Một chuyện sứ quán Quân khu Huyền Vũ cháy thực mau liền truyền tới lỗ tai nhóm nguyên lão ở viện giám thị.
Chuyện này không khỏi làm cho phân tranh giữa hai nước, Mấy vị nguyên lão đặc biệt tìm Dạ Phi Linh nói chuyện, hy vọng anh có thể chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Dạ Phi Linh cũng lười đến tích cực, rốt cuộc cháy lần này là chuyện làm sao, anh đều rõ ràng hơn so với ai khác, cũng không có tiếp tục truy cứu đi xuống, chuyện này vẫn là lặng yên không một tiếng động từ bỏ.
Nhà họ Hoàng Phủ.
“Cha, bây giờ đôi mắt của Dạ phi Quân Trường bị mù, đêm qua sứ quán lại bị lửa lớn thiêu cháy. Cho nên, con nghĩ, tính toán an bài đám người Dạ phi Quân Trường tạm thời ở tại Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta. Ý cha như thế nào?”
Nghe Hoàng Phủ Minh lời lẽ chính đáng trình bày, Dạ Phi Linh ngồi ở cách đó không xa không khỏi cười lạnh lên.
Anh còn có thể không biết Hoàng Phủ Minh đánh chủ ý gì, vậy mà sẽ tốt bụng thu lưu mình như vậy sao?
Nếu không có Tuyết Vi ở đây, sợ là cho dù anh ngủ ở trên đường cái, Hoàng Phủ Minh cũng sẽ không quản anh chết sống.
Đương nhiên……
Ngẫm lại, hai người kia cũng mấy ngày nữa sẽ không được gặp mặt, đôi mắt anh khỏe lại, sẽ lập tức mang theo Tuyết Vi rời khỏi hoàng thành, cũng không có cự tuyệt ‘ý tốt’ của Hoàng Phủ Minh.
“Đây là chuyện Quân Khu Bạch Hổ chúng ta nên làm, cha không có bất luận ý kiến gì.” Hoàng Phủ Dương Vinh sảng khoái đáp ứng đề nghị này rồi.
Dạ Phi Linh khiêm tốn cười, nho nhã gật đầu: “Vậy đa tạ Hoàng Phủ lão Quân Trường.”
“Linh nhi, bây giờ là ở nhà, không có quy củ nhiều như vậy. Ta là chồng của cô cháu, ta tự nhiên chính là dượng của cháu, cháu không cần kêu xa lạ như vậy.”
Dựa theo bối phận an bài, Hoàng Phủ Dương Vinh thật là dượng của Dạ Phi Linh. Chỉ là……
Ngại với điều lệ giữa hai nước, vẫn là lần đầu tiên Dạ Phi Linh chính thức gặp mặt Hoàng Phủ Dương Vinh, dượng cháu hai người khó tránh khỏi sẽ có chút xa lạ.
“Ha hả, vậy đa tạ dượng.”
“ừ. Lạc quản gia, ông mang theo Linh còn có……” Ánh mắt nhìn mắt Tuyết Vi ở bên vẫn luôn trầm mặc không nói: “Còn có Tuyết tướng quân đi phòng cho khách ở biệt viện đi.”
“vâng……”
Có thể cảm giác được, ánh mắt Hoàng Phủ Dương Vinh đối với Tuyết Vi có chút quái dị.
Này, cũng thuộc bình thường.
Rốt cuộc, Tuyết Vi che giấu thân phận lâu như vậy, một khi bị vạch trần, làm hại Nhà họ Hoàng Phủ thiếu chút nữa lưng đeo tội danh cấu kết ngoại quốc.
Nhưng……
Hoàng Phủ Minh hiểu biết tính tình lão gia tử, lấy ‘ tính ’ lão gia tử cố chấp, theo lý thuyết không có khả năng sau khi nhìn thấy Tuyết Vi ngay cả một câu trách cứ đều không nói, này…… Thực không bình thường!
Đang nghĩ ngợi tới.
‘ lộp cộp ’ một trận tiếng giày cao gót thanh thúy truyền đến.
Chỉ thấy Tuyết Khả Duy mặt vô cảm ngăn ở trước mặt Lạc quản gia dẫn đường. “tôi không đồng ý bọn họ ở lại Nhà họ Hoàng Phủ!!!” Mắt tràn đầy địch ý quét mắt Tuyết Vi, cô bước nhanh đi vào trong chính sảnh.
“Nghe khẩu khí, là biểu tẩu sao?” Dạ Phi Linh dựa theo tiếng Tuyết Khả Duy rời đi, đối mặt với cô.
Cô rũ xuống đôi mắt, lạnh nhạt gật gật đầu: “Vâng.”
“A, tôi vẫn luôn nghe nói anh họ cưới một vị tiểu thư ưu nhã độ lượng làm vợ, lại không nghĩ…… lần đầu vừa thấy, biểu tẩu lại là người không hiếu khách như vậy?”
Dạ Phi Linh nói uyển chuyển, những câu đều dấu diếm huyền cơ.
Bề ngoài anh nói đơn giản chính là trách cứ Tuyết Khả Duy không độ lượng.
“khả năng Dạ phi Quân Trường hiểu lầm, tôi cũng không có nói không cho ngài ở nơi này!”
“Hả? Kia……” Mắt lam vừa chuyển, ‘ môi ’ anh gợi cảm chậm rãi ‘ bức ’ một độ cung: “Biểu tẩu không muốn ai ở nơi này?”
“tôi nghĩ đáp án hẳn là ở trong lòng Dạ phi Quân Trường hiểu rõ, tôi không cách nào cùng một kẻ thù giết mẹ ở cùng dưới một mái hiên!!!” Nói xong, cặp mắt sắc bén của Tuyết Khả Duy nhanh chóng nhìn về phía Tuyết Vi.
Không khí trong phòng tức khắc trở nên đọng lại, mọi người trầm mặc không nói lạnh một khuôn mặt.
Hiện nay, chuyện Tuyết Vi mưu sát Địch Mạn Lị đã là chuyện cả thành đều biết, trong mắt Tuyết Khả Duy dung không được Tuyết Vi cũng là sự thật, bọn họ thật sự khó mà nói cái gì.
“Chị dâu, một khi đã nói như vậy, vậy ……” Hoàng Phủ Minh tiến lên một bước, quả quyết nói: “chị liền đi ra ngoài ở đi!”
Phốc……
Không khí khẩn trương bị Hoàng Phủ Minh một lời hoàn toàn đánh vỡ, Tuyết Vi quay đầu đi, cố nén cười, không ngừng run rẩy hai vai lại làm đôi mắt Tuyết Khả Duy sinh đau.
“Hoàng Phủ Minh!!!” Tay nhỏ, gắt gao nắm thành quyền.
Anh liền cành cũng không để ý đến ánh mắt Tuyết Khả Duy ai oán, mang theo Tuyết Vi cùng Dạ Phi Linh đi ra phòng khách……
“Dạ phi Quân Trường, bên này chính là biệt viện, ngài cẩn thận một chút, chỗ này có một cầu thang.” Lạc quản gia thật cẩn thận nâng Dạ Phi Linh vượt qua một cầu thang khảm đá.
Cũng không biết Hoàng Phủ Minh cùng Dạ Phi Linh có ước định trước, hay là thế nào, vậy mà cùng lúc một trái một phải kéo lại cánh tay Tuyết Vi.
Cô cả kinh.
Khó hiểu nhìn mắt Dạ Phi Linh, lại nghi ‘ hoặc ’ nhìn về phía Hoàng Phủ Minh. Hai người vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, bàn tay to lôi kéo Tuyết Vi lại đang không ngừng phân cao thấp.
“Dạ phi Quân Trường, ngài…… Đây là có ý tứ gì?!” Trên mặt tuấn mỹ ‘ bức ’ một ý cười hơi có chút dối trá.
Mắt lam của Dạ Phi Linh tà lạnh: “Hoàng Phủ Quân Trường, Tuyết Vi là bộ hạ của tôi, cô ta tự nhiên muốn ở cùng một chỗ với tôi.”
“A, tức cười. Nơi này là hoàng thành, lại ở Nhà họ Hoàng Phủ, Tuyết Vi là vợ của tôi, sao lại có thể ở cùng một chỗ với anh?!”
Lại tới nữa……
Lại tới nữa……
Lại đến thời gian cãi nhau.
Tuyết Vi kiềm chế hai cổ tay bị niết sinh đau, trên mặt xinh đẹp lộ rõ bất đắc dĩ.
“Hoàng Phủ Quân Trường, người nên nói chê cười là tôi đi? Tôi nghe nói, ngài tạm thời bị cách chức. Nếu ngài còn dám cùng bộ hạ của tôi ở cùng một chỗ, không sợ Vĩnh viễn không phục chức được sao?”
Nghe vậy, Tuyết Vi khẩn trương mở to hai mắt nhìn: “Minh? Anh……”
Cô liền cảm thấy tò mò, ngày hôm qua đã xảy ra án cháy lớn cùng án bắt cóc vậy mà Quân Khu Bạch Hổ không có cử ra một người, hóa ra Hoàng Phủ Minh đã bị……
Anh tỏ vẻ không có việc gì cười cười với Tuyết Vi, theo đó, mắt sâu nhanh chóng nhìn về phía Dạ Phi Linh: “Dạ phi Quân Trường, ngài quản cũng quá rộng đi? Chuyện của tôi, khi nào đến phiên ngài bận tâm?!”
“tôi bất quá là tốt bụng nhắc nhở ngài thôi.”
“tôi đây thật là cảm ơn ngài ‘ tốt bụng ’!!!”
Nghe hai người kia anh một lời, tôi một câu đấu võ mồm, mày Tuyết Vi gắt gao nhíu chặt, một phen dùng sức ném tay hai người ra: “Ngừng!!!!”
Trên đôi tay ‘ ngọc ’ mảnh khảnh, hằn sâu dấu vết hai bàn tay to.
Hai người này đấu ở trong tối không giả, nhưng *** thống khổ chính là cô được không?
Tức giận trừng mắt nhìn mắt Hoàng Phủ Minh, cô bước nhanh đi tới trước mặt Dạ Phi Linh: “Linh, anh về biệt viện nghỉ ngơi trước đi thôi. Mấy ngày nay, tôi sẽ đi qua trị liệu đôi mắt cho anh.”
“hả?” Bên này nếu Tuyết Vi đã mở miệng, Dạ Phi Linh cũng không làm khó thêm bọn họ cái gì. Rốt cuộc, ngày tháng còn lại của hai người này có thể đếm được trên đầu ngón tay, anh rõ ràng. “tôi đây đi trước.”