Edit: Hàn Mạch Tuệ
Beta: girl_sms
Tuy rằng Giang Diệc Hàm không cho Silvia liên lạc với Cố Nhu Thần nhưng trên đời này luôn có bất ngờ, không có gì không thể xảy ra. Có lẽ đây là cái gọi là duyên phận, đêm đó Giang Diệc Hàm cùng Silvia đi đến Pub thử vận may, lại trùng hợp đụng phải Kỉ Nhạc Huyên với Cố Nhu Thần đang ngồi ở sofa đối diện sân khấu.
"Ui chao, đó không phải là bạn học tiểu Kỉ cùng Thần tỷ sao?"
Silvia trêu tức, dùng khủy tay huých huých Giang Diệc Hàm, vốn tưởng rằng sẽ được như ý nguyện đi xem kịch hay của hai người bọn họ, sẵn cùng người mình nhớ mong nói chuyện, nhưng lại không như dự đoán, Giang Diệc Hàm hừ một tiếng cũng không hừ, giống như không có gì xảy ra, hướng về phía Kỉ Nhạc Huyên nhìn lướt qua rồi tìm một chỗ Kỉ Nhạc Huyên không thể nhìn tới rồi ngồi xuống.
Silvia nhún vai, thập phần không vui đi theo, nàng rất muốn biết trò hay lần này khi nào thì bắt đầu.
Hai người vừa ngồi xuống, Silvia không khỏi cười trộm, bởi vì theo nàng thấy từ lúc ngồi xuống đến giờ Giang Diệc Hàm vẫn luôn nhìn về phía Kỉ Nhạc Huyên.
"Diệc Hàm, muốn gặp thì gặp đi, ta không tin bạn học tiểu Kỉ có thể ở trước mặt ngươi vụng trộm."
Silvia vui sướng đắc ý. Biết nàng ta châm dầu vô lửa nên ngay lập tức nhận được cái liếc xéo của Giang Diệc Hàm. Silvia trố mắt phất tay chịu thua.
Lúc này, phục vụ mang vẻ mặt tươi cười đi tới
"Xin hỏi, hai vị dùng gì?"
Giang Diệc Hàm thu hồi ánh mắt sắc lạnh của mình, nhìn về phục vụ
"Lam điều"
Nàng vừa nhìn đã làm phục vụ líu cả lưỡi
"Giang......."
Giang Diệc Hàm đem ngón trỏ để lên miệng ra hiệu "suỵt", cô bé phục vụ hiểu ý, đè thấp âm thanh, dùng giọng điệu không ai nghe thấy nói
"Cô thật là Giang Diệc Hàm?"
Giang Diệc Hàm gật đầu,cô bé phục vụ cười tươi lộ ra lúm đồng tiền
"Thật tốt, không nghĩ tới pub nhỏ như nơi này lại hấp dẫn được đại minh tinh, mấy hôm nay gặp được Kỉ Nhạc Huyên ta cứ nghĩ biết đâu chừng có thể gặp được cô a."
"Vì sao cô nghĩ vậy?"
Silvia chống cằm, vẻ mặt tò mò nhiều chuyện xen vào.
Phục vụ liếc mắt nhìn Silvia, sau đó nhìn Giang Diệc Hàm, đỏ mặt lên
"Bởi vì ta theo phe "Nhạc Diệc đảng" nha."
"Nhạc Diệc đảng?"
Giang Diệc Hàm có chút bất ngờ, đây là tổ chức mới sao? Nghe tên hình như có liên quan đến mình cùng tiểu quỷ kia.
Quả nhiên, phục vụ hướng về Giang Diệc Hàm nhíu mày
"Chính là những người ủng hộ cô và tiểu Kỉ đó, cô không biết chứ nhìn thấy cô và Kỉ minh tinh ở đây ta thật cao hứng. Tuy rằng thời gian gần đây, nơi này xuất hiện "Nhạc Phi đảng" nhưng tôi cảm thấy "Nhạc Diệc đảng" mới là đúng. Cho nên Giang tiểu thư, cô trăm ngàn lần đừng để thành viên của "Nhạc Diệc đảng" thất vọng. Tiểu Kỉ gần đây cùng Lạc Phi rất thân thiết, nhất định phải đem nàng về "sủng nịch" một phen nha."
Hai chữ "sủng nịch" nói ra thật âm trầm, Silvia nghe thấy nhịn không được cười ra tiếng
"Haha, xem ra chúng ta cùng chung chí hướng nha. Ta cũng là "Nhạc Diệc đảng", nhưng ta theo phe "Nhạc công"."
Cô bé phục vụ nhìn Silvia, xông lên cầm tay nàng
"Tôi theo phe "Diệc công"."
"Hahaha, tiểu muội muội, cô hãy chuyển theo phe " Nhạc công" đi, Nhạc công mới là hướng phát triển tốt nha."
Silvia vỗ nhẹ vai cô bé, nói ra mấy lời thấm thía.
Cô bé kia ngược lại thật kiên định lập trường, nàng cười lắc lắc đầu, dùng ánh mắt nồng cháy nhìn Giang Diệc Hàm
"Theo ý tôi, Diệc công mới là vương đạo."
Miệng nhỏ của Giang Diệc Hàm ẩn ẩn ý cười, ý muốn ám chỉ cô nói đúng rồi đó, Diệc công mới đúng nha.
Silvia lại bất đắc dĩ nhún vai
"Được rồi, tiểu muội muội, ta khát."
Cô bé kia lại lần nữa bày ra bộ mặt tươi cười phơi phới
"Chờ một lát, ta đi lấy thức uống đặc biệt ở quán - Lam điều đến.Ta mời khách."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Cô bé đi rồi, Silvia phát giác Giang Diệc Hàm nhìn về phía mình bằng ánh mắt âm hàn, nàng phát run nhún vai, lại thấy Lạc Phi lúc này đã hát xong, nhảy xuống đi tìm Kỉ Nhạc Huyên.
Silvia lại lộ ra vẻ mặt chế nhạo
"Diệc công nữ vương bệ hạ, tiểu thụ Tiểu Kỉ ở trước mặt ngài vụng trộm nha."
Giang Diệc Hàm liếc nàng một cái, không nói gì, tỏ vẻ từ chối cho ý kiến.
Chỉ là Silvia lại nhìn thấy điều quỷ dị trong nụ cười này. Chẳng lẽ Giang Diệc Hàm có ẩn chứa ma tính bên trong?
Silvia nuốt nước bọt, cảm thấy càng thêm khát nước. Nàng cầu mong cô bé phục vụ kia nhanh trở lại, lại không ngờ chờ không thấy cô bé kia mà chỉ thấy một tên say rượu.
"Ai nói ta bị đá, chính ta đá nàng. Nữ nhân kia, so với người mới của ta kém hơn nhiều."
Nam nhân kia run rẩy hướng về phía nàng bước tới, vừa đi vừa uống bia.
Những người xung quanh theo hướng đi của hắn, lập tức tránh ra xa. Nam nhân kia thế nhưng lại có cử chỉ sỗ sàng với cô gái mặc váy ngắn gần đó, đầu xuân mà mặc váy ngắn vậy cũng cho thấy cô gái kia thiệt có dũng khí, nhưng khi đối mặt loại nam nhân này nàng lại không có dũng cảm như vậy
"Ngươi làm gì vậy?"
"Hừ"
Tên nam nhân chán ghét hừ một tiếng, nữ nhân này có vẻ không vừa mắt hắn, hắn vẫy tay cười lớn tiếp tục đi tới trước.
"Cô không phải người yêu mới của ta đâu, người mới của ta...haha.....người mới của ta là đại minh tinh đó, đại minh tinh Giang Diệc Hàm đó!"
Đối với tên kia, đây chỉ là một loại phát tiết khi say, Giang Diệc Hàm là nữ thần trong lòng hắn, cũng gần giống như vị trí của bạn gái trước, có điều Giang Diệc Hàm nhan sắc hơn bạn gái hắn gấp nhiều lần.Lúc này đang say, lòng ngực bị đè nén, mượn rượu nói khoác một chút, phóng thích tâm tình.Nói không chừng còn có người hâm mộ hắn, nghĩ tới đây, hắn lại cười càng thêm sáng lạn. Nhưng hắn không ngờ đến, nhân vật chính trong lời nói khoác của hắn lại đang ngồi chỗ này, lẳng lặng nghe hắn nói.
Giang Diệc Hàm nhướn mày, sắc mặt vốn âm trầm lại càng lạnh xuống.
"Diệc Hàm, không phải thật chứ? "
Silvia vẻ mặt hoảng hốt.
"Ngươi nói xem?"
Giang Diệc Hàm băng lãnh nhìn Silvia. Silvia chớp mắt, cười ngượng ngùng
"Ta đoán là giả, mắt ngươi không kém tới vậy. Bất quá, nếu là thật, đây cũng coi như trừng phạt cho bạn học Tiểu Kỉ."
Giang Diệc Hàm không đáp lại.
Bên tai lại tràn ngập lời khoác lác của nam nhân kia.
"Biết Giang Diệc Hàm là ai không? Là vợ tương lai của ta đó!"
Giang Diệc Hàm tối sầm mặt, bắt buộc chính mình phải nhẫn nại.Nhưng lúc này, nàng lại nghe thấy giọng nói quen thuộc
"Ngươi đang nằm mơ sao?"
Là của Kỉ Nhạc Huyên...
Giang Diệc Hàm ngẩng đầu lên, nhìn Kỉ Nhạc Huyên mang giày cao gót, khí thế hùng hổ đi về phía nam nhân kia, Kỉ Nhạc Huyên vốn bất mãn vì việc Lạc Phi đeo bám hoài, lúc này ở pub xuất hiện tên say rượu nói năng bậy bạ về tiểu thụ của mình. Nàng tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha tên kia, dù sao trong bụng nàng cũng đang không vui, còn chưa có chỗ phát tiết đây.
Nam nhân kia cười lạnh rồi tự đắc
"Ngươi là ai? Gặp qua nàng sao? Chưa gặp thì đừng nói lung tung."
Dĩ nhiên hắn vẫn chưa thấy cô gái sau lưng mình là Kỉ Nhạc Huyên, cũng không thấy Giang Diệc Hàm ngồi ở góc vắng người cách đó không xa.
Trên chân mang giày cao gót không dưới bảy phân, dáng người vốn thon thả cao gầy lại đi thêm giày cao gót nên Kỉ Nhạc Huyên cũng cao ngang ngửa tên nam nhân kia, thậm chí còn hơn một chút nữa.
Nàng trần đầy phẫn hận đẩy đầu tên kia, làm hắn đang muốn uống bia liền đập đầu vào miệng chai. Trán hắn lập tức sưng đỏ, cũng may cái chai đủ cứng, nếu không thì sẽ có một màn máu chảy thành sông nha.
Tên kia bị đập một cái liền tỉnh lên vài phần, hắn quay đầu vốn định phẫn nộ quát nữ nhân vô lễ phía sau, nhưng khi xoay lại hắn choáng váng
"Ngươi là...... Kỉ Nhạc Huyên?"
"Hừ"
Kỉ Nhạc Huyên hừ lạnh, nàng đoạt lấy chai bia trong tay hắn, trên mặt ghét bỏ cười lạnh
"Mượn rượu giải sầu? Hừ, Tiểu tử nhà ngươi thất tình sao?"
"Ai cần ngươi lo!"
Nam nhân đưa tay muốn cướp lại chai bia trong tay Kỉ Nhạc Huyên, nàng liền giấu ra phía sau, hắn nhịn không được hét lớn oán giận
"Lấy rượu của ta làm gì? Biết hay không vợ của ta là Giang Diệc Hàm a?"
"Oành"
Chai rượu trong tay Kỉ Nhạc Huyên rơi xuống, rượu chảy khắp nơi.
"Ngươi thử nói thêm một câu xem!"
Kỉ Nhạc Huyên giận dữ, muốn chết hay sao mà trước mặt mình hết lần này tới lần khác kêu tiểu thụ của ta là vợ ngươi, lại dám đem hai chữ "tương lai" hồi nãy quăng bỏ.
Nam nhân kia tuy sửng sốt nhưng vẫn chưa tỉnh rượu, lúc này có người gây với hắn đương nhiên hắn cũng không thể bỏ qua. Hắn nâng cằm, kiêu ngạo cười
"Giang Diệc Hàm là vợ ta đó, rồi sao? Cô tức giận hả? Không lẽ nàng là vợ cô?"
Như thế nào lại không thể chứ!
Kỉ Nhạc Huyên trong lòng rít gào, cho dù thịnh nộ nổi lên, nàng cũng không muốn tại nơi công cộng này mà nói lời bất lợi cho Giang nữ vương.
Nhưng lại làm nàng không ngờ, Giang Diệc Hàm lại khí thế hiên ngang đi qua đây.
Giày cao gót màu bạc nhẹ nhàng bước tới, phong ba bão táp cũng theo khí tràng của nàng mà đi qua, những người quanh đó cũng nhìn hướng nàng đi mà ngừng hô hấp, cô bé phục vụ lúc nãy lo tám chuyện lại không ngừng tươi cười đem hai ly rượu đưa cho Silvia, rồi đứng tại chỗ chờ mong chuyện sắp xảy ra. Diệc công, Diệc công vương đạo ahhhhhhhhhh!
Lại không thể không nói, Giang Diệc Hàm đúng thật là tràn đầy khí thế công quân, nàng đi qua, đứng ở phía sau Kỉ Nhạc Huyên cùng nam nhân kia, môi khẽ mở, giọng trầm thấp khiến người ta không rét mà run
"Ngươi nói nàng ta không có khả năng, vậy ngươi có sao?"
Không biết sao, Kỉ Nhạc Huyên lúc này rất muốn cười, nhưng tươi cười của nàng chớp mắt liền biến mất, nàng không muốn Giang Diệc Hàm nhìn ra mình vì thấy mặt than này đến mà vui mừng.
Kỉ Nhạc Huyên nhép miệng cười lạnh nhìn nam nhân kia.
Tên kia bị Kỉ Nhạc Huyên cùng Giang Diệc Hàm vây lấy, nhất thời cũng quẫn bách, nữ chính xuất hiện, lời nói khoác của hắn còn ai tin là thật đây.
"Ta....."
Nam nhân ấp a ấp úng, hiển nhiên hắn muốn nói gì đó chống đỡ nhưng không biết nói gì.
Người xem vây quanh phát ra âm thanh cười nhạo, truyền đến tai tên đó làm hắn chỉ muốn đem lòng tự trọng đã mỏng manh của mình tìm chỗ mà trốn đi, hắn cắn chặt răng, đột nhiên thét lên
"A!"
Hắn xẹt qua bên người Kỉ Nhạc Huyên, lập tức hất văng miếng thủy tinh. Kỉ Nhạc Huyên không thể trơ mắt nhìn hắn đi tìm cái chết, nàng một phen nắm cổ tay tên đó, dồn toàn lực quăng về phía sau, cũng may trước kia nàng vì vai diễn của mình mà âm thầm học Taekwondo cùng Nhu đạo.
Một cái vật qua vai, làm nam nhân kia bị thương không nhẹ, hắn nhíu mày, thần sắc mờ mịt. Nhưng Kỉ Nhạc Huyên cũng không vừa lòng, nàng nhấc chân, dùng giày cao gót hướng ngực hắn đạp một phát. Này không đơn thuần là hướng hắn phát tiết mà còn muốn dạy dỗ hắn.
"Đau sao?"
Kỉ Nhạc Huyên từ trên cao nhìn xuống. Nam nhân kia che ngực, ho khan vài tiếng, hai hàng nước mắt bất lực chảy ra.
"Nhảm nhí, cô bị người ta đạp không đau sao?"
Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy có chút buồn cười, nàng thật không thích đàn ông khóc, lại đá lên tay hắn
"Đại nam nhân, khóc cái gì? Ta nói ngươi còn cảm giác đau thì tâm còn chưa chết. Đừng nghĩ tìm đến cái chết nữa, không phải chỉ là bị người ta đá thôi sao. Nữ nhân trên thế giới này nhiều như vậy, sợ không ai yêu ngươi sao?"
Nam nhân mờ mịt nhìn Kỉ Nhạc Huyên, thấy vậy Kỉ Nhạc Huyên lại phát hỏa
"Ta cảnh cáo ngươi về sau không được nói Giang Diệc Hàm là vợ ngươi, say rượu cũng không được nói!"
Hắn lúc này hiển nhiên đã tỉnh rượu, gật gật đầu
"Được, ta nhớ kỹ. Giang Diệc Hàm là của ngươi, ta sẽ không nói lung tung nữa."
Kỉ Nhạc Huyên kỳ thực thích hắn nói như vậy nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ khinh thường hừ lạnh.
Lúc này, ngồi cách đó không xa, Silvia lại cùng cô bé phục vụ tám chuyện
"Cô xem, tôi nói Nhạc công là chân lý nha"
Cô bé mím môi, dường như có chút dao động, bởi vì nàng thấy vừa rồi Kỉ Nhạc Huyên rất bảnh nha, quả là công khí lộ ra ngoài. Bất quá nàng lại cười
"Không hẳn!"
Bởi vì lúc nàng thấy Giang Diệc Hàm đang đi đến bên cạnh Kỉ Nhạc Huyên, thản nhiên nói
"Đi theo ta."
"Dựa vào đâu? Ta cũng không muốn phá hỏng nhà của ngươi. "
Kỉ Nhạc Huyên ninh mày, khinh thường nói.
Giang Diệc Hàm sắc mặt khẽ đổi, trong mắt ẩn hiện ý cười
"Thế nào? Ngươi sợ?"
"Ai sợ a!Đi thì đi."
Kỉ Nhạc Huyên chính là dạng người không chịu nổi người khác khích tướng mình, một khích liền dính ngay. Giang Diệc Hàm vừa nói xong, nàng đã quay đầu kéo tay Giang mặt than đi ra ngoài.
Mà lúc này Silvia lại nở nụ cười
"Tiểu muội muội, ta tin Nhạc công mới đúng nha."
Cô bé phục vụ chu chu miệng, Silvia còn đang muốn trêu chọc nàng, nhưng lại thấy Cố Nhu Thần bất mãn đứng lên, hướng cửa đuổi theo. Thấy vậy nàng nói với cô bé phục vụ
"Tiểu muội muội, tối nay hai người kia nhất định có kịch hay, nhưng là ai làm gì ai vẫn không biết được. Haha, chị đây còn có việc phải đi trước, cảm ơn cô bé đã mời rượu."
Nói xong Silvia liền nâng ly rượu lên uống hết rồi hướng về phía Cố Nhu Thần đuổi theo....
PS: Các chế mau vote cho ai công đi =)))))))))) Mình theo Nhạc công đảng nha:"> Tại thấy tính cách Nhạc tỷ rất giống mình, cũng trẻ trai và ôn nhu như mình:"> Đã vậy còn tốt bụng, thánh thiện nữa chứ:"> Chế nào dám ói ăn táng liền =))) Silvia yêu nghiệt quá, sợ thiên hạ không loạn mà, Thần tỷ mau mau thu phục bả đi, bả đi đốt nhà hàng xóm quài, nay còn có thêm chế phục vụ là fans BHTT nữa chứ =))))
Bạn nào ko thích nghe lải nhải nên dừng tại đây, còn mấy bạn thuộc #teamhongps thì ở lại nghe xong mình than thở 1 chút rồi chọt mình vài cái hãy ra:))) Mình nói chọt mình vậy thôi chứ chế nào chọt cũng chịu chung số phận với mấy chế ói ở PS1, cũng ăn táng liền =))))
Dạo này đang phải thay đổi cách ăn mặc sao cho già đi, tính mặc ké áo của chị mẹ mà thấy mặc xong chắc giới thiệu 30 người ta lại nói mình giấu tuổi thiệt:((( =))) Còn mặc mấy cái quần rách rách, đeo túi chéo vai lại bị coi là học sinh mẫu giáo, bụi đời chợ Nhỏ đuổi ra:( hiuhiu giờ đi học chọn bộ đồ cũng mất cả tiếng, chán quá hiuhiu ~ Riết rồi không biết mặc gì:( Chế nào khuyên khỏi mặc gì thì nên câm nín ngay và luôn cho tui =)))))))))