Thoát được khỏi đám người làm ăn, vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Quân gần như cương cứng. Cả buổi chỉ toàn nói những chuyện không đâu, còn phải ra vẻ tươi cười, sắp mệt chết rồi. Ở cạnh Lãnh Tâm Nhiên lâu ngày, tính nhẫn nại của anh với những lời dối trá cũng càng ngày càng kém.
Đang khi anh chuẩn bị xoay người tìm chỗ nghỉ ngơi thì phát hiện bóng dáng của người anh luôn chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện. Một thân vest trắng làm tôn thêm dáng người cao gây tuấn tú của anh ta, tuy rằng trên mặt vẫn đeo mặt nạ, không thấy rõ được diện mạo nhưng dựa vào khí chất cao quý, ưu nhã trên người anh ta thì không ai có thể sinh ra tư tưởng chán ghét anh ta cho được.
Hội trưởng hội Thương Minh!
Vừa thấy người đó đến, Thẩm Quân liền đoán được thân phận đối phương. Anh chưa từng tiếp xúc với hội trưởng thần bí của hội Thương Minh, nhưng lúc trước Tâm Nhiên có nói những điểm đặc biệt của anh ta cho anh biết. Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng hành vi đi dự tiệc mà còn đeo mặt nạ không để người khác nhìn thấy mặt thật cũng đủ để người khác phải suy ngẫm thật lâu rồi.
Thấy người đó tới, nhớ đến Tâm Nhiên đang nghỉ ngơi trên lầu, Thẩm Quân chần chờ một hồi, lập tức kêu phục vụ lúc trước dẫn Tâm Nhiên lên lầu đi gọi cô ấy xuống.
Anh đứng tại chỗ chờ đợi, nhưng mấy phút sau, phục vụ kia xuống báo lại cho anh một tin không tốt - không tìm được Lãnh Tâm Nhiên trong phòng.
"Cái gì?" Vừa nghe thấy tin này, Thẩm Quân kinh ngạc trừng lớn mắt. Trong những bữa tiệc thế này, cho dù Tâm Nhiên có làm gì thì chắc chắn cũng sẽ báo với mình trước, nhưng di động để ở trong túi vẫn không có tín hiệu nào, sao Tâm Nhiên lại không có trong phòng nghỉ được chứ?
"Cậu có tìm ở những nơi khác chưa?"
Nghĩ nghĩ, Thẩm Quân ôm tâm trạng ăn may hỏi.
"Đã tìm, cả trên lầu và dưới đại sảnh đều không thấy vị tiểu thư đó đâu. Vị tiểu thư đó nghỉ ở phòng năm, nhưng vừa nãy tôi thấy trong phòng đó đã có khách khác, cũng không thấy bóng dáng của vị tiểu thư đó đâu."
Phục vụ biết những người tham gia bữa tiệc này đều có thân phận tôn quý, dù là ai thì cũng không đắc tội nổi. Mất việc là chuyện nhỏ, chỉ sợ chuyện này không chỉ đơn giản như thế. Cho nên, khi vị tiên sinh này căn dặn, cậu đã đi tìm rất nghiêm túc, xác định lại một lần xong mới đến trả lời cho anh.
"Cám ơn."
Nói cảm ơn với phục vụ xong, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, Thẩm Quân nghĩ, vẫn quyết định tự mình đi tìm thì tốt hơn. Nơi này tuy rằng đều là những người có máu mặt trong giới thương trường, nhưng chính những nơi thế này mới là chỗ nguy hiểm ăn thịt người không nhả xương. Tuy rằng Tâm Nhiên lợi hại nhưng không thể không đề phòng, nếu bị ám toán hay gì đó thì thảm rồi.
Lên lầu, đi vào căn phòng phục vụ nói ban nãy, đẩy cửa ra, bên trong có một nam một nữ đang triền miên với nhau. Nghe thấy có người bước vào, tưởng là phục vụ, động tác của họ cũng không ngừng, người nam chỉ tức giận nói: "Đặt những thứ đó xuống đi, cậu có thể ra ngoài. Không cho bất cứ ai vào đây quấy rầy có biết chưa?"
Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện tình cảnh đó có gì đó không đúng lắm. Theo lẽ thường, những phục vụ ở đây đều rất biết nghe lời. Nhưng sau khi hắn nói xong những câu đó lại không hề nghe thấy tiếng đóng cửa, cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi xa, chỉ có thể nói, người tới vẫn còn ở trong phòng. Chuyện tốt bị phả hư, cho dù là ai thì cũng không vui vẻ nổi.
Cho nên người đàn ông giận dữ quay đầu, đang định chửi ầm lên thì phát hiện người đứng phía sau là người quen, hơn nữa còn là một người quen khiến hắn phải kiêng kị.
"Thì ra là Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm, sao anh lại ở đây? Vừa rồi thật ngại quá, tôi còn tưởng rằng là phục vụ tới."
Người đàn ông này chính là tống giám đốc Hoàng vừa trò chuyện ban nãy với Thẩm Quân dưới đại sảnh, người đang bị hắn đè xuống giường hôn môi là bạn gái của hắn, cũng chính là con gái nuôi Thanh Thanh trong miệng hắn.
Thẩm Quân lười để ý đến mấy chuyện không đâu này, kẻ có tiền đều có cuộc sống riêng tư rất hỗn loạn, chuyện này anh đã sớm biết cho nên cũng không ngạc nhiên mấy. Điều anh quan tâm là trong phòng thật sự không còn ai khác.
"Tổng giám đốc Hoàng, không biết anh đến phòng này từ lúc nào? Lúc anh tới có nhìn thấy người nào khác ở đây không?"
Thẩm Quân che giấu vẻ bất an của mình, dò hỏi.
Tổng giám đốc Hoàng không hiểu sao đột nhiên anh ta lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Không có, tôi mới đến được vài phút, là phục vụ dẫn đến. Lúc tôi tới trong phòng không có ai cả, cửa cũng mở toang. Sao thế, tổng giám đốc Thẩm đang tìm người sao? Chẳng lẽ..."
Thấy tổng giám đốc Thẩm xuất hiện ở đây một mình, đầu óc tổng giám đốc Hoàng đột nhiên trở nên nhanh nhạy: "Chẳng lẽ tổng giám đốc Thẩm đang tìm vị Lãnh tiểu thư bên cạnh anh sao?"
"Nếu đã không có vậy thì cám ơn anh. Nhưng mà tổng giám đốc Hoàng có nhìn thấy ai đi từ phòng này ra không?"
Tuy rằng biết là đáp án sẽ không khiến mình hài lòng, nhưng Thẩm Quân vẫn hỏi lại lần nữa.
Tổng giám đốc Hoàng lắc đầu: "Không có."
"Vậy làm phiền rồi."
Ra khỏi phòng, Thẩm Quân mới nhớ Lãnh Tâm Nhiên có mang di động. Thật đúng là quan tâm sẽ bị loại, phương pháp vừa đơn giản vừa trực tiếp như thế mà lại không nghĩ ra. dღđ。l。qღđ Thẩm Quân có chút bội phục với chỉ số thông minh của mình rồi. Lấy di động ra tìm số của Lãnh Tâm Nhiên, sau đó ấn nút gọi.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Quân đã nghe được tiếng chuông quen thuộc từ đâu đó truyền tới.
Đến khi anh đẩy cửa bước vào phòng số 5 một lần nửa, vừa vặn chống lại cặp mắt kinh ngạc của tổng giám đốc Hoàng và Thanh Thanh. Đi theo tiếng nhạc mà tìm được chiếc di động màu trắng quen thuộc dưới cái gối trên sofa, vẻ mặt Thẩm Quân trở nên trầm trọng trong phút chốc.
Nhìn vẻ mặt này, dù là ai thì cũng đoán được chuyện này không ổn.
Nhìn cả người Thẩm Quân đang tản mát ra khí lạnh khiến cho người ta sợ hãi, tổng giám đốc Hoàng cảm thấy lúc này đây mình nên nói gì đó để lánh nạn thì tốt hơn. Đương nhiên, trong lòng hắn vẫn không ngừng thầm mắng tên phục vụ đáng chết kia, nếu không phải do tên đó dẫn mình tới phòng này, thì đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này rồi. Nếu Thẩm Quân hiểu lầm chuyện này là do hắn làm thì thảm rồi.
Lúc trước chỉ mới thấy bất an đôi chút, giờ nhìn thấy di động rơi trên sofa, Thẩm Quân đã bắt đầu hoảng loạn. Anh hiểu tính cách của Lãnh Tâm Nhiên, cho nên những cái cớ như sơ ý để quên di động gì gì đó đều không dùng được, chỉ có thể nói, đã xảy ra chuyện gì đó khiến cô đến cả di động cũng chẳng quan tâm.
Cầm di động nghĩ xem tiếp theo cần phải làm gì, đột nhiên di động rung lên. Trên màn hình hiển thị một chữ "Thần" khiến Thẩm Quân từ bỏ ý nghĩ không nghe điện thoại. Bây giờ, chắc chắn là Tâm Nhiên đã xảy ra chuyện, vẫn nên nói rõ chuyện này cho Dạ Mộc Thần biết thì tốt hơn. Ở nơi thế này, nếu Tâm Nhiên thật sự xảy ra chuyện gì đó, vậy tuyệt đối không chỉ là chuyện nhỏ.
Hạ quyết tâm, Thẩm Quân cầm điện thoại của Lãnh Tâm Nhiên, vừa nói vừa bước ra khỏi phòng nghỉ. Thấy anh rời đi, tổng giám đốc Hoàng ở phía sau nhẹ thở ra theo bản năng, trải qua chuyện này, cũng không còn tâm tư làm chuyện khác nửa, chỉ có thể ngồi bệt xuống sofa ngẩng người.
"Ừ, là như vậy. Được rồi, để tôi tìm trước xem sao, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện."
Kể lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra với người trong điện thoại xong, Thẩm Quân cúp điện thoại.
Nếu không vì Tâm Nhiên, anh thật không nghĩ tới mình lại có thể trở thành bạn của Môn chủ thần bí của Diêm Môn, tuy rằng chỉ là bạn bè bình thường, nhưng mà trên đời này người có thể thật sự trở thành bạn của Dạ Mộc Thần quả thật quá ít, không thể không nói, anh đã được hưởng lợi ké từ Tâm Nhiên.
Biết chắc chắn Tâm Nhiên đã xảy ra chuyện, Thẩm Quân cũng quyết định phải lập tức đi tìm Tâm Nhiên. Đầu tiên là tìm người phụ trách của khách sạn, nói rõ sự việc, nhờ hắn phái người đi tìm.
Sau khi tìm kiếm một bận, kết quả vẫn là không ai có tin tức gì. Nhìn thấy kết quả này, Thẩm Quân bắt đầu sốt ruột.
Trong hoàn cảnh như thế, Thẩm Quân cũng bất chấp việc giữ bí mật, hành động của anh tự nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của một số người.
"Công tử."
Sau khi hỏi thăm phục vụ, Văn Nhân Gia đi đến bên người công tử, ghé vào lỗ tai anh ta, nhỏ giọng nói: "Hình như không tìm được bạn gái của Thẩm Quân, giờ vẫn đang tìm kiếm."
Đối với Thẩm Quân, Văn Nhân Gia đã sớm nghe qua, nghe nói nếu không phải vì năm đó anh ta không phải sinh viên của đại học Yến Kinh, chỉ sợ cũng đã sớm bị Thương MInh thu vào rồi.
"Bạn gái Thẩm Quân?"
Âu Dương Vũ bưng ly rượu trở lại vừa lúc nghe được từ thì, nhíu mày lại theo bản năng: "Bạn gái của anh ta không phải là người tên Lãnh Tâm Nhiên sao? Vừa rồi tôi thấy bọn họ đứng chung với nhau, sao giờ lại không thấy tăm hơi rồi?"
Công tử đăm chiêu nhíu mày, nhưng không nói gì.
Bên kia, dưới sự uy hiếp của Thẩm Quân, quản lý khách sạn gọi tất cả phục vụ tới, bắt đầu trả hỏi xem có người nào từng gặp Lãnh Tâm Nhiên không. Thẩm Quân đứng cạnh quan sát, đột nhiên, động tác nhỏ của một người đã thu hút sự chú ý của anh.
Đó là một phục vụ cao khoảng 1m7, ước chừng khoảng 20 tuổi, tóc nhuộm đỏ, đứng giữa đám phục vụ tóc đen thì đặc biệt bắt mắt. Mà trong quá trình quản lý khách sạn tra hỏi nhân viên, Thẩm Quân nhận thấy vẻ mặt của tên đó trở nên hoảng loạn, hơn nữa còn không ngừng dùng quần áo lau mồ hôi. Hành động này khiến Thẩm Quân đoán ra được chút gì đó.
Sau khi quản lý khách sạn tra hỏi một phen vẫn không có được chút thông tin nào, cũng rất phiền muộn. Thẩm Quân thì ông đắc tội không nổi, nhưng điều tra tất cả phòng nghỉ theo yêu cầu của Thẩm Quân thì lại càng không được. Những người tham gia bữa tiệc này đều là những kẻ có thể dùng tiền đập chết người, đắc tội với ai cũng đều không được. Hiện giờ trong các phòng nghỉ chắc chắn có rất nhiều người, nếu hấp tấp xông vào quấy rầy thì càng thảm hơn so với việc đắc tội một mình Thẩm Quân. Chính vì lo lắng chuyện này nên quản lý khách sạn mới luôn do dự.
Thẩm Quân đương nhiên là biết đạo lý này, đồng thời cũng cảm thấy trong lòng có chút chua xót. Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, nếu là anh của trước đây, muốn điều tra phòng thì chỉ cần nói một câu thôi. dღđ。l。qღđ Giờ lại bị quản lý đùn đẩy như vậy, không phải đều vì anh bây giờ không còn như xưa nữa sao? Chuyện này khiến cho quyết tâm trong lòng Thẩm Quân càng thêm lớn mạnh, nhất định phải gầy dựng được một đế quốc thương mại lớn mạnh hơn cả trước kia.
"Được rồi, các người đều đang bận, nếu có tin gì nhớ báo cho tôi biết."
Cuối cùng, quản lý vẫn khoát tay cho đám phục vụ lui xuống.
Lúc này, Thẩm Quân đi thẳng đến trước mặt tên phục vụ lúc trước bị anh nhắm trúng: "Nói đi, cậu biết chuyện gì?"
Động tác bất ngờ của Thẩm Quân khiến cho mọi người giật mình, tất cả mọi người đều xoay mắt nhìn Thẩm Quân và người phục vụ kia, không biết câu nói bất chợt này của anh là có ý gì.
"Tôi không biết tiên sinh đang nói gì, tôi không biết gì cả."
Phục vụ tóc đỏ giật nảy mình, nhưng vẫn lắp bắp phản bác.
Đương nhiên là Thẩm Quân không tin, khí thế mạnh mẽ được mài dũa qua nhiều năm làm lãnh đạo bắt đầu tán ra, bao chặt lấy người đang đứng trước mặt nhưng không dám nhìn thẳng vào mình, Thẩm Quân gằn từng chữ: "Tôi cho cậu một cơ hội nữa, có nói hay là không?"
Phục vụ bị dọa đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng vẫn run run không chịu khai thật: "Tiên sinh, tôi thật sự không biết gì mà."
"Chặt gãy tay hắn cho tôi."
Ngay khi quản lý khách sạn đang chuẩn bị bước lên phối hợp, một giọng nam trầm thấp vang lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú của mọi người, một người đàn ông trẻ tuổi tuấn mỹ tản ra khí thế lạnh lùng đi tới, con ngươi màu lam không chớp, nhìn chằm chằm vào người phục vụ đang bị Thẩm Quân tra hỏi.
Cùng lúc tiếng nói của anh phát ra, một vệ sĩ mặc vest đen trực tiếp bước lên, không thèm cho người ta cơ hội để phản ứng đã giơ tay khống chế cổ tay của tên phục vụ kia, chỉ nhìn tư thế cũng đủ để thể khẳng định chỉ cần anh ta dùng lực một chút thôi, tên phục vụ ka không chết cũng tàn phế.
Giữa cái xã hội hòa bình pháp trị này, ai từng gặp qua tình cảnh này được chứ! Không ít người bị dọa đến phát run, còn tên phục vụ tóc đỏ kia đã bị dọa đến mức không thốt nên lời.
"Vị tiên sinh này..."
Quản lý khách sạn nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, không nhịn được kêu lên.
Nhưng mà, ông ta còn chưa nói hết thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của đối phương dọa cho im bặt.
Nhìn thấy người tới, trái tim hoảng loạn từ nãy tới giờ của Thẩm Quân rốt cục cũng yên ổn được đôi chút. Chỉ là, anh không hiểu, từ lúc anh nhận cuộc gọi đến bây giờ cũng chỉ mới hơn mười phút, tốc độ của anh ta sao có thể nhanh đến vậy? Nhưng Thẩm Quân cũng biết bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, nhanh chóng nói với Dạ Mộc Thần: "Chắc hẳn người này biết được tin tức của Tâm Nhiên."
Dạ Mộc Thần gật đầu, giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Nói hay không nói?"
Trong hoàn cảnh như thế, cho dù là người có gan lớn thế nào thì cũng sẽ bị dọa đến vỡ ra. Tên phục vụ ban nãy cứng họng cãi cố giờ không còn giấu giếm được nữa, nhanh chóng khai thật: “Tôi nói, tôi nói, tôi không cố ý, tiên sinh…”
“nói đi, đến cùng là chuyện gì?”
Dạ Mộc Thần không nghĩ tới hai người chỉ mới tách ra một thời gian ngắn thôi mà Tâm Nhiên đã xảy ra chuyện. Nếu không phải vừa may anh đang làm việc gần đây, chỉ sợ tình cảnh của Tâm Nhiên sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nghe nói có người sai phục vụ này bỏ thuốc vào đồ uống của Tâm Nhiên, tất cả những nghi vấn lúc trước đều đã được giải đáp.
Sau khi đã có được cái đáp án mà mình muốn, Dạ Mộc Thần không chút do dự đạp một cước vào người tên phục vụ, tên đó bị văng xa hơn một trượng.
“Thiếu gia, tôi đã xem qua băng ghi hình, không có nhân vật khả nghi nào ra vào nơi này cả.”
“Thiếu gia, tôi tìm được thứ này ở trong phòng, trong đó có thành phần của thuốc ngủ và thuốc giãn cơ.”
Từng người mặc vest đen lần lượt bước tới, cung kính cúi đầu trước mặt Dạ Mộc Thần hệt như cảnh yết kiến Đế vương thời cổ đại.
“Khám xét tất cả phòng nghỉ!”
Dạ Mộc Thần ra lệnh.
Quản lý khách sạn vừa định phản bác đã có một người mặc vest đen bước qua, chém một cái vào gáy ông ta, kết quả là quản lý khách sạn còn chưa có cơ hội phát biểu thì đã chìm vào hôn mê.
Những người còn lại đều bị hành vi hung hổ dọa người của Dạ Mộc Thần làm cho hoảng loạn. Nhưng mà, trong tình cảnh này lại không một ai chọn cách báo cảnh sát. Bởi vì bọn họ đều nhạy bén ý thức được một người có thể làm việc không chút kiêng nể như thế, tuyệt đối không phải người thường. vậy thì, cảnh sát bình thường căn bản không thể giúp được gì cho bọn họ, không chừng còn mang đến tai họa cho chính mình.
Sau tiếng ra lệnh của Dạ Mộc Thần, chẳng mấy chốc trong các phòng nghỉ đã vang lên những tiếng thét chói tai, khắp nơi đều náo loạn, chỉ có dùng từ ‘rối tung cả lên’ để hình dung. Sau khi tìm kiếm khắp mưới mấy phòng nghỉ vẫn không có tin tức gì, sắc mặt của Dạ Mộc Thần và Thẩm Quân đều ngày càng khó coi.
Trong hoàn cảnh đó, phục vụ tóc đỏ bị khống chế vì giữ mạng nên không thể không nói: “Tôi biết một chút chuyện không biết có hữu dụng hay không?”
Phục vụ đó lập tức tìm đến một căn phòng, cửa bị khóa chặt từ bên trong. Ánh mắt của đám vệ sĩ đều nhìn về phía Dạ Mộc Thần để hỏi ý kiến, Dạ Mộc Thần lại càng trực tiếp hơn, cầm lấy cây súng trên tay một vệ sĩ bắn thẳng vào khóa cửa, sau đó đá văng cánh cửa.
Dạ Mộc Thần đi đầu bước vào, Thẩm Quân theo sát phía sau, sau đó còn chưa kịp đợi những người khác đến gần đã đóng chặt cửa lại.
Dù Thẩm Quân tự nhận mình kiến thức rộng rãi, thì khi nhìn một lượt khắp căn phòng cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Cảm giác đầu tiên mà căn phòng mang đến chính là đỏ. trên đất, trên giường, trên sofa khắp nơi đều có dính chất lỏng màu đỏ. Mà bóng dáng quen thuộc đang đưa lưng về phía họ kia lại khiến anh giật mình.
“Nhiên?”
Ngay cả Dạ Mộc Thần cũng không tưởng tượng được đằng sau cánh cửa này lại có khung cảnh như thế.
Anh gọi tên đối phương theo bản năng, nhưng không có tiếng đáp lại. Điểm đó khiến cho trái tim Dạ Mộc Thần bỗng chút thắt chặt lại. Từ khi bước vào căn phòng này, anh đã cảm thấy có gì đó không ổn. Ga giường hỗn loạn, trên giường còn có đoạn dây thừng bị đứt, hơn nữa khắp nơi đều là máu tươi, tất cả đều như đang im lặng kể một câu chuyện, có chuyện gì đó không bình thường đã xảy ra trong phòng này.
Chậm rãi bước qua, Dạ Mộc Thần cảm thấy tim mình như ngừng đập. Đến khi dứng lại bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần chỉ dùng ánh mắt như đang nhìn vật chết liếc mắt nhìn cơ thể co rútđang phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt trên đất một cái, sau đó liền dồn hết lực chú ý vào người bảo bối của mình.
Cảm nhận được cả người bảo bối đang căng lên, Dạ Mộc Thần nhẹ giọng nói: “Bảo nối, là anh, Thần.”
Có lẽ do nghe được giọng nói quen thuộc của anh, cũng có lẽ do trong tiềm thức vốn không phòng bị trước hơi thở của anh, ngay khi Dạ Mộc Thần đưa tay khoác lên vai Lãnh Tâm Nhiên thì cơ thể luôn cố gắng đứng thẳng của cô rốt cuộc cũng không chống đỡ được nữa, mềm nhũn ngã vào lòng anh.
“Nhiên!”
Dạ Mộc Thần bị dọa, rống lên một tiếng. Cho tới bây giờ anh mới phát hiện bộ lễ phục dạ hội trên người bảo bối đã rách nát, lộ ra mảng da thịt lớn. Khiến anh càng giận dữ hơn là những dấu vết xanh tím do bị người chạm qua trên da thịt trắng như tuyết của cô. Ánh mắt dần lướt xuống, nhìn thấy cổ tay có dấu vết bị trói đang xước da chảy máu, lý trí lập tức vỡ tan, giơ chân đá thẳng một cước vào người đang nằm trên đất.
Mặt khác, anh vẫn không quên quay về phía Thẩm Quân ở cửa gọi to: “Gọi bác sỹ, mau gọi bác sỹ.”