Đêm qua Lục Tử Hoành đi đến Chu gia là vì chuyện gốm sứ. Chu Triển Thanh đối với phương diện này có chút nghiên cứu, là người rất thích sưu tầm, biết người trong nghề cũng nhiều. Chu Triển Thanh rất xem trọng Lục Tử Hoành nên mời Lục Tử Hoành đến chơi, muốn giới thiệu anh với vài người lành nghề.
"Mạt, chờ hai ngày nữa chuyện bên ông nội thuận lời, anh muốn đi Nhật Bản một chuyến. Chu Triển Thanh đã liên lạc với một đại sư về gốm sứ người Nhật, Đường Bản Trí Cửu, anh muốn đem theo những sản phẩm thiết kế và bản vẽ trước đây, đi qua nhìn một chút."
Lục Tử Hoành cùng Hứa Mạt nằm ở trên giường, Lục Tử Hoành vuốt mái tóc dài của cô.
"Dạ, tốt vô cùng. Em ủng hộ anh. Anh dự định đi bao lâu?"
"Có lẽ...chừng một tuần."
"Đáng tiếc, gốm sứ nước ta phát triển không bằng những quốc gia khác, anh phải học thật tốt, trở về phát dương quang đại!"
"Tuân lệnh, bà xã! Sáng mai cùng anh đi đến Tiếu gia một chuyến, nói về chuyện gia sản một chút, là người cha đó yêu cầu."
"Cũng được, mọi người sóm nói trắng ra, tránh phải sử dụng thủ đoạn ngoài sáng trong tối."
"Tình huống bây giờ của ông nội không tốt lắm, quan hệ cha mẹ ruột lại như vậy, em trai cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, dã tâm không nhỏ, giương cung bạt kiếm đúng là không thể thiếu."
Hứa Mạt nghe ra phiền muộn trong lòng của Lục Tử Hoành, an ủi, "Không có chuyện gì.
Đều sẽ tốt lên thôi."
****
"Tiểu Cẩn, tối qua ngủ có ngon không?" Đỗ Khang đem một ly nước ấm để trên bàn ăn.
"Dạ, ngủ ngon vô cùng, cám ơn anh..." Từ Tiểu Cẩn đem vài sợi tóc vén ở sau tai. Đột nhiên vào ở trong nhà một người đàn ông xa lạ, có chút không được tự nhiên.
"Vậy, em bây giờ có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra ở trên người em không?" Đỗ Khang thật tò mòvề cô gái này, luôn cảm thấy trong lòng cô tựa hồ cất giấu bí mật, làm cho hắn không nhịn được nghĩ muốn tìm hiểu.
"Anh Khang, tôi..." Từ Tiểu Cẩn do dự, "Nếu tôi nói, tôi có một người mẹ là kẻ giết người...Anh sẽ chán ghét tôi sao..."
Đỗ Khang trong ánh mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che dấu. " Không biết, mẹ em là mẹ em, em là em."
Từ Tiểu Cẩn đem chuyện của Từ Thu Yến nói cho Đỗ Khang nghe, đương nhiên, về đoạn tình cảm của cô cùng Giang Dịch Thần, chỉ kể sơ lược qua, không có đề cập đến chuyện mang thai, sinh non.
"Hóa ra là đêm đó em cố ý đến tìm tôi."
"Thật xin lỗi, anh Khang, tôi hẳn là nên nói sớm một chút cho anh biết."
"Hiện tại, cũng không muộn."
Từ Tiểu Cẩn mong đợi giữ chặt tay của Đỗ Khang, "Anh Khang, mẹ tôi còn có thể cứu không? Anh mau cứu bà ấy, được không?"
Đỗ Khang thở dài, "Tiểu Cẩn, trừ phi mẹ em có lập công lớn, bằng không, đời này khó có thể ra ngoài, tuy rằng tôi rất muốn giúp em, nhưng...quả thật bất lực."
Từ Tiểu Cẩn nước mắt chảy dài, đôi môi run rẩy, "Tại sao lại như vậy..."
"Tiểu Cẩn, em đừng đau lòng, về sau nếu gặp khó khăn gì, em có thể giống như đêm hôm đó, gọi cho tôi. Tôi sẽ giúp em."
"Cám ơn anh, anh Khang..."
Từ Tiểu Cẩn bi thống, tựa vào trên vai Đỗ Khang khóc. Trong đôi mắt Đỗ Khang ánh lên vẻ kỳ quái, "Em cùng Giang Dịch Thần...trước đây..."
Từ Tiểu Cẩn trong lòng lộp bộp một hồi, "Chúng tôi, trước đây chỉ là bạn bè, không có cái khác..."
"À, tôi còn tưởng rằng khi đó trên báo chính là em."
"Không, không phải."
Từ Tiểu Cẩn che giấu Đỗ Khang. Không thể cho hắn biết, tuyệt đối không thể. Đỗ Khang đối với chuyện tình cảm lại thích trong sạch, nếu biết cô ta đã từng cùng với người đàn ông khách, nhất định sẽ ngại...
Đỗ Khang nghĩ nghĩ, là hắn đa tâm.
Hứa Mạt cùng Lục Tử Hoành đến Tiếu gia, Tiếu Hoành, Thẩm Gia Bích, Tiếu Cần đều ở đây, còn có một người phụ nữ mặt mày rất hiền lành, khiến cho Hứa Mạt nhớ tới Quan Âm Bồ Tát trong Tây Du Ký, bởi vù giữa chân mày của người này cũng có một nốt ruồi màu đỏ.
Thẩm Gia Bích cả người đều tản ra khí thế lạnh như băng, cùng với người phụ nữ có nốt ruồi
đỏ rất khác biệt. Một người cao ngạo, lạnh lùng, một người nhã nhặn, một là vợ trong nhà của Tiếu Hoành, một là vợ bên ngoài của ông ấy. Người phụ nữ này mặc quần áo xinh đẹp, là mẹ của Tiếu Thiên Cần.
"Dì xinh đẹp, nước trái cây, cẩn thận có chút nóng." Tiếu Thiên Cần đem nước chanh đưa cho mẹ mình. Cô gọi Thẩm Gia Bích là "mẹ", không thể kêu người phụ nữ ăn mặc xih đẹp này là "mẹ" được, đây cũng là chuyện người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp hận nhất. Mang thai mười tháng, sinh con xong lại có một người phụ nữ khác xen vào muốn con mình gọi "mẹ", bà sao mà không tức, không tranh chứ?
Hành động này của Tiếu Thiên Cần dẫn tới một tiếng hừ lạnh của Thẩm Gia Bích, ánh mắt nhìn về phía Lục Tử Hoành---con trai của bà. "Tử Hoành, Tiểu Mạt, các con đi xa đến đây có mệt không."
"Không sao, lái xe chỉ mất có một giờ." Lục Tử Hoành nói.
"Ông nội có khỏe không?" Hứa Mạt không nhìn thấy Tiếu lão gia tử, nghĩ có lẽ hôm nay mấy người bọn họ nói chuyện, ông ấy cũng không biết.
"Lão nhân gia thân thể không được khỏe, việc này cũng không cần để cho ông quan tâm nhiều." Tiếu Hoành nói, trên mặt có chút phấn chấn.
"Tử Hoành, ta là mẹ của Thiên Cần, con gọi ta là dì xinh đẹp là được." Người phụ nữ mặc quần áo xinh đẹp giới thiệu, biểu tình trái lại rất hiền lành.
Một hồi chào hỏi hư tình giả ý, Tiếu Hoành đề cập thẳng vào vấn đề.
"Tử Hoành, con và Thiên Cần đều là con ta, con cháu của Tiếu gia. Ông nội các con hiện tại bệnh nặng, đều óc lúc thì thanh tỉnh lúc thì hồ đồ, ra quyết định có phần bất công. Đối với việc phân chia tài sản, chúng ta là người một nhà vẫn nên thương lượng tốt rồi quyết định."
Trong lòng Hứa Mạt hừ lạnh một tiếng, Tiếu lão gia tử thân thể không tốt, cũng không phải
đầu óc không tốt, mấy ngày hôm trước cô cũng không nhìn ra đầu ốc ông không rõ ràng lắm.
"Ông xã, ông nói lời này mà không suy nghĩ, ba làm sao mà đầu óc không minh mẫn, làm những quyết định kia đều có luật sư công chứng!"
"Chị Gia Bích, chị đừng kích động, nghe Hoành ca nói hết đã." Người phụ nữ xinh đẹp nói.
Hứa Mạt cẩn thận quan sát biểu tình của người phụ nữ xinh đẹp, giọt nước cũng không lọt, hoặc chính là một người hoàn toàn vộ hại, hoặc là, chính là một...tâm kế rất sâu! Dì Bích là một người lợi hại như vậy, đều không đấu ngược lại bà ta, có thể thấy được, thực lực của bà ta không tầm thường. Nếu Tử Hoành ở Tiếu gia, người phụ nữ này chính là một cái đinh, không dễ đối phó.
Tiếu Hoành kiên trì muốn Tử Hoành đem bệnh viện đang tiếp quản giao ba phần cho Thiên Cần, tài sản cũng vậy, bốn phần sáu, Tiếu Thiên Cần chiếm sáu phần, Lục Tử Hoành chiếm bốn phần. Lục Tử Hoành vẫn không có tỏ thái độ, hắn không biểu lộ thái độ, tự có Thẩm Gia Bích ra mặt.
Mấy người tranh luận một phen cũng không có kết quả, không ai nhường ai. Hứa Mạt trong lòng lại ra quyết định, Tiếu gia nợ Lục Tử Hoành, Tử Hoành không thèm để ý, bà ấy giúp đoạt lại cũng vậy!
Theo Tiếu Hoành trong nhà đi ra, Thẩm Gia Bích lái xe đưa hai vợ chồng Lục Tử Hoành đến bệnh viện, thăm Tiếu lão gia tử.
"Ông nội, ông có khỏe không?" Hứa Mạt đem hoa cắm ở bệ cửa sổ trong phòng bệnh VIP. Tiếu lão gia tử tự mình mở bệnh viện, căn phòng điều trị này là ông tự chuẩn bị cho mình, rộng rãi sáng sủa, ban công, bồn cảnh đầy đủ mọi thứ, cùng phòng ngủ trong nhà có vài phần tương tự.
"Tử Hoành, Hứa Mạt nha đầu, các con giờ mới nhớ tới ông già ta đây, nhiều ngày như vậy mới nhớ đến thăm ta."
"Xin lỗi ông nội, mấy ngày nay bị nhiều việc quấn lấy, con nhất thời chưa kịp, cũng sợ làm hỏng việc làm cho ông thất vọng." Lục Tử Hoành nói.
Tiếu lão gia tử vỗ vỗ mu bàn tay Lục Tử Hoành, "Tử Hoành à, ông là thật tâm hi vong, con có thể tiếp nhận sản nghiệp của ông nội, mọi người đều là tinh anh, đến cha con lại...Aiz! Ông nội mong con, đem sản nghiệp tiếp tục phát triển."
"Ông nội," Lục Tử Hoành cầm tay của lão nhân, "Ông sẽ khỏe lại, giờ con chỉ giúp ông xử lý, chở ông khỏe lại, vẫn phải là ông tới quản."
Tiếu lão gia tử lắc đầu, "Không...ông đã già rồi..."
Hai vợ chồng Hứa Mạt trò chuyện với Tiếu lão gia tử đền trời tối mới quay về. Lúc gần đi, Tiếu lão gia tử gọi Lục Tử Hoành lại, Hứa Mạt đi xuống lầu trước.
"Tử Hoành, chuyện của Hắc Long hội chú Lý đã nói cho ta biết, đây không phải là con đường đứng đắn, sau này con ngàn vạn lần đừng nên tìm họ, cho dù giúp đỡ cũng không được, con không biết sau khi nghe xong ta có bao nhiêu lo lắng cho con đâu!"
"Ông nội hãy yên tâm, con đã sớm tìm được chứng cớ phạm tội của bọn họ, chờ mọi chuyện
ổn định, con sẽ giao cho cảnh sát, đem tổ chức hại ngày này kết thúc."
"Được! Kết thúc cũng tốt, phía bên kia cứ nhìn chằm chằm vào con, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay. Con phải tuyệt đối nhớ kỹ, không được lỗ mãng, ngàn vạn lần không được để cho bọn họ biết là con làm, người làm ăn, sợ nhất đụng vào hắc – thủ, biết không?"
A Hổ cùng Lý Trường An đúng lúc ở trong hội làm tiểu lâu la, còn chưa kịp làm đại sự, thì đã tách ra khỏi tổ chức cũng tính là THUẬN.
****
Đỗ Khang thuận theo tự nhiên cùng Từ Tiểu Cẩn ở cùng một chỗ, ra vào một đôi. Hướng Tả, A Hổ khổ vì có người ở bên cạnh cô ta, cũng không trêu chọc cô ta được.
Ngày hôm đó, Đỗ Khang mới từ văn phòng luật đi ra, liền tới một chiếc xe, đưa hắn tới một quán cà phê gần đó.
"Đỗ tiên sinh, mời ngồi." Hứa Mạt mời Đỗ Khang ngồi.
"Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp. Lần trước cô đàn bản Xônat Ánh Trăng bây giờ vẫn còn dư âm văng vẳng bên tai tôi, Đỗ mỗ thật sự là bái phục!" Đỗ Khang cảm thán nói.
"Trùng hợp thôi, anh quá khen."
"Hôm nay Hứa tiểu thư hẹn Đỗ mỗ đến đây, không biết có chuyện gì không?"
Hứa Mạt cười yếu ớt, không nói thẳng, "Nghe nói gần đây Đỗ tiên sinh có bạn gái mới."
Đỗ Khang có chút bất ngờ, việc này, cô còn chú ý tới việc hắn có bạn gái?
"Tin tức của cô thật nhanh, đúng vậy, tôi có bạn gái, là một...cô gái đơn thuần." Đỗ Khang
độc thân đã một thời gian, đồng nghiệp giới thiệu vài cô gái vẫn không vừa mắt.
"Chức mừng, chúc mừng, thật ra...bạn gái của anh và tôi biết nhau."
"Hả? Đúng rồi, đúng rồi, lần trước ở bửa tiệc, cô ấy cũng có đi, các người khi đó biết nhau?"
"Không, chúng tôi quen biết sớm hơn, có nhiều chuyện sâu xa, tỷ như...Cô ta rất muốn diệu trừ tôi, cùng con của tôi."
Đỗ Khang cau mày, kinh ngạc!
"Cô là có ý gì?!"
"Có ý gì, anh xem cái này sẽ biết." Hứa Mạt đem một xấp tài liệu đẩy qua cho Đỗ Khang, bên trong có tài liệu cặn kẽ liên quan đến Từ Tiểu Cẩn, nhất là liên quan đến Giang Dịch Thần, cùng chuyện trước đó cô ta bắt cóc cô.
Đỗ Khang nhìn, ánh mắt càng ngày càng khiếp sợ.
Không, sẽ không...
Từ Tiểu Cẩn, vậy mà đang gạt hắn? Về chuyện sanh non, hãm hại, những chuyện này đều cho nói cho hắn biết. Càng làm cho Đỗ Khang tức giận, là Từ Tiểu Cẩn tuần trước còn đi gặp Giang Dịch Thần, trong ảnh chụp hai người đang ôm nhau.
Hứa Mạt thấy trên mặt Đỗ Khang xanh đỏ luân phiên, rất là tráng lệ.
Đỗ Khang là bị giận đến hồ đồ, cũng bởi vì tin tưởng Hứa Mạt đường đường là chủ tịch Long Khoa sẽ không gạt người, chuyện này cũng sẽ không hoài nghi, ngày trong tấm hình kia thật ra là giả. Tấm hình này thật ra là chiếu theo hình cũ của Từ Tiểu Cẩn và Giang Dịch Thần.
Từ Tiểu Cẩn muốn hãm hại cô, vừa vặn cô cũng sẽ dùng một chút thủ đoạn trả lại cô ta.
****
Lục Tử Hoành đi Nhật Bản, trời vào đông. Sáng sớm thức dậy, trong rừng là phủ đầy sương.
Sáng sớm Lục Tử Hoành gọi điện thoại tới, ân cần hỏi tình huống của Hứa Mạt.
"Đều vẫn khỏe, anh hãy an tâm xử lý tớt chuyện bên kia đi."
"Được, hai ngày này nhiệt độ xuống thấp, mặc nhiều quần áo vào, đừng để bị lạnh."
"Lại nữa rồi."
....
Julie&R hiển nhiên đã trở thành thú vui của Hứa Mạt, không có việc gì liền đi điều tra một chút, Chu Tĩnh Nhã gần đây thật quy cũ, làm cho Hứa Mạt cảm thấy càng không dễ ra tay.
"Đại tiểu thư, vừa rồi Trường An truyền tin tức tới, Chu Tĩnh Nhã cũng đi theo tới Nhật Bản. Cùng tiên sinh ở cùng một chỗ." Hướng Tả vội vã chạy tới nói cho Hứa Mạt.
"Cái gì? Thật không?" Hứa Mạt không vui. Lục Tử Hoành không có nói với cô, Chu Tĩnh Nhã cùng hắn ở cùng một chỗ!
Hắn gạt cô sao?
Không, sẽ không. Tử Hoành không phải người như vậy. Vậy là, Chu Tĩnh Nhã lại giở trò.
Hứa Mạt truy xét mới hồi mới biết, thì ra Đường Bản Trí Cửu là người quen cũ của Chu Triển Thanh, Chu Tĩnh Nhã đã sớm mưu tính hành trình lần này...
Hứa Mạt giận không chỗ phát tiết.
Được, vừa vặn. Chu Tĩnh Nhã rốt cuộc cùng lộ ra cái đuôi hồ ly. Cô tin tưởng Tử Hoành tuyệt đối sẽ không phản bội cô.
Khoảng cách hai người trở về, còn một tuần nữa. Cô sẽ dùng một tuần này, chuẩn bị tốt cho
Chu Tĩnh Nhã một phần "hậu lễ", không cho cô ta một bất ngờ thật lớn, cô sẽ đem chữ "Hứa Mạt" viết ngược lại.