Editor: Thơ Thơ
Đôi mắt cô vừa chuyển: “Làm gì?” Gương mặt trái xoan đẹp chậm rãi tiến đến trước mặt anh: “Nên anh sẽ không cho rằng, anh đưa cho tôi vài thứ, tôi liền phải lấy thân báo đáp đối với anh hả?”
“Bảo bối, cô là cô gái không biết đủ nhất tôi từng thấy.” Hoàng Phủ Nguyệt một bên thật sự là nghe không nổi nữa: “Đừng nói anh hai tôi đưa cô đồ vật, chính là xách theo mấy thứ này đi theo sau mông cô, liền có bao nhiêu cô gái hâm mộ muốn chết rồi hả? Cô khen ngược, cũng không biết cảm ơn một chút.”
“Hừ, anh cũng nói là, đó là cô gái khác. Tôi, chính là tôi. Giống loại ân huệ nho nhỏ này, không cách nào đả động tôi.”
“vậy cái gì có thể đả động cô?”
“hả?” Nghe Hoàng Phủ Nguyệt nghi vấn, Tuyết Vi hơi hơi trầm tư một lát……
Cái gì có thể đả động cô?
Nếu hai năm trước hỏi cô vấn đề này, có lẽ cô có thể trả lời. Chính là…… sau khi gặp sự kiện Bạch Dạ kia, cô cũng đã không biết chính mình nghĩ muốn dạng đàn ông gì. A……
“Ai biết được…… Đồ ăn tới, khởi động đi.” Tuyết Vi khéo léo dời đi đề tài, động đũa. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Hai tròng mắt Hoàng Phủ Nguyệt chợt lóe, theo bản năng liếc mắt Hoàng Phủ Minh một cái.
Giờ phút này, anh đã thấy ở trong mắt Hoàng Phủ Minh là một người đàn ông đang đợi thưởng thức một cô gái, lộ ra cái loại ham muốn chinh phục cực kỳ mãnh liệt.
Trước kia, có lẽ anh còn không rõ vì sao Hoàng Phủ Minh bị cô gái này hấp dẫn. Nhưng bây giờ……
Anh đã nhìn thấu hết thảy!!
Trên người Tuyết Vi nở rộ chính là tính cách phụ nữ hiện đại tự tin, cao ngạo cùng với sức quyến rũ nữ tính cực mạnh.
Mà Hoàng Phủ Minh lại là cái loại đàn ông bá đạo, dã tâm mười phần, ham muốn chinh phục cực mạnh.
Đối mặt Tuyết Vi đỉnh cao khiêu chiến khó có thể như vậy, lấy tính cách Hoàng Phủ Minh người đàn ông như vậy làm sao sẽ không động tâm?
Nếu không phải ngại tình anh em, Hoàng Phủ Nguyệt đều hận không thể khiêu chiến một phen tòa Everest này!!
“Tiếp theo đi đâu tốt đây, chúng ta muốn hay không……”
“Ai! Bảo bối, làm người không thể ích kỷ như vậy, hai chúng tôi đều bồi cô hết thời gian một buổi sáng, thời gian buổi chiều, có phải cô muốn bồi chúng tôi một chút hay không?” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“ok. Vậy nghe các người, đi đâu?”
“Đương nhiên là……” Đôi mắt Hoàng Phủ Nguyệt vừa chuyển, cười xấu xa câu lấy bả vai Hoàng Phủ Minh. “Tìm xem việc vui đi, đi thôi!”
“Ai, từ từ, mấy thứ kia còn chưa có lấy đâu.” Tuyết Vi nôn nóng chỉ chỉ ba mươi bao đồ đặt ở trong một góc.
Thấy vậy, Hoàng Phủ Nguyệt một phen câu lên bả vai của cô: “Yên tâm, đồ tham tiền, anh hai tôi đã sớm thông báo Lạc quản gia phái người tới lấy.”
Nếu là cầm mấy thứ này chạy khắp nơi, hai người đàn ông này hơi có chút khuynh hướng theo chủ nghĩa gia trưởng cũng phải phiền chết!! < ender reed……”
“Nha!!! Tà Nguyệt đại nhân!! Tôi yêu anh!!!!”
Bên trong hội sở cao cấp, tiếng ca du dương, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác.
Hoàng Phủ Nguyệt liền hát ba bài đầu tiếng Anh, Tuyết Vi lập tức hóa thân fan não tàn cuối cùng liên tiếp hét lên ba bài hát.
Hoàng Phủ Minh lẳng lặng ngồi ở một bên nghe ca, quả thực hận không thể tháo cà vạt trên cổ xuống tới, trực tiếp siết chết Tuyết Vi!!!
“cô kêu như vậy, không mệt sao?” Vẻ mặt anh khinh bỉ chất vấn Tuyết Vi.
“Không mệt, thói quen. Nhớ trước đây, lúc tôi nghe buổi biểu diễn của Tà Nguyệt, chính là hét lên ba tiếng đồng hồ.” Thơ_Thơ_diendanlequydon
“……”
“Các vị dưới đài xem……”
‘ bốp ’ một tiếng, trong nháy mắt ánh đèn trong phòng tối sầm xuống, một bó đèn tụ quang thẳng tắp chiếu vào trên người Hoàng Phủ Nguyệt. Tức khắc, thần tượng sáng rọi tùy ý mà ra. “Lớn tiếng nói cho tôi, các người yêu hay không yêu tôi?!”
“yêu!!! Tôi yêu anh!! Tà Nguyệt đại nhân!!!” Tiếng Tuyết Vi thét chói tai không biết lại tăng thêm nhiều ít đê-xi-ben.
Hoàng Phủ Nguyệt cầm microphone trong tay tà tứ cười: “Nếu yêu tôi, liền giơ đôi tay các người lên!”
Cô lập tức phối hợp huy động đôi tay lên.
Nháy mắt trong phòng bị một làn điệu du dương tràn ngập, Hoàng Phủ Nguyệt đi theo âm nhạc hát lên, Tuyết Vi liền si ngốc như vậy đong đưa cánh tay.
Ở bên, Hoàng Phủ Minh nhìn một màn này không khỏi một tay đỡ trán.
Anh thật buồn bực, hôm nay sao mình ngu xuẩn như vậy, mang theo hai bệnh nhân tâm thần cùng nhau ra tới?
Trong phòng tổng cộng có ba người, Hoàng Phủ Nguyệt dường như bắt đầu biểu diễn, Tuyết Vi dường như tham gia buổi biểu diễn, hai người kẻ hát người hoạ phối hợp, đừng nói…… Thơ_Thơ_diendanlequydon
Ngược lại phối hợp thật không chê vào đâu được. Người không có nhìn đến hiện trường có lẽ thật cho rằng phòng bao mở ra buổi biểu diễn.
“Hô, vài ngày không ca hát, bây giờ hát bảy tám bài liền không được, quá mệt mỏi.” Hoàng Phủ Nguyệt mỏi mệt ném microphone trong tay xuống, đặt mông ngồi ở trên sô pha. “Minh, anh hát hai bài đi thôi? Đã lâu em không nghe anh ca hát.”
Đợi Hoàng Phủ Minh vừa muốn cự tuyệt. Tuyết Vi một phen kéo tay anh lại ……
“Làm gì?”
“Hai chúng ta tới hợp ca, cũng để cho Tà Nguyệt đại nhân nghỉ ngơi.”
“Chính cô hát đi, tôi sẽ không hát.”
“Ai nha, tới rồi, tới rồi, anh sẽ không hát, tôi mang anh hát, nếu không anh ngồi cũng nhàm chán.” Nói xong, Tuyết Vi liền chọn một khúc hát tình ca nam nữ. Đem một microphone khác ném cho Hoàng Phủ Minh.
Tiếng âm nhạc nhu mĩ vang lên.
Tuyết Vi dựa theo hứa hẹn mang theo Hoàng Phủ Minh hát lên giọng nam, chính là mới hát ba câu, cô liền sững sờ ngậm miệng lại, lẳng lặng nghe Hoàng Phủ Minh hát …… Thơ_Thơ_diendanlequydon
“Yêu em là cô đơn tâm sự, không hiểu ý tứ em mỉm cười, chỉ có thể giống một đóa hoa hướng dương, trong ban đêm yên lặng kiên trì……” tiếng ca của anh trầm thấp mà du dương, mỗi một âm điệu đều cực kỳ chuẩn xác, lực xuyên thấu của tiếng ca kia càng là mười phần hấp dẫn người.
Có thể nói là, tiếng ca của anh một chút đều không thể kém hơn so với Tà Nguyệt, chỉ là hai người ở hai cái cực đoan thôi.
Tà Nguyệt thuộc về loại lực bộc phát, tuyển thủ giàu có sức cuốn hút; Hoàng Phủ Minh thuộc về đến lẳng lặng nghe, loại hình tuyển thủ tinh tế phẩm vị.
Nếu Hoàng Phủ Minh kêu không biết hát, kia…… Trên thế giới liền không có người ca hát!!
Đáng chết, cô đã sớm biết gia hỏa này giọng nói chuyện dễ nghe như vậy, khẳng định ca hát sẽ không kém chút nào, còn tưởng rằng anh thật sự không biết hát.
“Tới phiên cô……”
Ca từ đã cắt tới giọng nữ rồi, Tuyết Vi còn sa vào tiếng ca của Hoàng Phủ Minh chưa có lấy lại tinh thần.
Hoàng Phủ Nguyệt ngồi ở một bên không khỏi trào phúng cười nói: “Bảo bối, không phải cô bị tiếng ca của anh hai tôi làm mê hoặc, muốn di tình biệt luyến chứ?”
“Ít nói nhảm!!!” Tuyết Vi oán hận cho Hoàng Phủ Nguyệt một cái xem thường, vừa muốn mở miệng hát, lại không hiểu sao trở nên khẩn trương lên.
Chủ yếu, hai anh em này một người so một người hát tốt, nếu cô hát hơi chút kém, chẳng phải là mất mặt chết sao? “Khụ khụ khụ……” Buông microphone, cô khó xử nhíu nhíu mày: “Không xong, phỏng chừng là vừa rồi tôi thét chói tai quá độ, giọng nói có chút khàn.”
“A, tôi xem là cô mất mặt xấu hổ đi? Còn nói mang anh hai tôi hát?? Hừ, lúc anh hai tôi ca hát ấy, cô còn đái dầm đâu.”