Hứa Mạt đi đến ngoài cửa lớn Giang gia vừa vặn chạm mặt em gái Giang Dịch Thần - Giang Đông Linh từ trên xe chồng chưa cưới bước ra.
Giang Đông Linh vừa cùng chồng chưa cưới - Lý Lộc Cát đi nghỉ phép trở về, vẫn chưa biết cửa hôn nhân của Hứa Mạt và Giang Dịch Thần đổ vỡ, cô thân thiết: "Chị dâu, ngày cưới của em với Lộc Cát không dưng sửa lại vào mùng tám tháng sau, đến lúc đó chị không thể vắng mặt nha! Nếu không chị và anh của em cũng dời ngày cưới đi, chúng ta cùng nhau tổ chức lễ cưới?!!"
Hứa Mạt nhìn Giang Đông Linh nói chuyện làm đám cưới tháng sau mà ánh mắt lóe sáng có chút thương hại. Giang Đông Linh là cô gái đáng thương. Cả một đời Giang Đông Linh không nghe người trong Giang gia khuyên can không nên gả cho cái kẻ ngồi trong xe - Lý Lộc Cát, sau khi cô ấy mang thai đứa nhỏ thì chồng mình liền bao dưỡng tình nhân.
Giang Đông Linh là thiên kim tiểu thư Giang gia, chuyện như vậy đâu chịu nổi liền cùng Lý Lộc Cát nháo ầm ĩ. Tuy rằng Giang Dịch Thần bên ngoài cũng làm thế nhưng so với Lý Lộc Cát vẫn còn tốt chán, ít nhất Giang Dịch Thần sẽ không bạo lực đánh đập vợ, mà Lý Lộc Cát thì chuẩn kiểu đàn ông vũ phu. Giang Đông Linh coi trọng mặt mũi, trở về Giang gia có khổ cũng không thể nói, dù sao lúc trước là cô không nghe mọi người khuyên, không nên gả cho Lý Lộc Cát.
Hứa Mạt vừa cùng Giang Dịch Thần xung đột đấu khẩu, giờ phút này cũng không có bao nhiêu tâm tình dây dưa với em gái hắn ta tại cửa ra vào, tùy tiện đáp lời vài câu liền bước đi. Mới vừa đi ra vài bước, Hứa Mạt dừng lại, quay đầu gọi Giang Đông Linh:
"Lý Lộc Cát có thể không phải người phù hợp với em! Em nên suy nghĩ cẩn thận, nếu gả cho hắn ta sẽ phải chịu khổ."
Giang Đông Linh nhìn theo Hứa Mạt đã lái xe đi xa, với câu nói của chị ấy không hiểu sao nổi lên nghi ngờ khó hiểu, trong lòng có chút băn khoăn.
....
Đã nhiều ngày, Hứa Mạt luôn cùng một chỗ với Lục Tử Hoành ở trường Đại học, đi ra đi vào luôn cùng sóng đôi. Ngày ấy, toàn trường khiếp sợ làm cho trong trường bây giờ lan truyền một "Giai thoại". Các sinh viên đều biết rõ thân phận của Hứa Mạt, càng biết cô là vợ chưa cưới của Giang Dịch Thần. Có lẽ hiện tại đã biến thành "Đã từng là."
Lục Tử Hoành tuổi hai mươi hai so với Lục Tử Hoành của tuổi ba mươi hai thì hồn nhiên hơn rất nhiều, khi thì là anh chàng lãnh khốc, lúc lại là anh chàng ôn nhu, đầu óc thế nhưng rất thông minh, cũng rất cố chấp hoặc phải gọi là vô cùng chấp nhất.
Hứa Mạt và Lục Tử Hoành ngồi ở trên mặt cỏ. Hứa Mạt chống cằm đánh giá anh, còn thật nghiêm túc nói: "Lục Tử Hoành, kỳ thật bộ dáng anh nhìn cũng không khó coi cho lắm."
Lục Tử Hoành cười.
Tối hôm qua Hứa Mạt lại tới nhà Tử Hoành, cô lại ngủ trên giường còn anh tiếp tục nằm dưới sàn nhà. Hứa Mạt nhìn anh đang cách cô năm thước:
"Anh chính là nhát gan đi."
"......" Lục Tử Hoành thẹn thùng. Anh mới không phải nhát gan đâu, chỉ là nhìn Hứa Mạt không hiểu sao có chút khẩn trương.
Có bốn đến năm bạn nam sinh đang nô đùa, cùng giỡn với nhau chạy qua, vài cậu nam sinh thi thoảng liếc mắt nhìn Hứa Mạt vài lần, tầm mắt lưu tại chiếc cổ áo lộ ra một mảng da thịt trắng nõn đi sâu xuống. Hứa Mạt bắt gặp Lục Tử Hoành liên tục ném cho những nam sinh đó ánh mắt rất lạnh, mấy nam sinh đó thấy thế liền đánh bài chuồn.......
Di động của Hứa Mạt đột nhiên đổ chuông. Là Cao Tĩnh nói muốn mời cô tới "Bán Đảo" uống cà phê, có việc muốn nói với cô. Trước khi chia tay, Lục Tử Hoành giữ chặt Hứa Mạt, chăm chú nhìn cổ áo của cô đang lộ ra hình ảnh núi non, bất mãn nói: "Về sau không được mặc những kiểu áo thế này, không thích hợp với em!"
Hứa Mạt nghĩ nghĩ, nhưng vẫn không rõ: "Vì sao không thích hợp? Em thấy rất đẹp mà, trong nhà vẫn còn rất nhiều kiểu này, em tính mỗi ngày đổi một cái."
Lục Tử Hoành nhíu mày: "Không được!"
Hứa Mạt nhíu mày, ôm cánh tay: "Chàng ngốc! Mới vài ngày mà gen bá đạo đã bắt đầu trổi dậy rồi? Hãy cho em một cái lý do "Không được" nào."
Lục Tử Hoành nhìn khe rãnh khêu gợi kia, mặt đỏ lên, một chữ trong cổ họng cũng không phát ra.
Hứa Mạt nhìn khuôn mặt anh đỏ như ớt chuông, biểu cảm gì đều thể hiện rõ - Rất bại lộ. Hứa Mạt tự mình xem xét một phen, âm thầm buồn cười. Cổ áo chỉ hơi thấp một chút thôi, mọi thứ vẫn hoàn hảo. Có thế này vài ngày, anh chàng liền bộc lộ ra ham muốn chiếm hưu dã man.
Hứa Mạt đến "Bán Đảo" uống cà phê, Cao Tĩnh không xuất hiện mà là...: "Hứa tiểu thư, mời bên này."
Từ Tiểu Cẩn đứng lên, hô gọi Hứa Mạt.
Hứa Mạt trông thấy Từ Tiểu Cẩn trong lòng không thoải mái, cô lập tức nhìn chung quanh rồi mới đi lên tầng trên. Đồng thời di động hiển thị một tin nhắn của Cao Tĩnh: "Thực xin lỗi, là Từ tiểu thư muốn gặp em nên nhờ anh giúp hẹn em ra."
"Cô tìm tôi?"
Hứa Mạt vừa thấy Từ Tiểu Cẩn, sắc mặt từ trước đã giận giờ lại thêm hận pha vào giống hoàn toàn trước kia thù hận sâu nặng chồng chất. Cho dù đây là mười năm trước, cô vẫn như cũ không thể khiến bản thân không độc ác với cô ta. Cái loại thù hận này đã hóa thành một loại bản năng, làm lý trí cô khó mà khống chế.
"Vâng. Là tôi nhờ anh Cao Tĩnh hẹn cô ra gặp mặt."
Từ Tiểu Cẩn đoán được, nếu cô hẹn Hứa Mạt khẳng định Hứa Mạt sẽ không đi.
"Cô muốn biết tôi và Giang Dịch Thần có thực sự hủy hôn?" Hứa Mạt không tính toán ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Từ Tiểu Cẩn.
Từ Tiểu Cẩn trầm mặc một lúc, hỏi: "Đúng vậy.... Tôi muốn biết đêm hôm đó cô công bố tất cả đều là sự thật? Cô thật sự hủy bỏ hôn ước........."
"A. Nếu cô muốn biết những lời tôi nói về hôn ước ngày hôm đó, tôi có thể khẳng định cho cô một lần nữa... Đúng vậy! Hôn ước hai bên đã bị hủy. Từ giờ trở đi nam hôn nữ gả không liên quan tới nhau, cô tiếp tục tìm anh ta mà bắt đầu lại tình yêu đi!"
Hứa Mạt xoay người bước đi, đi ra một bước sau đó dừng lại, đưa lưng về phía Từ Tiểu Cẩn nói: "Còn nữa, phiền cô nhớ kỹ, tôi không ưa cô nên đừng có xuất hiện lần nữa trước mặt tôi."
Từ Tiểu Cẩn đuổi theo kịp hai bước, áy náy nói: "Thực xin lỗi, tôi......"
Hứa Mạt cười lạnh một tiếng, không hề để ý cô ta. Từ Tiểu Cẩn a Từ Tiểu Cẩn, cô không có gì phải thực xin lỗi tôi, cô thương tổn tôi thì tôi cũng thế, vốn không có gì là đúng hay sai để nói.
Hứa Mạt căm ghét Từ Tiểu Cẩn, căm ghét cô ta thiện lương ôn nhu, bởi vì suốt một đời, Từ Tiểu Cẩn có bao nhiêu "Thiện lương", "Ôn nhu", Giang Dịch Thần đối với cô lại có bấy nhiêu vô tình và lạnh lùng. Cô ta càng tỏ ra khoan dung và thoái nhượng thì đối với Hứa Mạt mà nói chính là càng nhiều tra tấn, có vẻ cô càng thêm ác độc không chịu nổi. Cô thà chấp nhận Từ Tiểu Cẩn nhảy ra cùng cô đối chọi gay gắt, khăng khăng tranh cao thấp mà không phải tránh sau lưng Giang Dịch Thần mắt ươn ướt diễm lệ mông lung khóc! Thôi, đều là chuyện xưa trước kia không đáng giá cho cô hao phí thanh xuân đi tiếp tục tranh giành thứ không đáng có.
....
Trên thương trường, Giang gia và Hứa gia - hai nhà gây ra mâu thuẫn dẫn đến một trận ồn ào huyên náo, dự án xây dựng khu biệt thự cao ốc do hai nhà tích cực hợp tác cũng bị mọi người nghi ngờ, nhiều nhà đầu tư khác không dám mạo hiểm dây vào vũng nước đục này. Nếu Hứa gia cùng Giang gia trở mặt, số tiền đầu tư vào không biết có thu hồi lại được vốn không chứ đừng nói tới tiền lãi.
Lúc trước Hứa Minh Sơn vì làm cho Giang Dịch Thần đáp ứng cưới Hứa Mạt, đuổi gần như hầu hết các nhà đầu tư ra khỏi dự án, chính mình góp vốn xây dựng. Hiện tại tình thế đối với hai nhà Hứa - Giang đều rất bất lợi. Hứa Mạt không quan tâm lắm tới vấn đề đó. Chỉ cần cha cô còn sống thì Hứa gia vẫn đứng không ngã, Hứa Minh Sơn chính là cây đại thụ của Hứa gia.
Hứa Mạt đứng ở ban công phòng ngủ, nhìn phía xa xa hoàng hôn đang dần buông xuống, trên mặt bể bơi dưới sân dập dờn một mảnh sắc ánh vàng pha hồng. Cuộc sống như thế thật chân thật! Cô thực sự còn sống, mọi thứ đẹp cô sở hữu tốt và yêu quý một lần nữa trở lại bên người cô! Người thân, tuổi thanh xuân, vẻ đẹp, danh dự, địa vị, tài sản... cô lại được sở hữu tất cả một lần nữa!
Không biết đây là mộng, hay là thứ cô nghĩ cả đời này đều không còn là mộng! Trong đầu cô hiện lên ký ức kiếp trước Lục Tử Hoành mang theo ánh mắt trầm mặc mà ôn nhu, còn Lục Tử Hoành hiện tại, khi thì không cẩn thận biểu hiện dịu ngoan hoặc bá đạo, cô không khỏi loan khóe môi cười rộ lên. Cô bắt đầu có chút nhớ anh rồi.
Hứa Mạt hít vào không khí đầy gió mát lạnh, tưởng tượng thấy tương lai tốt đẹp mỗi ngày. Cô sẽ sinh cho anh mấy đứa nhỏ đây? Một bé thì quá ít, hai bé cũng không đủ, ba bé thì vừa vặn nhỉ. Lục Tử Hoành dáng người cao ráo, sinh đứa nhỏ sẽ cao lớn, sinh con trai tất nhiên cũng không thấp. Bé trai có thân hình cao ngũ quan phải tương đối nhìn thuận mắt. Còn nữa, không nói đến dung nhan của cô, khuôn mặt Lục Tử Hoành mặc dù so ra kém Giang Dịch Thần nhưng cũng không tệ......
Hứa Mạt lập ra kế hoạch cho tương lai tâm tình liền vui vẻ. Hiện tại cô muốn đi gặp Lục Tử Hoành. Hứa Mạt đang định ra khỏi nhà đã bị Hứa Minh Sơn phát hiện.
"Con lại định đi gặp thằng nhóc kia?!" Hứa Minh Sơn rống giận: "Trong mắt con có còn người cha này nữa không?"
"Ba, Lục Tử Hoành không có gì không tốt. Giang Dịch Thần có bối cảnh và ưu tú thì như thế nào, anh ta không thương con, con cũng không thương anh ta, trói buộc ở cùng nhau có sống cũng không vui vẻ hạnh phúc."
Hứa Mạt không phải con người dễ dàng vì người khác mà thay đổi chủ ý của chính mình. Một khi cô đã quyết định cả đời này đi theo Lục Tử Hoành liền sẽ không thay đổi. Hơn nữa cô tin tưởng vào sự cưng chiều của cha sẽ không vì thế mà cùng cô quyết liệt.
"Con! Con luôn miệng nói "Yêu", vậy con cũng biết sống trên đời này, trừ bỏ vui buồn của bản thân ra còn có một thứ gọi là "Trách nhiệm" chứ! Con phải gả cho Giang Dịch Thần, ta - Hứa Minh Sơn liều mạng cùng Giang gia xé rách mặt mạo hiểm bức hắn đi vào khuôn khổ, hiện tại con lại một câu "Không muốn gả". Như thế là lật lọng, con có nghĩ cho cha không? Nghĩ cho Hứa gia không?"
Trong lòng Hứa Mạt hung hăng va chạm kịch liệt. Đời trước, Hứa Minh Sơn vì thỏa mãn tâm nguyện của cô, tính kế Giang gia, cuối cùng ngược lại bị cắn trả làm Hứa gia phá sản. Hứa Minh Sơn qua tuổi sáu mươi, một thân một mình nằm trong bệnh viện, trong đêm tối vắng lặng mà ra đi. Lúc cô thấy cha trên giường bệnh thân thể tiều tụy, cô đơn, đau lòng và hối hận như thanh kiếm đâm thấu tim gan cô.
Khi nghe tới câu chất vấn của cha lúc này đây Hứa Mạt triệt để ý thức được từ trước tới giờ cô luôn luôn ích kỷ, chỉ nghĩ đến buồn vui của mình mà chưa từng nghĩ cho cha, cho Hứa gia này.....
Hứa Minh Sơn nhìn con gái với vẻ mặt trầm trọng, bất đắc dĩ thở dài: "Không được lại đi gặp tên nhóc đó, nó bây giờ vẫn còn là một sinh viên không đủ năng lực mang cho con hạnh phúc. Nghe lời cha đi con."
Hứa Mạt lặng yên không tiếng động, trong lòng ương ngạnh hoảng hốt. Yên lặng lên lầu.
Tối nay trăng tròn, ánh trăng trải dài ngàn cây số, mong manh một mảnh mây bay giống như lụa mỏng lan khắp bầu trời, che không được vầng hào quang ánh trăng, vô vàn tia sáng chiếu lên người Hứa Mạt. Hứa Mạt nhìn mặt trăng, trong lòng trầm trọng. Hứa Minh Sơn nói với cô, ngày mai đi dự cuộc họp báo làm sáng tỏ việc giải trừ hôn ước giữa hai nhà Giang - Hứa, họp báo này là để "bác bỏ tin đồn".
"Giờ cha không quan tâm con có nguyện ý hay không nguyện ý lấy Giang Dịch Thần, nếu con còn nhận người cha này thì ngày mai nhất định phải đi, đừng để cho cha mất mặt!" Hứa Minh Sơn nói vậy cho cô biết.
Hứa Mạt nghĩ mãi mà không hiểu lý do gì Giang Dịch Thần nhượng bộ đồng ý, Từ Tiểu Cẩn cũng trở lại bên anh ta, anh ta còn muốn dây dưa không rõ với cô? Aiz... Bất chấp đóng giả bộ dáng của một người đàn ông si tình, tiền bạc và sự nghiệp với anh ta mà nói lại khá quan trọng, cho dù không thể âu yếm người phụ nữ quan trọng của đời mình cũng không làm anh bận tâm tới việc có hay không có một cô vợ giàu sang. Nếu không có chuyện như thế, Giang Dịch Thần cũng sẽ không cưới cô và cùng nhau sống chung cả đời.
Buồn cười!
Giang Dịch Thần và cô bất hòa trong cuộc sống hôn nhân. Cô đã từng cùng anh ta đầu ấp tay gối, anh ta cũng ôn tồn đối xử với cô, tất cả chỉ là dối trá chưa tới thời điểm phá nát da mặt nhau, lúc đó tâm anh ta còn chưa có hướng hết về Từ Tiểu Cẩn. Vợ và tiểu tình nhân chiến tranh chỉ có một người được phép sống sót. Bất hạnh thay cô chính là kẻ phải chết kia. Khát cầu tình yêu, liều mạng đem về cho mình tình yêu thì lại là kẻ luôn bị vứt bỏ. Đoạn tình yêu lộng lẫy xinh đẹp như hoa hồng nháy mắt héo rũ, bất cứ lúc nào nhớ tới, đối với Hứa Mạt mà nói đều là một loại tra tấn làm cho thù hận cùng ghen tị càng thêm điên cuồng. Cô từng yêu anh ta sâu sắc, mà lúc này đây cô không mong muốn lại dây dưa với anh ta! Một chút cũng không muốn nghĩ đến!
Hứa Mạt đang yên lặng nhớ lại tất cả ký ức "yêu hận tình thù" đời trước thì tiếng chuông di động đột ngột vang lên, là Lục Tử Hoành gọi:
"Alo...... Lục Tử Hoành."
"...... Mạt."
"Ừm?"
"Em đêm nay thật đẹp, màu đỏ thật thích hợp với em." Đầu kia điện thoại là giọng nói ấm áp của Lục Tử Hoành.
Hứa Mạt kinh ngạc, rõ ràng mình đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng ở đâu ra màu đỏ...... Hứa Mạt bỗng nhiên nhớ tới, bưng kín góc váy! Trên người cô chỉ có quần lót là màu đỏ!
Hứa Mạt vội vàng đi xuống xem. Nương theo ánh trăng, vừa vặn nhìn thấy người mặc áo sơ mi trắng, Lục Tử Hoành đứng cạnh hàng cây nhỏ gần ban công cười nhìn cô.
Anh chàng vô sỉ này, lá gan càng lúc càng lớn! Thế mà lại trực tiếp đến nhà cô.