Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 249: Đứa trẻ không còn……



Editor: Thơ Thơ

Hai mươi mấy binh lính Quân Khu Bạch Hổ cầm súng máy hạng nặng trong tay bước nhanh vọt vào, không khỏi phân trần đem toàn bộ người ở nhà này khảo lên.

“Hoàng Phủ Quân Trường, Hoàng Phủ Quân Trường, tôi cũng là bị ép buột, cầu xin ngài, thả cho tôi một con đường sống đi.” Bác sĩ kia cùng mấy hộ sĩ quỳ xuống đất cầu xin tha.

Nếu không phải Hoàng Phủ Minh muốn từ trong miệng bọn họ ‘ bức ’ ra người chủ sự là ai, đã sớm tử hình bọn họ ngay tại chỗ, làm sao sẽ phá lệ khai ân?!
Không để ý đến mấy người kia cầu xin, anh chậm rãi tới gần Tuyết Vi.

Có thể cảm giác đến, nhân tức giận gây ra, trong ánh mắt anh còn tràn ngập nùng liệt sát khí, cho dù là mạnh mẽ áp chế xuống, vẻ mặt của anh như cũ áp người như vậy.

Tuyết Vi buông dao phẫu thuật nắm chặt ở trong tay, đã chậm rãi mở miệng: “anh làm sao biết tôi ở tại đây?”

Hoàng Phủ Minh ‘ âm ’ xụ mặt, trầm mặc không nói mở dây thừng cột vào một cái tay khác của cô.

Kỳ thật cho dù anh không Nói, Tuyết Vi cũng có thể mơ hồ đoán đến, tám phần là cô không có phó ước, anh phát hiện cô không có về nhà liền mở ra máy theo dõi, mới biết được cô bị bắt cóc đi?

Đối với vị tướng lãnh hoàng thành này mà Nói, muốn ở trong vòng thành trì của mình tìm một người chẳng phải là chuyện trong nháy mắt sao?

Hoàng Phủ Minh chậm rãi đi tới cuối ‘ giường ’, cởi bỏ dây thừng cột vào hai chân Tuyết Vi, đôi mắt đen không tồi nhìn chằm chằm hạ thân của cô.

“này! Anh làm sao ‘ sắc ’ như vậy? Đến lúc này còn không quên rình coi sao?” Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi đỏ lên, lập tức khép lại hai ‘ chân ’, dùng bệnh phục trên người chặt chẽ che lại. Thơ_Thơ_ddlequydon

Mà khi phát hiện Hoàng Phủ Minh không có cãi lại, hơn nữa mặt ‘ sắc ’ vô cùng ngưng trọng như cũ, cô mơ hồ đã nhận ra không đúng chỗ nào. “anh…… Làm sao vậy?”

“Tuyết Vi……” vào giờ phút này giọng nói Hoàng Phủ Minh nghe tới có chút khàn khàn, anh nắm chặt nắm tay, nâng lên mi mắt, trầm trọng nói: “cô, đổ máu……”

‘ lộp bộp ’

Tim, trầm đi xuống thật mạnh.

‘ sắc ’ mặt Tuyết Vi ở trong nháy mắt liền trở nên vô cùng trắng bệch, cô không thể tin được vén quần áo lên, duỗi tay vào ‘ sờ ’……

Vết máu màu đỏ tươi trên ngón tay kia liền giống như một phen lợi kiếm đâm xuyên qua hai mắt cô ……

Binh đoàn thứ nhất, khu nằm viện.

Không khí trong phòng bệnh cá nhân ngưng trọng, Tuyết Vi mặt vô cảm cuộn tròn ở đầu ‘ giường ’, đôi mắt không nháy mắt một chút, thân thể cũng vẫn không nhúc nhích banh cứng còng.

Hoàng Phủ Minh một bên thấy dáng vẻ cô khẩn trương, trấn an ‘ tính ’ kéo tay cô: “Không quan hệ, nếu đứa trẻ không còn, có thể lại sinh.”

Có thể lại sinh?

Tuyết Vi quả thực không thể tin được chính lỗ tai mình!! “Hoàng Phủ Minh, anh có biết anh đang nói cái gì hay không?? Đây chính là một cái sinh mệnh nhỏ còn sống, sao anh lại có thể nói nhẹ nhàng như vậy?!! Bây giờ!!! Tôi thật sự thực may mắn, rời khỏi Nhà họ Hoàng Phủ, rời đi giống người đàn ông vô tình như vậy, anh căn bản là không xứng làm cha đứa nhỏ này!!” Thơ_Thơ_ddlequydon

Tiếng hô phẫn nộ dời non lấp biển đánh úp lại phía Hoàng Phủ Minh.

Đối mặt Tuyết Vi hung ác mắng, toàn bộ hành trình anh đều vẫn duy trì trầm mặc, thậm chí ở trên mặt anh tuấn của anh cũng tìm không thấy một tia bất mãn.

“Hoàng Phủ Quân Trường.” Đúng lúc này, một bác sĩ thân áo blouse trắng quân khu bước nhanh đi vào trong phòng bệnh. Anh lễ phép kính với Hoàng Phủ Minh một cái chào theo nghi thức quân đội, còn không đợi mở miệng nói chuyện……
Tuyết Vi thất hồn lạc phách bò tới cuối ‘ giường ’, một phen liền bắt được áo blouse trắng của bác sĩ này: “Đứa trẻ thế nào, bác sĩ?”

“Ha hả, đồng chí Tuyết Vi, cô đừng sợ, thai nhi trong bụng cô tôi đã kiểm tra qua, cũng không có bất luận ảnh hưởng gì, thuốc mê trong cơ thể cô bởi vì thành phần ‘ thuốc ’ tê không đủ, cũng không đủ để thương tổn thai nhi phát dục.”

“Không có bất luận ảnh hưởng gì??” Tuyết Vi hồ nghi chuyển động tròng mắt, có thể là Hoàng Phủ Minh cùng bác sĩ này liên thủ cùng nhau lừa cô hay không? “bác sĩ, máu trên người của tôi……?”

“Những vết máu đó bị vật cứng rắn cắt qua xx gây ra. Tôi đã thế cô bôi qua ‘ thuốc ’, xin cô yên tâm đi.”

Hóa ra máu đó là máu trên người cô?

Nghĩ tới, hẳn là lúc nôn nóng rút cái ống ra, cái ống cắt qua thân thể mới có thể xuất huyết.

“A……” Một nụ cười khó nén xẹt qua khóe miệng, tảng đá lớn Tuyết Vi treo ở trong lòng xem như rốt cuộc rơi xuống.

Giây tiếp theo……

Cô rõ ràng nghe được Hoàng Phủ Minh bên cạnh thở ra một hơi thật dài, khuôn mặt tuấn tú tựa hồ cũng không có cứng đờ như vừa mới rồi.

Có thể cảm giác đến, anh giống như còn muốn khẩn trương hơn so với Tuyết Vi!? Là cô…… Ảo giác sao?

“Đứa trẻ được bảo vệ, anh? Thực vui vẻ sao?” Thơ_Thơ_ddlequydon

“Vô nghĩa!” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng cho cô một cái xem thường, thật nghĩ không ra, làm sao cô lại hỏi ra vấn đề ngu ngốc như vậy!?

“vừa mới rồi không phải anh nói thực nhẹ nhàng, đứa trẻ không còn, còn có thể sinh sao?”

“chỉ là bởi vì……!!” Lời nói ngăn ở cổ họng không có phát ra, Hoàng Phủ Minh thật sự lười đến cùng cô ngốc này trao đổi.

A……

Nhưng Tuyết Vi đã xem thấu hết thảy.

Cảm tình người đàn ông này vừa mới ra vẻ không thèm để ý nói ra lời nói chỉ là muốn an ủi cô mà thôi.

‘ người đàn ông này đã có năng lực xưng bá tứ quốc; lại có cảm giác ở nhà người đàn ông dựa vào ……’

Bên tai, đột nhiên hồi tưởng những lời của Diệp Triết Hạo.

Nhưng dựa vào cảm giác sao?

Rõ ràng người đàn ông này tuyệt không phải một cái túi trút giận, nhưng cô vừa mới chỉ vào cái mũi mắng anh như vậy, anh vậy mà một cái rắm đều không có phóng, thật đúng là……

Có lẽ, cô thật hẳn là học chậm rãi dụng tâm tới cảm thụ chân tình của người đàn ông này không nên biểu ‘ lộ ’ cảm giác thật. Chỉ là……

Không biết còn có cơ hội này hay không!

“Hoàng Phủ Quân Trường, cái gì…… Nếu không có gì khác phân phó, tôi liền không quấy rầy.” Bác sĩ một bên thấy ‘ vợ chồng son ’ này đấu võ mồm, đấu nhiệt liệt, đứng xem thật sự rất là xấu hổ.

Hoàng Phủ Minh rũ đôi mắt xuống, sau khi một lúc trầm tư, mặt mỉm cười đứng lên: “Tôn bác sĩ, tôi còn chưa có chính thức giới thiệu với anh, cô ta là vị hôn thê của tôi, Tuyết Vi.” Thơ_Thơ_ddlequydon

“hả……” Tôn bác sĩ hơi hơi sửng sốt, khó hiểu, vì sao Hoàng Phủ Minh sẽ đột nhiên toát ra một câu như vậy?

Mà khi đối diện ánh sáng hai tròng mắt anh phiếm ‘ âm ’ ngao, Tôn bác sĩ khẩn trương cúi thấp đầu xuống: “Ngài, ngài yên tâm, Hoàng Phủ Quân Trường, thuộc hạ biết cái gì nên Nói, cái gì không nên nói.”

“Được rồi, chuyện này không phải chuyện của anh, nhanh đi thôi.”

“vâng……”

Trong vòng quân khu này vốn là quân quy nghiêm minh, Tuyết Vi là một ‘ thiếu nữ ’chưa lập gia đình châu thai ám kết, việc này nếu truyền ra ngoài cho dù không ai dám động vào cô, cô cũng sẽ trở thành trò cười.

Bây giờ có những lời này của Hoàng Phủ Minh, còn ai dám nói cái gì?

“này, bây giờ hai ta đã không còn quan hệ được không?” Cảnh báo giải trừ, Tuyết Vi dựa vào ở đầu ‘ giường ’ cà lơ phất phơ nhếch lên ‘ chân ’ Nhị Lang, cùng Hoàng Phủ Minh khơi dậy buồn bực.

“Hừ, lúc tôi mới vừa nói cùng tôn bác sĩ, làm sao cô không nói lời này? Vậy mà không có việc gì thả ngựa sau khi pháo!” Hoàng Phủ Minh châm chọc cô liếc mắt một cái, một tay chậm rãi thăm dò vào trong túi áo.

Tuyết Vi vừa nghe, chính mình về điểm này quỷ tâm tư đều bị người ta xem thấu, nên cũng không nói nhảm.

“một tháng sau cô cho câu trả lời chắc chắn đâu?”





TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv