng nhìn dáng dấp khẩn cấp của Kỷ Nhạc Huyên, nàng lại không động.
"Tiểu quỷ."
Giang Diệc Hàm đẩy tay Kỷ Nhạc Huyên ra, dùng ngón tay của mình nâng lên cằm dưới Kỷ Nhạc Huyên, có chút kiêu ngạo hạ mệnh lệnh với nàng;
"Vậy ngươi phải hầu hạ ai gia thật tốt."
"Tuân chỉ."
Kỷ Nhạc Huyên khẽ cười, nàng cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Giang Diệc Hàm, lại bắt tay vào giúp Giang Diệc Hàm cởi xuống những thứ vướng bận.
Kỷ Nhạc Huyên đưa hai chân Giang Diệc Hàm đặt trên vai mình, nàng thấy trên mặt Giang Diệc Hàm vì quẫn bách mà hơi lộ ra thần sắc xấu hổ, nàng cười cười, đưa tay lên nơi tư mật Giang Diệc Hàm:
"Lão phật gia, thực ra nơi này của ngài cũng ướt rồi."
Giang Diệc Hàm lạnh lùng trừng mắt, lại không thấy hoàn toàn mặt Kỷ Nhạc Huyên, vì mặt Kỷ Nhạc Huyên đã chôn xuống dưới rồi:
"Lão phật gia, trẫm hầu hạ ngài đây."
Lúc này, Giang Diệc Hàm nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, vì Kỷ Nhạc Huyên chẳng biết từ nơi nào học được, cư nhiên dùng đầu lưỡi tham nhập đến nơi mỏng manh của nàng.
Giang Diệc Hàm thoáng cái thì đỏ mặt, lúc đầu lưỡi của Kỷ Nhạc Huyên nhẹ khiêu nơi đó của nàng, cao triều dần dần lên cao, nhịn không được than nhẹ ra.
Một đêm này, thời gian yêu đương còn dài...
PS: