Editor: Thơ Thơ
Đầu lưỡi mềm mại cạy ra hai mảnh môi đỏ của cô, tùy ý khiêu khích, vỗ về chơi đùa cái lưỡi cô đinh hương.
Nụ hôn này tinh tế như vậy, lại mang theo vài phần mê người, như một ly rượu vang đỏ, đã có lửa cháy ngọt lành, lại mang theo hương thơm vài phần say lòng người.
Tuyết Vi cầm lòng không đậu sa vào trong nụ hôn tinh tế, ý thức đại não dần dần trở nên mơ hồ lên……
Vì sao, vì sao nụ hôn này cảm giác tốt như vậy?
Mặt, thật nóng; thân thể cũng quá nóng. Tổng cảm thấy ngực có thứ gì dường như cổ động.
Thôi, thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy, đều đã như vậy, cùng với đối mặt tra tấn, không bằng đem phân tra tấn này trở thành một loại hưởng thụ, ít nhất không có thống khổ như vậy.
Nghĩ xong, Tuyết Vi chậm rãi nhắm hai tròng mắt lại, đôi cánh tay ngọc không khỏi câu lấy cổ Hoàng Phủ Minh. Thotho_
Đầu lưỡi mềm mại hình như quấn quanh đầu lưỡi của anh, hô hấp của cô dần dần trở nên dồn dập lên.
Cử động này nháy mắt liền châm lửa Hoàng Phủ Minh.
Nụ hôn nhu tình mật ý dần dần tràn ngập tính chiếm đoạt, một bàn tay to phủ lên thân mình cô, hai mảnh môi lửa nóng rậm rạp theo cổ cô di động xuống phía dưới ……
Dần dần, Tuyết Vi cảm giác rõ ràng được mỗi một tế bào thân thể đều giống như trở nên sinh động lên, thật giống như có vô số con kiến bò ở trên người, ngứa.
Cảm giác như vậy cùng với vừa mới rồi quả thực cách biệt một trời, gọi người tham luyến như vậy, sa vào trong đó không thể tự kềm chế……
Một giờ sau.
Bầu không khí tràn đầy ái muội trong phòng dần dần hòa hoãn, Tuyết Vi thần hồn điên đảo nằm ở trên giường, dư vị tựa như còn ở cảm giác mộng ảo vừa mới bay lên đám mây kia.
“Lúc này, cô đối với ‘ kỹ thuật ’ của tôi có vừa lòng không?” Hoàng Phủ Minh một tay chống đỡ đầu, hài hước nhìn về phía Tuyết Vi.
Cô như si như mê gật gật đầu: “ừm, mãn…… ừm???” Thần trí mờ ảo nháy mắt khôi phục, Tuyết Vi mở to mắt, nửa giương cái miệng nhỏ: “anh, anh, anh……?? Nên sẽ không, độc của anh sớm…… Sớm…… Đã sớm giải…… Giải khai, hả??”
Hoàng Phủ Minh trầm mặc cười không nói.
Nhớ tới vừa mới rồi khi Tuyết Vi tỉnh lại theo như những lời này, anh liền vừa tức vừa hận.
Ngay từ đầu lúc nghe được cô khích lệ anh phía dưới ‘ phát triển ’, kỳ thật Hoàng Phủ Minh rất tự hào. Rốt cuộc, được khích lệ địa phương kia ‘ lớn ’ đối với người đàn ông mà nói là một loại ca ngợi vô hình. Thotho_
Nhưng……
Lời nói kế tiếp của Tuyết Vi, thiếu chút nữa không đem cái mũi Hoàng Phủ Minh nổi cáu.
Thử nghĩ, trên đời này có người đàn ông nào có thể tiếp thu bị người ta nói kỹ thuật trên giường kém chứ?
Rõ ràng là anh bởi vì mất đi lý trí mới có thể đối với cô như vậy!!
“này, anh cười cái gì mà cười??? Trả lời tôi, có phải độc của anh đã sớm giải hay không?!!”
“cô đoán.”
Cô…… Đoán……
Đoán anh bệnh tê liệt chứ đoán!!
Anh có tâm tình chơi, nhưng cô không tâm tình bồi anh chơi, đáng chết!!
‘ ưm hừ……’
‘ bảo bối, thoải mái sao? ’
‘ ưm…… Thật thoải mái…… ưm…… Tôi muốn, tôi muốn tới……’
‘ chúng ta cùng nhau……’
Bên tai, không ngừng quanh quẩn từng đợt dư âm, trước mắt Tuyết Vi cũng đang không ngừng hồi tưởng từng màn vừa mới ……
Thử nghĩ một chút, cuộc đời cô lần đầu tiên làm ra một chuyện đại ô nhục, hiến thân cho một người xa lạ;
Kết quả lần thứ hai lại làm Lôi Phong sống một phen;
Nếu lần thứ ba này không nắm chắc, đời này của cô mất hết rồi.
Vì thế, cô liền hoàn toàn phóng túng chính mình một phen, có thể kêu bao lớn thì kêu bao lớn, nghĩ đối phương cũng không thanh tỉnh, nơi nào sẽ nhớ rõ cô kêu chính là cái gì?! Thotho_
Kết quả……
Kết quả……
***, thế nhưng người đàn ông này toàn bộ hành trình đều là thanh tỉnh!!?
Cái tên phúc hắc này!!!
Lúc này, cô xem như là mất hết cả mặt mũi đi!!
“Cô gái, vừa mới rồi cô kêu thật đúng là đủ điên cuồng, tôi thật không nghĩ tới cô sẽ có một mặt cuồng dã như vậy.” Hoàng Phủ Minh chọn môi cười, bàn tay to, ái muội vỗ về chơi đùa khuôn mặt nhỏ của cô.
“Câm mồm!!!” Tuyết Vi một phen mở tay anh ra, một khuôn mặt bị tức từ hồng đến trắng, từ trắng đến hồng. “anh, anh, anh người này sao lại có thể như vậy?!!!”
“Tôi xem anh là bởi vì tôi mới trúng độc, mới quyết định cứu anh, kết quả sao? Sao anh lại có thể lấy oán trả ơn?!!”
“Lần đầu tiên, toàn bộ bản thân tôi là Lôi Phong sống, lần này đâu? A??? Lần này chúng ta tính cái gì???”
“Tôi nói cho anh, Mộ Thần Hiên, ân tình anh đối với tôi từ giờ phút này đều xóa bỏ toàn bộ, về sau chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau!!!”
Nghe Tuyết Vi một câu lại một câu mắng, toàn bộ hành trình Hoàng Phủ Minh vẫn duy trì mỉm cười, anh cảm thấy bộ dáng cô gái này nóng giận giống như đặc biệt có hỉ cảm. “Kia kế tiếp đâu?”
“Kế tiếp?? Kế tiếp chúng ta coi như chuyện gì đều không có phát sinh qua, về sau như người lạ, ai cũng không quen biết ai!!”
“Như vậy sao được?”
“Vậy anh còn muốn thế nào???” Thotho_
“Đương nhiên là……” đôi mắt anh vừa chuyển, mỉm cười ngồi dậy. Khi kéo tay Tuyết Vi, biểu tình trên mặt Hoàng Phủ Minh trở nên vô cùng nghiêm túc: “Kết hôn đi.”
“A???”
Anh, anh, anh, anh nói cái gì đây???
Nghe lầm, nhất định là nghe lầm. Hoa Hồ Điệp này không biết đã ngủ qua nhiều ít cô gái, nếu anh muốn kết hôn, phỏng chừng đã sớm kết hôn, hà tất chờ tới bây giờ?!!
“Qua mấy ngày nữa, tôi sẽ phái người đi Nhà họ Tuyết các người, cùng cha của cô nói hôn sự của chúng ta.”
Lúc này, Tuyết Vi xem như có thể khẳng định chính mình vừa rồi không có nghe lầm.
Anh thật sự nói……
Kết hôn sao?!
“Chờ, từ từ. Anh, anh không sao chứ??”
“Như thế nào?”
“giữa chúng ta căn bản là không có cảm tình, làm sao kết hôn??”
“Cảm tình, có thể hôn bồi dưỡng sau đi.”
Mẹ nó, anh cho là trồng cây sao, rải hạt giống, bồi dưỡng một chút liền nhất định có thể bồi dưỡng thành đại thụ? Anh xem cảm tình là cái gì!!!
“Tôi đi tắm rửa một cái trước, cô chậm rãi suy xét.” Nói xong, Hoàng Phủ Minh phủ thêm quần áo liền rời đi phòng trong.
Nhìn bóng dáng anh rời đi, Tuyết Vi toàn thân vô lực ngã ở trên giường: “Suy xét? Suy xét cái rắm! Cùng loại đàn ông này ‘ hoa danh bên ngoài ’ kết hôn, kết, cũng là chờ ly đâu.” Thotho_
Cuối cùng, Tuyết Vi đều không có cấp ra đáp án cho Hoàng Phủ Minh, mà là giả bộ ngủ để trốn tránh hết thảy.
Khi bọn họ đến hoàng thành, tự nhiên vậy mà nói xong lời từ biệt……
Hoàng thành, Quân Khu Bạch Hổ.
“Hoàng Phủ Quân Trường, Bạch tướng quân tìm ngài đã tìm điên rồi.” Hoàng Phủ Minh mới vừa trở về đến quân khu đại viện, tham mưu quan liền nôn nóng tìm được anh rồi.
“Bạch tướng quân hiện giờ ở đâu?”
“Ở văn phòng ngài.”
“Tôi đã biết.” Thẳng đến phòng trung ương quân khu Quân Trường. Đợi anh đẩy mở cửa văn phòng...
Bạch Dạ bước xa một cái liền vọt tới vị trí cửa: “Minh, anh có biết hay không, mấy ngày nay anh đang làm gì??”
Như thế nào? Nhóm nguyên lão viện Giám thị tới tìm tôi phiền toái sao?” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng hỏi xong, chậm rãi ngồi ở ghế làm việc.