Edit: girl_sms
Beta: Chưa ai beta:"> Thấy sai cũng ráng chịu đi =)))))))
Kỉ Nhạc Huyên vội vàng nhắm mắt lại, nàng chờ đợi sự biến hóa tiếp theo. Nhưng đợi cả nửa ngày, dưới thân đều không có cảm giác bị đụng vào, nghi hoặc mở mắt ra, Kỉ Nhạc Huyên không khỏi có chút bức xúc, Giang Diệc Hàm đang hưng trí nhìn nàng.
Khó có thể ức chế phẫn uất, Kỉ Nhạc Huyên nhịn không được gào lên
"Họ Giang, ngươi đùa giỡn ta a!"
Giang Diệc Hàm cười khẽ
"Muốn ta ăn ngươi sao, hả?"
Kỉ Nhạc Huyên tức giận trừng mắt nàng
"Ai thèm!"
Kỉ Nhạc Huyên lúc giẫn dỗi thật khả ái, Giang Diệc Hàm kìm lòng không đậu nhéo nhéo hai má của tiểu quỷ nhà nàng. Khóe miệng gợi lên nụ cười, Giang Diệc Hàm ở bên tai Kỉ Nhạc Huyên nhẹ giọng nỉ non
"Tiểu quỷ, ta sẽ ăn ngươi, bất quá không phải hôm nay."
Khuôn mặt Kỉ Nhạc Huyên lại nổi lên một tia đỏ ửng, nàng bĩu môi, bất mãn nhíu mi, dùng một tay ôm Giang Diệc Hàm vào trong lòng
"Nói chuyện nghiêm túc đi, Thần tỷ rốt cuộc làm sao vậy?"
Giang Diệc Hàm gối lên bả vai thon gầy của Kỉ Nhạc Huyên, nàng đột nhiên phát giác thân thể của Kỉ Nhạc Huyên thực ấm áp, cứ như vậy khiến nàng sinh ra tham luyến giây phút này, nàng bỗng nhiên cảm thấy Kỉ Nhạc Huyên ~ tiểu quỷ nhà nàng cũng thật đáng tin cậy.
Dục vọng của Giang Diệc Hàm đối với Kỉ Nhạc Huyên cũng dần dần biến mất, nhưng thực tế lòng nàng vẫn có một chút quyến luyến, nàng gối lên vai Kỉ Nhạc Huyên vai, tay ôm eo nhỏ của Kỉ Nhạc Huyên, nhẹ nhàng ở bên tai Kỉ Nhạc Huyên nỉ non
"Được."
Giang Diệc Hàm làm vậy không thể nghi ngờ lại lần làm xao động trái tim của Kỉ Nhạc Huyên, một cảm giác thỏa mãn vui sướng từ đáy lòng lan tràn ra, Kỉ Nhạc Huyên kìm lòng không được cúi đầu hôn lên trán Giang Diệc Hàm, sau đó cũng gắt gao ôm lấy vùng eo mảnh khảnh kia, chu chu môi
"Nói đi."
"Uhm" Một tiếng, Giang Diệc Hàm bắt đầu đem tin tức mà Silvia thu thập được nói cho Kỉ Nhạc Huyên.
****
Mấy ngày hôm trước Cố Nhu Thần đi phim trường cùng Tống Minh Thần, khi đó Tống Minh Thần vẫn rất nho nhã ôn hòa, đây là hình tượng giả của hắn ở bên ngoài, Cố Nhu Thần nghĩ Tống Minh Thần là một cái chính nhân quân tử, do đó đồng ý với hắn, buổi tối cùng hắn đi gặp bạn bè của hắn ở quán karaoke uống rượu cuồng hoan.
Lúc Cố Nhu Thần đến đó, chân mày của nàng không khỏi nhíu lại, đại sảnh bị khói bao phủ mù mịt, bạn bè của Tống Minh Thần đều có xăm hình, cho dù là nam hay nữ cũng hút thuốc, cũng có người thậm giả bắt đầu mê loạn.
Lúc này Cố Nhu Thần còn tưởng rằng Tống Minh Thần do vô ý mới quên biết những người này, vừa định khuyên hắn hai câu, lại nhìn thấy Tống Minh Thần lôi kéo nàng vào trong, thuận tiện còn đưa một chén rượu cho nàng
"Thần tỷ, cảm ơn ngươi trong khoảng thời gian này đã chiếu cố ta, ta mời ngươi uống rượu."
Tống Minh Thần cười rất ôn hòa, Cố Nhu Thần cũng không chối từ, nâng chén rượu nhấp một ngụm
"Khách khí gì, ngươi là diễn viên do ta quản lí, chiếu cố ngươi là đương nhiên."
"Thần tỷ thật săn sóc a." Tống Minh Thần ôn hòa cười.
Trong phòng thiệt loạn, một nam nhân tóc dài ôm microphone điên cuồng hét lên, Cố Nhu Thần cảm thấy mình tuy rằng thích ca hát, nhưng không khí này ngược lại khiến nàng cảm thấy thập phần không thoải mái. Ở trong này đợi, không bằng trở về nghỉ ngơi, vài ngày nữa còn phải ngồi máy bay đi thăm Kỉ Nhạc Huyên. Cố Nhu Thần định đứng dậy tạm biệt Tống Minh Thần, tốt nhất đem luôn Tống Minh Thần về cùng, đỡ cho hắn cùng đám người kia học xấu.
"Minh Thần."
Nào ngờ vừa mới đứng dậy, Cố Nhu Thần liền cảm thấy thân mình có chút lơ mơ, tâm trí nàng cũng hoảng hốt hẳn lên, nàng bám vào bả vai Tống Minh Thần, lấy nơi này làm điểm tựa chống thân thể mềm nhũn của mình lên.
Một tay Tống Minh Thần nắm eo Cố Nhu Thần, nhân cơ hội này dùng lực khiến cho Cố Nhu Thần ngồi xuống. Đáng thương cho Cố Nhu Thần lúc này còn chưa phát hiện ra âm mưu củaTống Minh Thần, nàng còn tưởng rằng Tống Minh Thần không biết gì, là kẻ ngốc, cư nhiên còn nhắc nhở Tống Minh Thần
"Minh Thần, đi mau. Về sau đừng cùng nhóm người này kết giao, rượu kia tám phần đã bị hạ dược."
"Thần tỷ quả nhiên thực săn sóc a." Tống Minh Thần nói chuyện tuy rằng vẫn ôn nhu như trước, nhưng trên mặt lại hiện ra vài tia giả dối, hắn nhìn Cố Nhu Thần, con ngươi hiện ra một tia mê đắm, bỗng nhiên hắn nâng cằm Cố Nhu Thần lên, ngón tay vuốt ve hai má ửng đỏ của nàng, vừa lòng nở nụ cười
"Thần tỷ quả nhiên vẫn rất đẹp."
Quay đầu, Tống Minh Thần nhìn nam nhân tóc vàng ngồi kế hắn hỏi
"Thả mấy viên?"
"Bốn viên, tam thiếu gia." Ten tóc vàng kính cẩn trả lời.
Bốn viên, khó trách chỉ một ngụm đã hiệu quả như vậy. Tống Minh Thần lại đem ánh mắt thả lại trên người Cố Nhu Thần, nhìn khuôn mặt Cố Nhu Thần vừa kinh ngạc cùng uấn nộ xen lẫn, hắn lại càng hưng phấn, ngón trỏ vuốt ve môi Cố Nhu Thần, nhưng còn không kịp hôn lên thì ngón tay đã bị Cố Nhu Thần hung hăng cắn cho một cái.
Tống Minh Thần híp mắt lại, dương tay tát vào má phải của Cố Nhu Thần, má phải đột nhiên hiện ra dấu ấn năm ngón tay, Cố Nhu Thần do hoảng hốt và đau đớn mà dần dần tỉnh táo lên, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Tống Minh Thần, nếu ánh mắt có lực sát thương thì lúc này sợ là Tống Minh Thần đã chết mấy lần rồi.
Tống Minh Thần nhìn vào mắt Cố Nhu Thần, bỗng nhiên cười vỗ vỗ hai má của nàng
"Thần tỷ, không cần chống cự. Tuy rằng bộ dạng của ngươi không bằng mấy ngôi sao nữ hay đóng với ta, nhưng nhấm nháp qua để đổi khẩu vị cũng không tệ, huống chi trên người ngươi còn có thứ mà các nàng không có a."
Xung quanh bỗng nhiên có nam nhân huýt sáo nói
"Nữ nhân thành thục."
Tống Minh Thần cũng không nói tiếp, chỉ là cười vỗ tay
"Tốt lắm, hoạt động hôm nay hiện tại bắt đầu, mọi người phải vui vẻ tận hứng!"
"Yeahhh!"
Cố Nhu Thần nhìn nơi này càng lúc càng hỗn loạn, nàng hận không thể đầu đâm chết, đây không phải uống rượu hát hò, này rõ ràng chính mà là tụ hợp một đám vô công phóng đãng a!
Cố gắng khống chế ý chí, Cố Nhu Thần chống bàn muốn đứng dậy chạy ra cửa, lại không ngờ Tống Minh Thần bỗng nhiên đem ánh mắt phóng tới chỗ nàng, nhưng Tống Minh Thần cũng chỉ thản nhiên nhìn chăm chú vào nàng cười khẽ, không hề ức chế. Cố Nhu Thần cảm thấy bản thânmình hiện tại tựa như con mồi bị nhốt vào lồng sắt, đang cố gắng giãy dụa, còn Tống Minh Thần tựa như tên thợ săn chờ đợi cơ hội. Cố Nhu Thần cảm thấy đây là lần đầu tiên mình nhìn nhầm người, bất quá nàng cũng có chút bội phục Tống Minh Thần, bối cảnh lớn như vậy mà che giấu rất giỏi, chỉ sợ lần này lành ít dữ nhiều. Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn là quyết chống cự đến cùng.
Chống lấy mặt bàn, Cố Nhu Thần miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt nhìn khắp bàn, lại đột nhiên phát hiện một thứ có thể cứu mạng mình, Cố Nhu Thần dựa vào bàn, nhìn vào mặt Tống Minh Thần, quan sát hành động của hắn, tay trái lại nhanh chóng lấy con dao gọt hoa quả nắm vào tay.
Tống Minh Thần đột nhiên đứng lên, Cố Nhu Thần nhìn Tống Minh Thần đi về phía mình, thân thể nàng không khỏi run lên, nàng đem dao gọt hoa quả giấu ở phía sau, chuẩn bị đồng quy vu tận cùng tên kia, anh dũng hi sinh.
Tống Minh Thần dùng hai tay kiềm trụ vai Cố Nhu Thần, cúi người nhìn nàng
"Thần tỷ, không cần làm mấy việc vô bổ. Bất quá ngươi làm cũng không quan hệ gì, ta có thể đợi, chờ ngươi chịu được mà cầu xin ta. Ha ha."
Cố Nhu Thần ở trong lòng rít gào, nhưng thân mình gầy yếu khiến nàng không thể phát tiết, bàn tay vì phẫn nộ mà run nhè nhẹ, khiến cho quả táo ở mé bàn chịu không nổi rung động nên rơi xuống chân Tống Minh Thần. Tống Minh Thần cúi đầu nhìn quả táo, sau đó cầm lấy cổ tay Cố Nhu Thần, đem con dao gọt táo mà Cố Nhu Thần giấu ở phía sau đưa lên trước mắt mình. Tống Minh Thần nhìn chằm chằm con dao kia, khinh thường nở nụ cười
"Thần tỷ, ngươi thật giống tiểu hài tử. Ha ha, bất quá ta thích. Nhưng ta cảnh cáo ngươi, ngươi đừng lộn xộn. Thiên hạc hội, người đã nghe qua chưa? Ta là tam thiếu gia ở đó, đắc tội ta, uhm, ta là người nhớ ân nghĩa cũ, sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi về sau đừng mong làm việc yên ổn trong làng giải trí."
Nói xong, khóe miệng Tống Minh Thần cong lên, hắn nghĩ Cố Nhu Thần sẽ sợ hãi thân phận của hắn mà không dám làm gì, bắt đầu cúi người muốn cởi quần của Cố Nhu Thần.
Lúc Tống Minh Thần xoa lên hai chân của nàng, Cố Nhu Thần run lên bần bật, sức lực còn lại toàn bộ tụ tập tại hai tay, Cố Nhu Thần nắm chặt dao gọt hoa quả, hướng về phía lưng Tống Minh Thần đâm xuống
"A!"
Tống Minh Thần co mình lại, hắn ngẩng đầu, trong mắt đều là lửa giận phẫn hận, hắn dùng tay tát mạnh vào mặt Cố Nhu Thần khiến nàng ngã xuống đất.
Khóe miệng có chất lỏng chảy ra, Cố Nhu Thần không thèm chà lau đã nhanh chóng đem con dao gọt hoa quả ở dưới đất nhặt lên, chính đối mặt với Tống Minh Thần, như vậy cũng tốt, ta liều chết với ngươi.
Huyên náo khiến căn phòng rơi vào yên tĩnh, nam nhân và nữ nhân ăn mặc mỏng manh thiếu vải đồng loạt ngừng lại những hành động phóng đãng, hờ hững nhìn về phía Cố Nhu Thần, trên mặt bọn họ nhìn không ra một tia đồng tình, ngược lại chỉ là một bộ mặt của người đứng xem, sung sướng khi người khác gặp họa.
Cố Nhu Thần một mình chống địch, nàng thật muốn cắt động mạch chủ tự sát cho rồi, nhưng đáng tiếc là Tống Minh Thần không cho nàng như nguyện, Tống Minh Thần hung tợn nâng cằm của nàng, nói khiêu khích
"Thần tỷ, thật sự là lợi hại a. Trong số nữ nhân mà ta thích, ngươi vẫn là số một, đáng khen. Hiện tại ta đứng ở trước mặt ngươi, ngươi thử đâm ta lại một đao xem!"
PS: Giang nữ vương cũng biết đùa quá:"> Đùa chuyện này cũng quá là kì cục =))))))) Kỉ cục cưng của bả chắc cũng tụt mood lắm, kéo theo là mấy chế sắc nữ (ngoại trừ mình) cũng tụt theo =)))))))) Chế Thần tọi nghiệp quá, rơi vào động nhền nhện haizzz chờ chương sau coi chế xử lí tên tỉu sanh ra sao nhen để chị em phụ nữ chúng ta học tập theo =)))
Nay đáng ra post Thíu nữ ngay thơ mà chưa beta nên thoi:)))) Hi dọng mai siêng post bù =)))))))