Bóng đêm dày đặc, trong núi chim hót líu lo, đêm thu gió mát, thổi vào những cây cỏ khô trong rừng.
Ba người đàn ông lực lưỡng ôm một cái bao bố to, một người soi đèn pin, đi lên núi, phía sau hai người thì thầm nói chuyện với nhau.
"Thiết ca, đây chính là một phụ nữ có thai đó, nếu mà làm không tốt chính là một xác hai mạng, chúng ta có thể hay không bị..."
"Đúng đó, tao cũng cảm thấy có chút không được..."
"Đồ nhát gan." Tên rọi đèn pin phía trước mắng, "Cũng không phải bắt mày giết cô ta, sợ cái gì. Vả lại, sau khi chuyện thành công tao cho tụi mày một khoản tiền! Cho tụi mày đi núi Quý
Châu mua hai con vợ, hai đứa bây chưa vợ, có gì mà băn khoăn do dự!"
Hai tên phía sau suy nghĩ một chút, quả thật là như vậy.
Tên phía trước rọi đèn pin chính là tên gây sự con của người chết kia, ở địa phương có chút tên tuổi lăn lộn trong xã hội, biệt hiệu "Trương Lục". Hai tên phía sau là đàn em bình thường hay đi theo hắn, đều là trong thôn ra, bình thường chuyên làm nghề buôn bán mê dược, nên làm việc này rất thuận lợi.
Trương Lục lăn lộn trong giới cũng không phải là không có nguyên nhân, cha hắn – Trương Đức Cương khi còn trẻ cũng cầm đầu một băng nhóm, cũng vì vậy mà tính tình vô cùng ngang ngược, đi công trường gây rối muốn lừa tiền, nhưng tiền không có lại bị mất luôn cái mạng.
Trương Lục cầm tiền bồi thường, mua xe, ra vào các hội quán sa hoa, tìm đàn bà, đánh bài, chưa đến hai ngày thì xài hết, còn thiếu nợ cá cược. Đã từng nhận được lợi lộc, nay tiền tiêu hết còn bị đòi nợ, đương nhiên là không cam lòng, vì vậy lại muốn lừa chút tiền, nhưng người của công ty lại khôn khéo xảo quyệt, hắn không cách nào moi được tiền từ họ.
Hắc có suy nghĩ tính bắt cóc tống tiền, nhưng lại không có gan đi làm. Lúc đang do dự, có người tìm hắn, nói muốn cùng hắn hợp tác. Người đó cho hắn hai mươi lăm vạn, làm cho người phụ nữ này nếm chút khổ sở, tốt nhất là làm hư thai, không làm ảnh hưởng tới tính mạng là được.
Trương Lục nghĩ việc này có thể nhận, mạo hiểm so với bắt cóc tống tiền thấp hơn không ít. Người đó đại khái là kẻ thù hoặc là tình địch của người phụ nữ này. Người tìm hắn là một phụ nữ, mang kính mắt lớn, mặc áo gió, đội mũ, cụ thể cao thấp không rõ, chỉ cảm thấy là một phụ nữ thanh tú. Có điều, tối nay người phụ nữ đó sẽ đem tiền đưa cho hắn, đến lúc đó có thể nhìn kỹ rồi.
Khi Hứa Mạt mơ mơ màng màng khôi phục ý thức, ba người đã đem cô đặt trên mặt đất ở khu vực ngoại ô, trước một ngôi mộ.
Hứa Mạt bị che mắt bằng vải, miệng cũng bị bịt lại, không nói được.
Là ai? Là ai muốn bắt cóc cô.
Bị bắt cóc thế này, Hứa Mạt cũng không phải là bị lần đầu, hồi học cao trung cô đã bị một
lần.
Trong đầu Hứa Mạt nhanh chóng vẽ ra rất nhiều khả năng. Bắt cóc cô không ngoài khả năng vì tiền. Suy nghĩ một chút, cô dường như không kết thù với ai. Bỗng nhiên, trong đầu cô xẹt qua hình ảnh Từ Tiểu Cẩn. Không lẽ có liên quan tới cô ta?
Hứa Mạt nhớ tới đứa con trong bụng, vốn dĩ không sợ, nay tim lại thình thịch đập mạnh.
Trương Lục đè Hứa Mạt xuống mộ dập đầu mấy cái.
"Hừ! Đây là do cô thiếu nợ người khác!"
Người đàn ông đè đầu Hứa Mạt giọng căm hận nói, ngôi mộ này chính là mộ Trương Đức Cương.
Hứa Mạt bị bịt mắt, không nhìn thấy, nhưng suy nghĩ lại đã có chút manh mối. Chẳng lẽ, là người đàn ông họ Trương trước đó vài ngày tới đòi bồi thường nhưng không thành. Lúc ấy ra mặt là Lưu tổng bên bất động sản, Hứa Mạt cũng không gặp qua Trương Lục, không biết âm thanh này có phải là hắn không.
Ba người Trường Lục ném Hứa Mạt tới một cái hang động trên núi, bên cửa động để mấy bó củi khô, là nơi nông dân đi làm củi đốt rẫy để ở chỗ này. Hai người đàn ông vạm vỡ đến cửa hàng chuốc thuốc mê cô bản thân không biết điện thoại là gì, cũng thật không ngờ trên người Hứa Mạt có điện thoại. Hứa Mạt tay chân bị trói, muốn lấy điện thoại từ trong quần.
"Lục ca, ném cô ta ở đây sao?"
"Ừ. Để ở đây đi, cho cô ta nhịn đói vài ngày..." Trương Lục nói. Nếu nói muốn hắn xử lý một phụ nữ có thai, hắn quả thật có chút không dám, vả lại bối cảnh gia đình người phụ nữ này dường như rất cao, nếu hắn làm ra chuyện nguy hiểm gì, là toi đời.
Hứa Mạt giằng co rất lâu, cổ tay cũng bị chà xát đến đau đớn, rốt cục mới có thể duỗi tay đến trong túi quần, đầu ngón tay đựng tới điện thoại di động, chạm tới bàn phím. Nhưng làm thế nào để cho người khác biết tình cảnh hiện tại cùng phương hướng của cô đây.
Hứa Mạt đang tính toán, bộng nhiên cảm thấy máy trên tay có rung lên. Cô không để tiếng chuông. Nhưng bây giờ hang núi vắng vẻ, rung cũng có thể nghe thấy rõ.
"Trời ạ, là thanh âm gì thế?" Một tên đàn ông cao lớn trong đó hoảng sợ.
Hứa Mạt thầm kêu không ổn, sau đó cảm giác được điện thoại trong túi bị người đàn ông cao lớn lấy đi.
"Đồ chơi này chính là điện thoại di động?"
"A, cái này, cái này là điện thoại? Lục ca, là cái người gọi Chu Thanh gì đó!"
"Lo lắng làm gì, mau mau cúp máy đi!"
"Dạ dạ dạ." Người đàn ông vạm vỡ luống cuống tay chân, vội vã cúp điện thoại, nhưng bởi vì chưa từng sử dụng điện thoại, án thành nút trả lời!
Trong loa truyền tới một giọng nam đang nói chuyện----- "Hứa tiểu thư, cô chính là người không có phúc hậu, tôi chờ cô suốt 2 tiếng, cô đến đâu rồi?"
Người đàn ông cao lớn hướng Trương Lục vội la lên, "Lục ca! Có người nói chuyện bên trong."
"Tao kêu mày mau chóng cúp máy mày bấm nút nghe làm gì hả! Bộ mày tính để cho người ta biết phải không!" Trương Lục vội vã đoạt lấy điện thoại ấn nút cúp máy, tắt nguồn, đem đi động cất trong người.
"Chuyện của chúng ta làm xong rồi, kết thúc công việc..." Trương Lục nói. Kế tiếp chính là tìm người phụ nữ kia lấy tiền.
Hứa Mạt nghe thấy tiếng bước chân ba người đàn ông trong hang động vang vọng huyên náo rồi dần dần biến mất, liền thở phào nhẹ nhõm.
Tay chân bị trói, mắt bị che, miệng cũng bị dán băng keo, thực sự là nửa điểm cũng không thể động đậy. Giãy giụa một hồi, vù vù thở không ra hơi, suy cho cùng bởi vì cô mang thai nên không được lanh lẹ như trước. Bọn họ nói kết thúc công việc, chẳng lẽ cứ như vậy ném cô ở chỗ này.
Một lúc sau, Hứa Mạt chợt nghe có tiếng bước chân nhỏ nhẹ truyền tới, cẩn thận nghe thì có thể nghe ra tiếng bước chân lần này cùng mấy người đàn ông hồi nãy có chút khác biệt, yếu... Nhẹ một chút, giống như tiếng bước chân của phụ nữ.
Là ai?
Người nọ dừng ở trước mặt của Hứa Mạt, đèn pin lướt qua gò má cô ta, trong ánh mắt tràn
đầy hận ý, lại nhịn xuống một câu cũng không nói.
Hứa Mạt cảm giác được trong động có thêm một người. Người này không nói lời nào, nhất
định là một người phụ nữ cô quen biết, hơn nữa còn là người quen. "Từ Tiểu Cẩn", trong lòng
Hứa Mạt toát ra ba chữ này.
Từ Tiểu Cẩn từ trên cao nhìn xuống Hứa Mạt. Thời gian trước, có người gửi tư liệu sự kiện tranh cãi ở công trường cho cô ta, cô ta nhận được điện thoại, là một âm thanh kỳ quái, vừa nghe liền biết là đã thay đổi giọng nói. Người nọ nói có thể cho cô ta tiền, về phần làm như thế nào, thì cho cô ta tùy ý xử lí...
Tùy ý xử lý, Từ Tiểu Cẩn hừ lạnh trong lòng. Cho dù cô ta hận Hứa Mạt, nhưng vẫn còn lí trí. Thân phận, địa vị của Hứa Mạt, cô ta không có lá gan lớn "tùy ý xử lí" như vậy". Trước kia bị thua thiệt từ Hứa Mạt, lần này, cô ta sẽ không xúc động, ngây thơ như vậy... Trừ phi chuẩn bị chu đáo và nắm chắc thành công để không bị phản kích lại thì cô ta mới ra tay.
Từ Tiểu Cẩn lấy điện thoại di động ra, gọi một chuỗi dãy số. Khóe miệng nâng lên ý cười. Muốn lợi dụng cô ta, không có dễ như vậy. Ngoại trừ cô ta, vẫn còn có người muốn người phụ nữ Hứa Mạt này không được tốt, muốn con của cô biến mất...
Trực giác của phụ nữ nói cho Từ Tiểu Cẩn biết, người này chính là Chu Tĩnh Nhã.
Mắt nhìn không thấy, Hứa Mạt thính tai lắng nghe, nghe thấy thanh âm đô đô của điện thoại đang gọi. Từ Tiểu Cẩn bật loa ngoài, trong phút chốc trong sơn động đều là âm thanh gọi điện thoại.
Sau đó, chính là giọng của một người phụ nữ truyền đến----
"Alo, alo... Ai đó?" Thanh âm trong điện thoại dừng lại hai giây, "À, thì ra là cô... Thế nào, hài lòng không..."
Hứa Mạt lập tức phân biệt ra được thanh âm truyền tới. Trong điện thoại truyền tới chính là giọng của Chu Tĩnh Nhã!
Từ Tiểu Cẩn không nói gì, ấn nút cúp điện thoại. Cô ta là cố ý để cho Hứa Mạt nghe ra giọng của Chu Tĩnh Nhã.
Chu Tĩnh Nhã chỉ lo cho bản thân mình, để cho Từ Tiểu Cẩn gánh tội thay, có phần quá coi thường cô ta rồi! Đừng tưởng rằng cô ta ngu như vậy. Từ Tiểu Cẩn không tiếng động âm ngoan cười một tiếng. Ai lợi dụng ai, còn chưa biết đâu. Oan uổng này, cứ để cho Chu Tĩnh Nhã gánh đi.
Từ Tiểu Cẩn đứng một hồi, đưa chân hung hăng đạp lên tay của Hứa Mạt.
"Aaaa." Tay của Hứa Mạt bị trói bị hung hăng đạp lên, toàn tâm đều đau đớn.
Từ Tiểu Cẩn hài lòng nhìn khuôn mặt thống khổ của Hứa Mạt, không tiếng động cười lớn.
Được, rất khỏe mạnh. Cho dù thành công nhanh chóng như vậy, hả giận một chút cũng tốt, dù sao, tội danh này cũng do Chu Tĩnh Nhã gánh. Thời điểm gặp Trương Lục, cô ta cũng dựa vào phong cách ăn mặc cùng kiểu tóc của Chu Tĩnh Nhã mà bắt chước, vả lại cô ta còn đeo kính đen...
Từ Tiểu Cẩn tự nhận là muốn giá họa cho Chu Tĩnh Nhã, nhưng lại đánh giá thấp Hứa Mạt.
Người phụ nữ này nhất định là Từ Tiểu Cẩn. Hứa Mạt trong đầu đã có thể xác định. Trên người cô ta có nhàn nhạt mùi nước hoa...
****
Chu Thanh Dự không lý giải được sau khi điện thoai bị cúp, lại gọi lại vài lần, điện thoại di động của Hứa Mạt vẫn ở trạng thái tắt máy.
Tình huống này rất khác thường! Hứa Mạt nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi!
Chu Thanh Dự nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Hứa gia, hắn có số điện thoại của thư ký của Hứa Minh Sơn- thư ký Châu. Chu Thanh Dự tìm được số điện thoại trong danh bạ, nhưng lại gọi không được.
Chu Thanh Dự cau mày. Hắn nhớ lại có một khả năng... Không lẽ, cùng chị hắn có quan hệ...
Chu Thanh Dự từ bỏ ý niệm báo cho Hứa gia cùng việc báo cảnh sát, lập tức gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Nhã.
"Này con khỉ kia, khuya như vậy tại sao lại gọi điện thoại cho chị, không lẽ mỹ nữ của thành phố N không đủ đẹp?"
"Chị, em hỏi chị một vấn đề, chị thành thật trả lời cho em biết..." Chu Thanh Dự ngữ khí nghiêm túc, "Vợ của Lục Tử Hoành, có phải đã xảy ra chuyện "ngoài ý muốn"..."
"..."
Chạng vạng, Lục Tử Hoành mang theo đàn ghita, tới công viên Hồng Loan thật sớm, trang trí hoa và nến, định mang đến cho Hứa Mạt một bất ngờ. Mấy ngày nay bận rộn, anh không có nhiều thời gian ở bên cô.
Bỗng nhiên Lý Trường An chạy tới, hỏi hắn làm sao còn ở chỗ này.
"Hoành ca, anh không phải kêu em đi tới bệnh viện tìm anh sao? Tại sao anh lại ở đây?"
"Tôi tìm cậu lúc nào?" Lục Tử Hoành khó hiểu.
"Hồi trưa đó, anh gọi điện nói cho em biết, em còn chạy tới bệnh viện tìm anh. Ơ... Anh bị cảm nhanh như vậy mà đã khỏe rồi à, cổ họng cũng không bị khàn..."
"Cái gì mà bị cảm..." Lục Tử Hoành nghe vậy, lập tức cảnh giác, "Đem điện thoại đưa cho tôi!"
Lý Trường An đem điện thoại của mình đưa cho Lục Tử Hoành, "Dạ, chính là dãy số này."
Trên điện thoại là một dãy số xa lạ, căn bản không phải số của anh, có hơi giống nhau, nhưng số đuôi khác nhau!
"Chết tiệt..."
Lục Tử Hoành nghiến răng khẽ nguyền rủa một câu.
Mạt! Em có phải hay không...
Lục Tử Hoành vừa chạy trở về, vừa lấy điện thoại gọi cho Hứa Mạt, vẫn liên tục không có người nghe máy. Lục Tử Hoành chạy như bay vào trong cửa hàng, đúng lúc gặp Hướng Tả từ bên trong vội vàng chạy ra, hai người vừa vặn đụng vào nhau---
"Thiếu gia, không thấy đại tiểu thư, A Hổ bị đánh ngất xỉu và bị trói ở bên trong!"
Hướng Tả vừa nói xong, liền bị lãnh ý từ trên người Lục Tử Hoành bắn tới khiến cho sợ hãi, lời nói cũng bị thắt ở đầu lưỡi.
Lục Tử Hoành chạy vào trong tiệm, nhìn A Hổ vẫn còn đang hôn mê, lấy ngón tay dính chút thuốc vẫn còn sót lại trên gò má, khẽ ngửi một cái. Là thuốc mê.
"Báo cảnh sát chưa?" Lục Tử Hoành lạnh lùng hỏi.
"Vẫn chưa..." Hướng tả nói.
Nếu như là bắt cóc vơ vét tài sản, tùy tiện báo cảnh sát cũng không hẳn là chuyện tốt.
Lục Tử Hoành đứng lên, vẻ mặt nặng nề. "Trước tiên đừng báo cảnh sát."
Lục Tử Hoành nói xong câu này, nhanh chóng rời khỏi. Hướng Tả vội vàng đuổi theo.
Lục Tử Hoành để cho Lý Trường An dẫn hắn đi tới một cái hẻm nhỏ, gặp vài người.
"Lục công tử, không phải Báo Gấm tôi không muốn, anh nói anh, trước đây vì con nhóc tên Trịnh Tiếu Tiếu, đem anh em trong hội đánh cho đầu rơi máu chảy, chúng tôi cũng không truy cứu, sau đó, cô nàng kia lại thiếu chúng tôi một khoản nợ, anh lại chạy tới đại náo một trận, tuy anh thay cô ta trả nợ, nhưng..."
Báo Gấm thổi thổi bụi trong móng tay, nói tiếp, "Chúng tôi lăn lộn trên giang hồ, cũng không phải mặc cho anh chém giết. Mệt cho lão đại của tụi tôi coi trọng anh cho anh nhập hội, anh lạị kéo dài thời gian dây dưa với một người phụ nữ, dường như, còn không muốn... Bây giờ lại muốn tìm chúng tôi tới giúp..."
Báo Gấm tấm tắc lắc đầu, rất không có hình tượng.
Lục Tử Hoành lớn lên cao lớn, cánh tay dài duỗi một cái nắm lấy cổ áo của Báo Gấm, nhấc hắn lên, nghiêm giọng nói: "Tôi không phải "cầu xin" anh giúp, tôi là "để" cho anh giúp một tay, nếu như anh không muốn vì lời nói của mình mà phải vào tù, tốt nhất làm theo lời của tôi nói! Hay là nói, anh không muốn tứ chi lành lặn sống qua ngày!"
Lục Tử Hoành khí thế bức người, dù đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nhưng Báo Gấm cũng bị dọa. Trách không được lão đại không muốn cho Lục Tử Hoành gia nhập vào hội, người đàn ông này, không nói đến đầu óc thông minh hay không, chỉ cần công phu đánh nhau cùng với khí thế dọa người của hắn, sau này tuyệt không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Nhưng, thua người không thua trận! Báo Gấm kiên cường nói, "Mày, mày dám!"
"Anh xem tôi có dám hay không." Lục Tử Hoành bình tĩnh nói, nhưng tay đã đổi từ nắm cổ áo thành nắm cổ, Báo Gấm nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của Lục Tử Hoành, mắt đỏ lên, sợ tới mức tóc gáy sau lưng dựng cả lên. Ánh mắt này, là ánh mắt của kẻ liều mạng. Báo Gấm không nghĩ tới Lục Tử Hoành bình thường thoạt nhìn ôn thuận cũng sẽ có lúc lạnh lùng như vậy.
Hứa Mạt bị người ta trói đi, Lục Tử Hoành đã chạm tới ranh giới đến phát điên lên. Báo Gấm khiêu khích lại không ngờ đụng vào họng súng.
"Báo ca."
"Lục công tử bớt giận ạ..."
Mấy người đứng ở hai bên sốt ruột không dám xen vào, lão đạo đối với Lục Tử Hoành rất tán thưởng, rất có khả năng sau khi Lục Tử Hoành gia nhập bang sẽ là thủ lĩnh mới của bọn họ, nên bọn họ không thể đắc tội được. Vả lại, Lục Tử Hoành rất giỏi đánh nhau, đi tới không chừng còn bị ăn đòn.
"Hoành ca..." Lý Trường An cũng sốt ruột, chỉ sợ Lục Tử Hoành cùng Báo Gấm thật sự ầm
ĩ, thành kẻ địch trong hội, vậy thì không dễ làm! Đám người này, không dễ đối phó nha!
"A! Tử Hoành anh em, cậu làm lớn chuyện như vậy là vì chuyện gì?"
Đang trong lúc giương cung bạc kiếm không thể tách ra, một thanh âm uy nghiêm vang lên-- --vài người đi tới, nói chuyện chính là người đàn ông trung niên đi đầu, vóc người cùng Lục Tử Hoành cũng cao to giống nhau, ánh mắt sắc bén như ưng. Hắn nhận được tin, nói rằng Lục Tử Hoành đã từng quay về náo loạn, lại đã tìm tới cửa.
"Lão đại." Những người còn lại nhìn thấy đều cung kính gọi lão đại.
Lục Tử Hoành đem Báo Gấm đang thoi thóp ném qua một bên, Báo Gấm mở miệng thở phì phò, cuối cùng cũng được cứu.
"Thì ra là Long ca, tôi chỉ là muốn tìm anh giúp một chuyện." Lục Tử Hoành nói.
"À? Gấp cái gì, khiến cậu nổi giận đến nỗi muốn bóp chết Báo Gấm?"
"Vợ tôi bị người ta bỏ thuốc mê mang đi, thuốc mê đó là loại đặc biệt, nếu tôi nhớ không lầm, trong thành phố sở hữu thuốc loại này đều là từ chỗ của anh đi ra. Thuốc này là thuốc mê có số hiệu D06, là loại mới, các người hẳn là đã bán được không nhiều, hướng đi các anh dĩ nhiên là rất rõ ràng."
Đỗ Long Trạch rất bất ngờ, lần trước hắn bất quá chỉ cho Lục Tử Hoành nhìn thoáng qua, anh lại ghi nhớ rõ như vậy, quá nhiên, tiểu tử này không bình thường.
"Đúng, thuốc trong thành phố này đều là từ chỗ của anh đi ra, về phần đi về hướng nào, chúng tôi đương nhiên là rõ ràng. Để anh giúp cậu tìm người, trong vòng một ngày tuyệt đối có thể tìm được. Chỉ có điều... Muốn anh giúp cậu, cũng có thể, nhưng cậu phải nhập hội!"
Đỗ Long Trạch nói, trên mặt là khiêu khích cùng uy nghiêm. Nhưng, hết lần này tới lần khác Lục Tử Hoành cũng không sợ vẻ mặt này.
"Tôi đã sớm nói, sẽ không dính dáng với hắc bang, trước đây không suy nghĩ, hiện tại tôi có gia đình, càng sẽ không."
Đỗ Long Trạch nghe Lục Tử Hoành nói xong, hừ lạnh một tiếng, "Cậu không sợ anh tìm cậu gây phiền phức sao?"
Lục Tử Hoành cũng cười lạnh một tiếng, "Long ca, thường nói nhiều thêm một người bạn ít
đi một kẻ thù, chẳng phải anh đã sớm rõ ràng bối cảnh sau lưng của tôi sao, cùng tôi là kẻ thù, lưỡng bãi câu thương, có cái gì tốt?"
Lục Tử Hoành sớm biết thân thế của mình, Đỗ Long Trạch cũng biết. Tiếu lão gia, hắn đã gặp qua. Thế lực, địa vị của ông kia, hắn quả thật không dám làm bừa. Mà, Lục Tử Hoành lại là cháu trai ông quý mến...
Đỗ Long Trạch cười rộ lên.
"Được, anh giúp cậu lần này, chỉ có điều, cậu thiếu anh một lần nhân tình, sau này anh sẽ tìm cậu đòi lại."
"Cảm ơn Long ca." Lục Tử Hoành vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Cái hẻm nhỏ vắng vẻ tầm thường này chính là hang ổ của Hắc Long hội, Đỗ Long Trạch phân phó người, suốt đêm tìm kiếm.
Lục Tử Hoành gọi điện thoại cho cha mẹ Lục, nói mình cùng Hứa Mạt đi ra ngoài chơi, tối nay không về nhà, để họ không phải lo lắng. Lục Tử Hoành do dự một hồi, vẫn là gọi điện nói cho Hứa Minh Sơn tình hình của Hứa Mạt, nếu như hừng đông vẫn không tìm được Hứa Mạt, không có manh mối, thì lập tức báo cảnh sát.
Hơn một giờ sáng thì có tin tức.
Hai người đàn ông to con bị giải đến trước mặt Lục Tử Hoành, hai tay bị trói ở sau lưng, quỳ trên đất run lẩy bẩy. Hai người đàn ông này chính là người cùng Trương Lục bắt trói Hứa Mạt mang đi.
"Người phụ nữ bị các người bắt mang đi đang ở đâu, nói!" Lục Tử Hoành lời nói âm điệu không cao, nhưng lành lạnh dọa người.
"Tha mạng tha mạng, chúng tôi chỉ là nghe lệnh mà làm thôi, là Trương Lục kêu chúng tôi
đánh thuốc mê cô gái đó rồi trói đi, không liên quan đến chúng tôi!"
Hai người vội vàng hướng về phía Lục Tử Hoành dập đầu.
Đỗ Long Trạch hỏi Báo Gấm ở bên cạnh: "Hắn nói là Trương Lục trong hội của chúng ta?"
"Không phải, là một tên lưu manh đầu đất tên Trương Bá Thôn, đã cho anh em đi bắt, lập tức sẽ dẫn tới."
Trương Lục vừa từ trên núi về tới nhà, xách theo một túi tiền, dự định về nhà thu thập đồ đạc chạy trốn trong đêm, nhưng không ngờ tới đột nhiên có người gõ cửa, cửa còn chưa kịp mở, đã bị đánh một gậy, bị trói lại đem về đây.
Trương Lục sợ tới mức tè ra quần, lúc nhìn thấy hai người đàn ông to con liền biết, nhất định là chuyện bắt người phụ nữ đó đã bị lộ. Người phụ nữ kia lại cùng xã hội đen có liên quan với nhau? Ngàn tính vạn tính, hắn chết sống cũng không nghĩ tới chuyện này. Phải biết rằng, thứ thuốc mê kia, chính là từ nơi này truyền ra.
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi không làm gì người phụ nữ đó, chỉ đem ném ấy ở thôn Trương Gia Bá trong sơn động trên núi Miêu Nhi Đà!"
Lục Tử Hoành kéo Trương Lục từ dưới đất đứng lên, khuôn mặt dữ tợn, "Dẫn tao đi tìm cô ấy! Nếu như cô ấy có một chút sơ suất gì, tao sẽ cho mày cũng giống như ba của mày đều sống không được!"
Trương Lục bị dọa đến nỗi hai chân run cầm cập, chỉ có một ý nghĩ, hắn sắp toi đời rồi!
Đúng rồi, hết thảy những việc này không phải hắn làm chủ, là một người phụ nữ kêu hắn làm. Chỉ tiếc, hắn không thấy bộ dáng cô gái đó, chỉ nhớ rõ cô ta mặc quần áo rất mắc, trang phục đó rất có giá trị.
Lục Tử Hoành cùng Hướng Tả, Lý Trường An và vài người của Hắc Long hội nhanh chóng chạy tới núi Miêu Nhi Đà ở Trương Gia Bá.
Lục Tử Hoành hai mắt đỏ ngầu, máu toàn thân đều sôi lên. Chỉ cảm thấy, thế giới của anh, toàn bộ của anh, đều bị treo trên một sợi tóc phía trên một vực sâu vạn trượng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngã tan tành.
Trên người cô gái này, có toàn bộ tình yêu cùng hạnh phúc của anh, anh thật sự sợ, lần đầu tiên trong đời, anh sợ hãi như vậy!
Mạt, chờ anh! Chờ anh...
Hai giờ sáng, Lục Tử Hoành đến núi Miêu Nhi Đà, thế nhưng, trong sơn động lại không có một bóng người! Bụi đất trên mặt đất chỉ để lại dấu vết giãy dụa.
"Mày lại dám gạt tao!!" Lục Tử Hoành nắm vạt áo của Trương Lục, sắc mặt xanh đỏ luân phiên.
Trương Lục lúc này sợ tới mức mặt tái nhợt như tờ giấy, khó khăn nói, "Không... Không có...Vừa nãy, rõ ràng cô ấy ở chỗ này..." Hắn ho khan một cái...
"Tử Hoành, có chuyện gì từ từ nói, cậu đừng vội." Đỗ Long Trạch khuyên nhủ. Ánh mắt nhìn vẻ mặt thay đổi của Lục Tử Hoành. Người đàn ông này bình thường nhìn như ôn hòa khiêm nhường, có khí chất tà ác, lạnh lùng, nếu như kéo hắn vào hội, đợi một thời gian, tuyệt đối là nhân trung long phượng, có thể đem Hắc Long hội phát triển lớn mạnh.
Lục Tử Hoành tìm về chút lý trí, hiện tại không thể gấp, không thể loạn. Nhìn dấu vết trên đất, chắc là vừa mới có người ở đây, trên mặt đất không có vết máu, ít nhất nói rõ Mạt chắc là không bị thương.
Trương Lục từ từ thở lại bình thường, nói: "Tử Hoành đại ca, nhất định là... Người phụ nữ đó đem vợ của anh đi..."
"Người phụ nữ nào?" Lục Tử Hoành kéo Trương Lục lại.
"Tôi, tôi cũng không nhìn thấy mặt, cảm thấy là một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp..."
Lục Tử Hoành híp mắt lại như đang suy nghĩ cái gì, liền vội vào lao ra khỏi động. Lúc này
đang là ban đêm, chắc họ còn chưa đi xa!
Mấy người còn lại lập tức đuổi theo.
Người phụ nữ xinh đẹp trong miệng Trương Lục, đến tột cùng là ai còn chưa kết luận.
Từ Tiểu Cẩn, Chu Tĩnh Nhã, đến tột cùng ai sẽ bị bắt, đại khái chỉ xem vận khí của các cô.