Editor: Thơ Thơ
“Đúng. Bây giờ tôi thấy không rõ đồ vật, bất quá, lão tử còn không cần anh tới cứu!” Dạ Phi Linh ngạo mạn cười, mặt yêu dã đã bị huân đen thùi lùi.
Sợ là nếu anh biết khuôn mặt mà mình lấy làm tự hào biến thành như vậy, nháy mắt hỏng mất đi?
“Được, tôi đây đi trước, cúi chào.” Hoàng Phủ Minh hơi hơi mỉm cười, xoay người liền phải rời đi.
“anh thật đúng là mặc kệ tôi sao?!” Dạ Phi Linh ‘ tạch ’ lập tức liền đứng lên.
“A…… không phải anh không cần tôi cứu sao?”
“anh! Được……” khuôn mặt phẫn nộ vừa chuyển, anh không nhanh không chậm đôi tay vây quanh ở trước người: “Vậy anh liền chờ tôi bị thiêu chết ở địa bàn Quân Khu Bạch Hổ của anh, ngược lại tôi muốn nhìn anh một chút làm sao công đạo cùng người Quân khu Huyền Vũ của tôi!”
Nói thật.
Nếu Dạ Phi Linh chết thật ở địa bàn của anh, anh thật đúng là không thể công đạo cùng Quân khu Huyền Vũ đi.
Rốt cuộc bây giờ Quân khu Huyền Vũ đã hoàn toàn do Dạ Phi Linh một mình làm chúa tể, tất cả mọi người xem anh như mạng.
Nhưng……
Hoàng Phủ Minh chính là không muốn nhìn thấy bộ dáng anh được tiện nghi còn khoe mã!
Đang do dự.
Chỉ nghe ‘ kẽo kẹt ’ một tiếng, một cây gỗ bị cháy rớt trên người Dạ Phi Linh!
“Linh!” Nói thì chậm làm thì nhanh, Hoàng Phủ Minh bước xa một cái xông lên trước, một tay đẩy Dạ Phi Linh ra, một tay kia, vững vàng dùng cánh tay đỡ cây gỗ.
“ưm……” Một tiếng rên phát ra, anh thống khổ ôm cánh tay phải của mình.
“Hoàng Phủ Minh? Minh?” Dạ Phi Linh nhận thấy được không thích hợp, thử tính hô hai tiếng.
“tôi…… tôi không có việc gì, mau, đi nhanh đi.” Kiềm chế đau đớn từ cánh tay phải truyền đến, Hoàng Phủ Minh mang theo Dạ Phi Linh chạy tới chỗ cửa.
một giây trước bọn họ mới vừa có được an toàn, giây tiếp theo, toàn bộ đại sứ quán liền hoàn toàn sụp xuống……
“cánh tay anh có phải bị thương hay không?” Đứng ở trước một mảnh phế tích, Dạ Phi Linh nghi hoặc đã mở miệng, nhưng mặt anh lại nhìn về phía khác.
Bởi vậy có thể thấy được, đôi mắt Dạ Phi Linh bị khói đặc huân sợ là đã không còn thấy gì.
“Không có việc gì……” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng lắc lắc đầu.
“Trên người của anh có khăn giấy hoặc là khăn tay không?”
“tôi tìm xem.” Anh tìm kiếm trong túi mình, chỉ chốc lát sau liền móc ra một gói khăn giấy, đặt ở trong tay Dạ Phi Linh: “Đây.”
“tôi nhìn không thấy, anh đưa cho tôi có ích gì? Giúp tôi lau khô mặt!” Dạ Phi Linh rút ra khăn giấy.
Nhưng Hoàng Phủ Minh lại chậm chạp không có tiếp nhận đi.
“Mau tiếp đi nha!” Anh không kiên nhẫn nhíu mày.
Hoàng Phủ Minh lập tức liền bực: “anh ****** cho rằng anh là ai? Vậy mà mệnh lệnh lão tử lau mặt cho anh hả?!”
“Mệnh lệnh anh lau mặt cho tôi thì làm sao?!”
“Không được!”
Mắt thấy, vừa vặn trong chốc lát hai người lại muốn vung tay đánh nhau.
Hoàng Phủ Minh lại đột nhiên nhận thấy được……
Tuyết Vi vốn nên đợi ở chỗ này không thấy đâu!
“này, Hoàng Phủ Minh, anh đang làm gì vậy?” Hồi lâu nghe không thấy Hoàng Phủ Minh nói chuyện, Dạ Phi Linh nghi hoặc đã mở miệng.
Anh nhìn khắp xung quanh, căn bản ngay cả bóng dáng đều tìm không thấy. “Tuyết Vi…… Không thấy nữa!”
“Không thấy? Anh làm sao không bảo vệ cho cô ta?!” Dạ Phi Linh trách cứ rống lên.
Hoàng Phủ Minh tức khắc bị tức giận đến gân xanh bạo khởi: “Bởi vì tôi đi cứu anh!”
Lúc này, Dạ Phi Linh rốt cuộc không lên tiếng.
“tôi nói cho anh, Dạ Phi Linh, bà xã của tôi nếu xảy ra chuyện, tôi liền kéo anh chôn cùng!” Dứt lời, anh vội vàng đi tra xét hoàn cảnh quanh mình, cầu có thể thu hoạch tung tích Tuyết Vi ……
Ước chừng mười phút sau, Hoàng Phủ Minh bước nhanh xông lên xe mình, đợi lúc anh vừa muốn khởi động xe ……
‘ răng rắc ’
Ghế phụ cửa xe mở ra, Dạ Phi Linh sờ soạng ngồi lên. “Có manh mối sao?”
“ừ. Trên mặt đất có nhiều dấu vết lốp xe hơi, xem phương hướng, bọn họ hẳn là đi hướng tây.”
“Được, vậy lái xe đi.” Dạ Phi Linh nhanh nhẹn kéo lên đai an toàn, lẳng lặng chờ đợi xe khởi động.
Hoàng Phủ Minh sửng sốt: “anh cũng đi sao?”
“Làm sao vậy? Có ý kiến gì?”
“đôi mắt anh đã mù, anh đi có thể làm gì?”
Anh cứng đờ chuyển đầu sang Hoàng Phủ Minh, gằn từng chữ: “cánh tay anh còn tàn hơn, không làm theo có thể lái xe chứ?!”
Ánh mắt, nhìn về phía cánh tay phải của mình bị thương.
Hoàng Phủ Minh nghĩ nghĩ, cũng đúng.
Cánh tay này gãy xương, hiển nhiên là không có biện pháp hành động; Dạ Phi Linh đôi mắt mù, thân thể lại không có việc gì. Nếu như vậy, cũng chỉ có…… “Vậy anh tới lái xe, tôi chỉ huy.”
“Được.”
Hiệp nghị đạt thành, hai người giao lưu trao đổi vị trí, xe liền lung lay khởi động……
Trong kho hàng tràn ngập vị rỉ sắt, hai mắt Tuyết Vi bị bịt kín, người bị trói gô đẩy vào.
“Quỳ xuống!” Một tiếng gầm nhẹ phát ra.
Cô chỉ cảm thấy có người dùng sức đạp hai chân mình, cô liền ‘ bùm ’ một tiếng quỳ gối trên mặt đất.
Giây tiếp theo……
Miếng vải đen bịt ở hai mắt bị kéo ra, ảnh chụp đen trắng của Địch Mạn Lị liền ánh vào mi mắt Tuyết Vi trước tiên.
Không kịp tự hỏi thêm.
“Biết đây là chỗ nào không?” Một người đàn ông lạnh giọng chất vấn lên, ngay sau đó thô lỗ xé rách băng dán phong bế ở miệng cô.
Ánh mắt, nhìn hoàn cảnh chung quanh mình.
Nơi này có không dưới hai mươi mấy người, mỗi người đều mặc áo tang. Mà trước mặt cô bố trí chính là linh đường Địch Mạn Lị, hai bên ảnh chụp đen trắng còn chớp động ngọn nến mới vừa châm lửa.
“tôi nói cho cô, nơi này là linh đường của Địch phu nhân!” Người đàn ông hung thần ác sát kéo tóc dài của Tuyết Vi: “Chị cả, chúng em mang hung thủ giết chị đến!”
Chị cả?
Nhóm người này chẳng lẽ là người nhà họ Địch?
A, hóa ra là người nhà họ Địch tìm cô báo thù?
Xem ra……
‘lá gan anh cả của anh thật lớn. ’
‘Anh ta đương nhiên không có lá gan lớn như vậy, Vi, anh nói anh ta ngồi thu ngư ông đắc lợi, chỉ là một trong số đó; thứ hai, anh này hẳn là muốn…… Mượn đao giết người! ’
Bên tai, quanh quẩn lời Hoàng Phủ Minh nói ở ngoài sứ quán kia.
Tuyết Vi rốt cuộc lý giải hàm nghĩa lời nói này.
Sợ là Hoàng Phủ Sâm đã đoán trước người nhà họ Địch không cam lòng cô không bị toà án quân sự xử tử, sẽ rối rắm tìm cô báo thù. Vì thế liền mượn cơ hội điều đi hộ vệ trông coi ở ngoài đại sứ quán. Do đó mượn đao giết người, ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Như vậy, không chỉ cô chết, ngay cả Dạ Phi Linh cũng có thể cùng bị thiêu chết ở đại sứ quán.
Quả nhiên là một chiêu tuyệt diệu.
Ngược lại cũng đừng nói, Hoàng Phủ Minh phản ứng cũng rất nhanh, lập tức liền xem thấu tâm tư Hoàng Phủ Sâm, khó trách Hoàng Phủ Sâm luôn đấu không lại anh!
“Tuyết Vi, tuy rằng toà án quân sự chế tài không được cô, nhưng, chúng tôi có thể chế tài cô. Bây giờ cô biết sợ chưa?” Người đàn ông hung tợn bóp cằm cô, lạnh giọng chất vấn lên.
Tuyết Vi không chỉ không có một tia khủng hoảng, ngược lại thản nhiên cười nói: “Sợ? Vì sao tôi phải sợ? Nên sợ chính là các người mới đúng đi?”