Tối đến, tại Viện Yêu Điện được bao phủ bằng bầu không khí nhộn nhịp. Những Cung nữ, Thái giám đều tất bật chuẩn bị cho Yến Tiệc sắp tới. Bên ngoài, các bá quan văn võ đã đến từ sớm để hành lễ, chào đón Hoàng Thái Tử trở về. Ai cũng chỉnh đốn quan phục, mão quan.
Bên trong Xuân Xuân Dược, Vỹ Ái đang chọn những trang sức thích hợp với cẩm phục “Bách Chi Đào” mà đích thân Hoàng Thượng chọn loại vải và kiểu dáng trang phục.
Nhìn đi nhìn lại, Vỹ Ái thấy thiếu thiếu gì đó. Nếu như có miếng ngọc bội hôm trước là quá phù hợp rồi, đằng này lại bị mất đi cơ chứ. Lắc lắc đầu vài cái, sắc mặc của nàng như không vừa lòng.
-Công chúa à, ngươi đẹp lắm rồi đấy.- Di Bối Bối cuộn tròn người nằm trên bàn, chán chường nói.
-Ta vẫn thấy thiếu, vẫn chưa đủ cho lắm.- Vỹ Ái nhíu mày.
-Này!- Di Bối Bối gọi.
-Hửm...- Vỹ Ái quay đầu lại nhìn.
Di Bối Bối đứng dậy, nheo nheo đôi mắt đầy nghi ngờ nhìn Vỹ Ái.
-Ta thấy ngươi và Khoa Huyễn thân mật lắm đấy. Hai người có gì với nhau sao?
-Nào có a!!!- Vỹ Ái xua tay.
-Đừng hòng lừa ta, hôm trước ta còn thấy Khoa Huyễn ôm ngươi mà ngủ.
-Không có, nhưng chẳng phải ngươi cùng Tiểu Y đến Thực Mị Cung à? Sao mà nhìn thấy?- Vỹ Ái đanh mặt, liếc mắt sang.
-Ta là “Thỏ Thần” đấy nhá, tuy mất pháp lực nhưng đôi khi ta cũng nhìn thấy một số việc.- Di Bối Bối lại nằm xuống bàn.
-Haha...”Thỏ Thần” mà bây giờ lại làm sủng vật của ta. Ngươi hết thời rồi nhé! Nếu muốn lấy lại pháp lực thì lo nghĩ cách duy trì mạng sống của ngươi trong vòng 3 năm đi.
-Bẩm công chúa, bên ngoài có Khoa Huyễn Thái Tử đang đợi ạ.- Tiểu Y từ ngoài bước vào.
-Được rồi, ngươi ở lại đây chăm sóc cho Hoặc Bối (Di Bối Bối) thật tốt, nếu cần ăn gì thì cứ lấy cho.- Vỹ Ái nói rồi ra ngoài.
-Nô tỳ đã rõ.
...
Ra khỏi mộng phòng, Vỹ Ái dự tính sẽ đi đến Viện Yêu Điện thì lại gặp Khoa Huyễn ở bên ngoài.
Vỹ Ái đi đến bên Khoa Huyễn và mỉm cười.
-Huynh đợi lâu chưa?
-Huynh vừa đến thôi.- Khoa Huyễn khẽ nhếch môi tạo ý cười.
-Lúc này vẫn còn khá sớm, vẫn chưa đến giờ Yến Tiệc bắt đầu, hay là chúng ta đi dạo Ngự Hoa Viên đi.
-Cũng được, đến đấy sớm cũng chẳng làm gì.- Khoa Huyễn gật đầu.
Cả hai cùng nhau đi đến Ngự Hoa Viên. Vừa đi vừa trò chuyện thực vui vẻ. Khoa Huyễn khẽ cười, rụt rè đưa tay nắm lấy tay của Vỹ Ái, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng. Vỹ Ái hóa ngượng, cúi gằm mặt, không dám ngẩn lên. Khoa Huyễn Ca Ca thật biết cách làm người khác mềm lòng a!
-Vỹ Ái, y phục của muội như là thiếu gì đó, không thuận mắt cho lắm.- Khoa Huyễn nhìn Vỹ Ái và nói.
-Thật vậy sao? Muội còn thiếu gì à?
-À, đúng rồi!
Lấy ra một miếng ngọc bội, Khoa Huyễn kéo Vỹ Ái lại giúp nàng đeo vào. Vừa ngước mắt lên, Vỹ Ái nhìn thấy cả gương mặt anh tuấn của Khoa Huyễn, từng đường nét đều rất đẹp. Bất chợt Vỹ Ái đỏ mặt và đứng hình một lúc lâu. Khoa Huyễn thừa cơ, chàng cúi đầu hôn nhẹ vào môi Vỹ Ái.
Vỹ Ái giật mình, vội đưa tay chạm vào môi. Đột nhiên nàng thấy tim không ngừng đập mạnh. Cắn chặt môi dưới, móng tay của nàng bấm nhẹ vào tay Khoa Huyễn.
-Huynh xấu xa!
-Đó là hình phạt, kẻ nhìn trộm huynh còn xấu xa hơn.- Khoa Huyễn cúi thấp người, kề sát mặt vào mặt Vỹ Ái mà trêu chọc.
-Huynh...!- Vỹ Ái không biết nói gì, đành im bặt.
-Đi thôi! Sắp đến giờ rồi đấy!
Lúc này Khoa Huyễn mạnh dạn hơn bao giờ hết, nắm chặt tay Vỹ Ái không buông.
Vỹ Ái nhìn xuống thì nhận thấy chính là miếng ngọc bội mà mình đã mua, nàng kéo kéo tay uy bào của Khoa Huyễn và hỏi.
-Khoa Huyễn, sao huynh có ngọc bội này vậy?
-Huynh không biết! Hình như là hôm trước tại chợ sáng huynh có vô tình va phải một nam nhi, khi đến đây thì thấy nó vướng trên người. Thiết nghĩ chắc là của đệ ấy. Nhưng đeo nó rồi thấy hợp với y phục của muội hơn đấy.
-Vậy là đúng rồi, nó là của muội kia mà.- Vỹ Ái chu môi.
-Sao có thể là của muội được?- Khoa Huyễn nhíu mày.
-Hôm trước, muội cầu xin Mẫu Hậu xuất Cung. Người bắt muội và Lệ Vân tỷ tỷ phải cải nam trang mới cho ra ngoài. Muội nhớ rất rõ người suýt nữa lấy mạng muội đích thị là Khoa Huyễn huynh.- Vỹ Ái chưa gì đã mạnh miệng buộc tội.
-Huynh không có! Hóa ra tiểu tử ấy là muội sao? Vậy xem như đã trả miếng ngọc bội cho khổ chủ rồi.
-Huynh còn trêu muội. Hay lắm!
-Thôi nào! Tại muội đáng yêu quá đấy thôi!
-Huynh đấy, ngay cả dẻo miệng cũng giỏi.- Vỹ Ái mắng yêu rồi bĩu môi.
Vừa đi vừa đùa với nhau vui vẻ không lâu sau hai người cùng gặp Lệ Vân và Tuệ Dân đang đi cùng nhau. Lệ Vân mỉm cười vẫy tay chào cả hai.
-Chào Vỹ Ái, Khoa Huyễn!
-Chào tỷ, Tuệ Dân ca ca.- Vỹ Ái cười híp cả mắt.
-Chào Lệ Vân công chúa, Hoạt Quốc Sư.- Khoa Huyễn khẽ cong môi.
Lệ Vân bật cười rồi gật đầu. Tuệ Dân nhìn cả hai tay trong tay vô cùng thân thiết thì cũng cười trừ lấn lướt cho qua.
-Muội và Khoa Huyễn chưa đến Viện Yêu Điện sao?- Lệ Vân nhíu mày nhìn cả hai đầy nghi hoặc.
-Lúc nãy muội thấy còn sớm nên cùng Khoa Huyễn ca ca đi dạo Ngự Hoa Viên.- Vỹ Ái nói.
-Ôi, chưa gì mà đã gọi là “ca ca” rồi lại còn...
Theo ánh mắt của Lệ Vân, hai người cùng nhìn xuống. Lúc này Vỹ Ái mới nhận ra tình thế. Cả hai cùng vội vã buông tay ra.
Lệ Vân phì cười không ngăn được, ôn tồn nói.
-Thôi thì đã gặp thì đi cùng đi.
Vỹ Ái vô tư, quên mất giữa nàng và Tuệ Dân đã có tình cảm lúc trước, cứ thế mà hỏi chàng.
-Không biết như thế có phiền tỷ phu không?
Tuệ Dân nghe như chấn động, lập tức đưa mắt nhìn Vỹ Ái. Chợt nhận ra gì đó, biết mình đã lỡ lời, Vỹ Ái không dám mở miệng.
-À thôi! Hai người cứ đi cùng nhau, ta và An Nhiên công chúa một lúc nữa sẽ đến sau.- Khoa Huyễn nhớ rõ, ba năm trước giữa Vỹ Ái và Tuệ Dân có mối quan hệ tình cảm, không để cả hai khó xử, chàng lên tiếng giải vây.
-Không sao, đi cùng cũng tốt.- Tuệ Dân giản cơ mặt, ra vẻ thoải mái.
-Vậy chúng ta đi thôi.- Lệ Vân nói với Vỹ Ái và Khoa Huyễn rồi nhìn Tuệ Dân, tay còn khoát vào tay chàng.- Huynh làm gì căng thẳng vậy? Hôm nay chỉ là Yến Tiệc chiêu đãi Giao Ân ca ca thôi mà.
Tuệ Dân không trả lời, chỉ gật đầu đồng ý rồi im lặng.
Vỹ Ái và Khoa Huyễn đi ở sau, không ai nói với ai câu nào. Chợt nhớ đến ba năm trước, tâm tình của Khoa Huyễn bỗng trở nên không tốt. Như là có ai đó đang cố bóp lấy tim, rất khó thở.
Vỹ Ái như biết mình có lỗi, nàng không nói một từ nào. Chỉ thỉnh thoảng kéo nhẹ uy bào của Khoa Huyễn xem huynh ấy có động tĩnh gì không. Cuối cùng Khoa Huyễn vẫn không trả lời, nàng biết chàng đã giận.
...
Trong Viện Yêu Điện, các bá quan văn võ cùng quỳ xuống hành lễ trước Đông Duẩn và Chiêu Trinh.
-Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
-Thỉnh an Hoàng Hậu, nương nương vạn sự bình an.
-Trẫm miễn lễ, các khanh gia mau bình thân.- Đông Duẩn phất tay áo.
-Tạ ơn Hoàng Thượng.
-Hôm nay có đầy đủ các bá quan ở đây, trẫm sẽ tuyên bố. Ngày Rằm tháng sau, Trẫm dự tính sẽ chính thức làm lễ Đăng Cơ cho Giao Ân và cử hành ban hôn cho Thuyễn Bình công chúa và Tuệ Dân quốc sư. Các khanh có ý kiến gì không?
-Bẩm Hoàng Thượng, người thấy như vậy là có sớm quá không? Trong khi Thái Tử tuy nhỏ tuổi nhưng lại anh tài cũng không thể trị vì thiên hạ được tốt. Theo thần thì Hoàng Thượng hãy trị vì thêm vài năm để Thái Tử đây mở rộng tầm mắt cũng như trau dồi thêm những kinh nghiệm. Đến khi ấy Đăng Cơ cũng chưa muộn.- Uy thừa tướng cúi đầu thưa.
-Bẩm Hoàng Thượng, Uy thừa tướng nói rất đúng. Chúng thần không phải không đồng tình với ý kiến của người. Nhưng Thái Tử nên rèn luyện thêm để sau này khi Đăng Cơ sẽ mở ra một Triều Đại mới cho Đông Thuyên Quốc ta.- Hoạt tướng quân cũng thuận ý.
-Được rồi, các khanh hãy ngồi xuống.- Đông Duẩn gật đầu.- Giao Ân, con thấy thế nào?
-Thưa Phụ Hoàng, việc Đăng Cơ mà người vừa nói cũng làm nhi thần bất ngờ. Hiện tại con vẫn cảm thấy chưa thích hợp để trị vì thiên hạ và chính mình cần phải trau dồi thêm. Vì thế cầu xin Phụ Hoàng qua mùa Xuân năm sau cho nhi thần được xuất Cung, tìm hiểu cuộc sống của muôn dân bá tánh một cách cặn kẽ.
-Hoàng Thượng, việc này có phải người đã quá vội vàng không? Thần thiếp cũng chưa từng nghe người nói qua. Thôi thì ý kiến của Ân nhi đã như thế thì người hãy ngồi lại thêm vài năm. Nếu Giao Ân thực sự có tài, lúc đó Truyền Ngôi cũng không muộn. Huống chi nhân gian có câu “Ba mươi chưa hẳn là Tết“.- Chiêu Hoàng Hậu cũng lên tiếng góp lời.
-Lời của các khanh không sai. Vậy thì thuận theo các khanh cũng như lê dân bá tánh xem Giao Ân sẽ lập công gì.
-Hoàng Thượng anh minh.
-Giao Ân tiếp chỉ!
-Có Giao Ân!
-Ta lệnh cho con qua mùa Xuân năm sau sẽ tìm hiểu cuộc sống của nhân dân, xem họ muốn gì và cần gì. Nơi nào thiếu thốn thì tiếp lương thực. Nơi nào dịch bệnh thì tiếp Lương Y, sau một năm trở về rồi báo tình hình cho trẫm.
-Nhi thần lĩnh chỉ!...