Lời nói của Chu Đào khiến cho Trần Anh để tâm.
Nói thật, ông thật sự coi trọng cô nhóc kia. Nhưng mà, sự việc thật sự giống như lời nói của Chu Đào sao? Cô nhóc kia, thật sự có thể phát triển đến mức đảo lộn đất trời?
Ông không tận mắt thấy được biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên, nhưng ông biết, có thể khiến cho Chu Đào khẩn trương như vậy, điều đó nói lên rằng thực lực của cô thật sự đã mạnh đến trình độ không thể tưởng tượng.
Một cô nhóc, đủ để đảo lộn đất trời?
Chuyện này, nếu bình thường nói ra, tuyệt đối sẽ trở thành trò cười cho mọi người. Nhưng hiện tại, sau khi biết được rất nhiều kì tích do Lãnh Tâm Nhiên tạo nên, ông lại không dám chắc.
Chu Đào trầm mặc. Nói thật, vừa rồi anh thật sự bị những biểu hiện thiên phú khác thường của Lãnh Tâm Nhiên dọa sợ. Nếu không cố gắng khống chế, chỉ sợ đã bộc phát tại chỗ.
Tuy rằng đã sớm biết đất nước của mình đất rộng người đông, từ thời xưa đã là một nơi ngọa hổ tàng long. Nhưng anh cũng không phải là ếch ngồi đáy giếng, trong bộ đội có rất nhiều người có thực lực. Anh cũng gặp qua không ít đồng đội có tư chất, nhưng mà, người hôm nay, tư chất cao đến nỗi khiến cho người ta không dám tin, rất khó để nói đây là thiên tài hay là quái vật rồi!
Anh vẫn nhớ rõ, nửa năm trước khi anh so đấu với Lãnh Tâm Nhiên lần đầu tiên, cô vẫn là một cô nhóc thanh tú, lanh lợi. Tuy rằng biểu hiện thực lực lớn đến mức khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng mà, anh chỉ cảm thấy cô là một thiên tài. Nhưng hiện tại, sau nửa năm, thành tựu hiện tại của cô đạt tới mức như vậy. Tuy rằng nói ra có chút buồn cười, nhưng toàn bộ đều là thật, anh, rất sợ hãi!
Không phải sợ Lãnh Tâm Nhiên mạnh hơn mình, cũng không phải sợ cô đoạt hết hào quang của mình khiến cho mình phải lùi về sau, anh chỉ sợ, một người tư chất như thiên tài thế này, nếu chẳng may cô ấy đi nhầm đường, hẳn sẽ gây ra rất nhiều tổn thương.
Thân là quân nhân, sẽ đặt mọi lợi ích quốc gia lên trước để suy nghĩ. Anh thật thích cô nhóc Lãnh Tâm Nhiên này, nếu cô thật sự làm ra việc gì đó không tốt, anh thật sự không biết mình nên làm cái gì bây giờ!
"Có lẽ, chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều. Từ lúc nào mà chúng ta đã trở nên lo lắng như vậy rồi hả? Nó vẫn là một đứa trẻ đó! "
Trong phòng chìm vào bầu không khí trầm mặc rất lâu, mãi cho đếm khi Trần Anh mở miệng mới phá vỡ tình trạng yên tĩnh.
Chu Đào ngẩng người nhìn sếp, cảm giác được có điều không đúng trong mắt sếp, lại nhịn không được : "Nếu cô ấy chỉ là cô gái bình thưởng, vậy thì không có gì rồi. Nhưng tình huống hiện tại bây giờ rất rõ ràng, cô ấy căn bản không thể là người bình thường. Hiện tại cô ấy mới bao nhiểu tuổi, 18 có phải không? Đã là sinh viên của đại học Yến Kinh, bản thân còn có thực lực mạnh mẽ, bất luận là thi đấu thể thao, bắn súng, còn cả kỹ năng sinh tồn trong rừng rậm, người bình thường như chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đạt tới trình độ này. Cô nhóc như thế, nhất định sẽ không có cuộc sống bình thường. Việc này, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu trở thành một....."
Chu Đào nói đến đây liền ngừng lại.
Nhưng Trần Anh lại biết cái anh ta không nói tiếp là cái gì. Bởi vì trong một thời gian rất dài, cái tên kia đã thành một điều kiên kị trong lòng bọn họ. Hiện tại, tuy rằng hậu quả của việc đó đã được giải quyết gần như triệt để, nhưng khi nhớ lại, trong lòng vẫn còn ưu tư.
"Người như Chiêm Hùng, sẽ không xuất hiện người thứ hai!"
Trần Anh khẳng định một câu.
Chu Đào ngập ngừng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, trầm mặc nói lảng sang chuyện khác: "Lãnh Tâm Nhiên như vậy, sếp có kế hoạch gì không?"
Chiêm Hùng, là người khiến cho bọn họ không có được giấc ngủ ngon ròng rã suốt ba năm trời. Cho tới bây giờ, tuy rằng mọi việc đã được giải quyết, nhưng lúc nhớ lại trước đây vẫn khiến cho cả người lạnh run.
Mặc kệ là có thừa nhận hay không, Chiêm Hùng vẫn là một thiên tài tuyệt đỉnh. Hắn thành thạo năm loại ngôn ngữ, mười lăm tuổi thi vào Yến Đại, trong quá trình học đại học thì nhập ngũ. Sau khi nhập ngũ, bởi vì có tài năng trong lĩnh vực máy móc và tin học, nên được điều đến bộ đội đặc chủng.
Đã từng có lúc, sự tồn tại của người này, đã trở thành truyền kỳ trong bộ đội đặc chủng.
Nhưng mà, một tuyệt thế thiên tài như vậy, lại thông đồng với địch phản quốc.
Chiêm Hùng, tuyệt đối là một thiên tài. Hắn có thể tự chế ra đạn và vũ khí, hắn là một trinh sát có năng lực xuất chúng, khả năng bắn súng cực chuẩn, có danh hiệu là thần xạ thủ, trình độ máy tính của hắn có thể giúp hắn tùy ý xâm nhập vào bất kì trang web....Chính là một người như thế, không cần đến sự giúp đỡ của ai, cũng đủ khiến cho cả quân khu phải ròng rã suốt ba năm trời mới bắt được hắn. Hơn nữa, hắn đã được đưa vào nhân vật nguy hiểm cấp AAA, vĩnh viễn bị cầm tù và không ai bên ngoài có thể biết được nơi giam giữ.
Năm đó, vì bồi dưỡng Chiêm Hùng, bộ đội đã bỏ ra không ít tâm sức. Sự việc của Chiêm Hùng, đã vang lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng mọi người.
Hiện giờ, lại có một người thiên phú không thua gì hắn xuất hiện, cũng là học sinh của đại học Yến Kinh, cũng có quan hệ bất thường với quân đội. Tuy rằng, cô không phải chiến sĩ, nhưng mà, vẫn khiến cho Trần Anh cùng Chu Đào cảm thấy khó giải quyết.
Bọn họ có dự cảm, nếu để mặc cho Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục phát triển, năng lực của cô, tuyệt đối sẽ phá vỡ các kỉ lục của Chiêm Hùng. Nhưng mà, nếu thật sự để mặc cô phát triển, nếu cô thật sự đi vào con đường cũ của Chiêm Hùng, phải làm cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ, lịch sử lại tái diễn lần nữa, quấy nhiễu toàn bộ quân khu đến long trời lở đất hay sao?
Việc của Chiêm Hùng, là cấm kỵ của toàn quân khu, cũng là một cơ mật không thể cho người ngoài biết. Nếu không phải vì lo nghĩ quá mức về sự việc của Lãnh Tâm Nhiên, Chu Đào tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc lại đề tài này.
Trần Anh cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi tiếp xúc với Lãnh Tâm Nhiên. Lúc trước, Lãnh Tâm Nhiên chính là đi cửa sau mới có thể vào được đội Báo Tuyết do ông phụ trách. Ông lập tức nhớ lại, rốt cuộc là thân phận thế nào, mới có thể giúp cô dễ dàng vào được Báo Tuyết như vậy. Trong nháy mắt, Trần Anh như nghĩ ra được gì đó. Không chút lưỡng lự, lập tức cầm ngay điện thoại bên cạnh bấm một dãy số.
Sau khi nói chuyện xong, chân mày nhíu chặt của Trần Anh rốt cục cũng chậm rãi giãn ra đôi chút. Tuy rằng vẫn còn lo lắng, nhưng ít nhất cũng không còn lo lắng như trước kia nữa.
"Được rồi, yên tâm đi Chu Đào, cô nhóc này sẽ không trở thành Chiêm Hùng thứ hai đâu."
Để điện thoại xuống, Trần Anh lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.
Chu Đào rất hiếu kỳ rốt cuộc là sếp đã gọi điện thoại cho ai, vì sao đột nhiên lại đưa ra kết luận như vậy. Nhưng nhìn thấy được khuôn mặt thoái mái không che giấu ý cười của sếp, lại nhịn xuống.
Chu Đào không hỏi, cũng không có nghĩa là Trần Anh sẽ không nói ra.
"Cô nhóc này thân phận không bình thường, mà thân phận của cô ấy, nhất định sẽ chỉ biết làm ra những việc có lợi cho quốc gia. Cho nên, không cần lo lắng nữa. Hơn nữa, tôi đột nhiên có ý nghĩ, nếu sợ cô nhóc này đi sai đường, chúng ta chỉ cần cột chặt cô nhóc này vào quân đội, chẳng phải sẽ không cần lo lắng nữa rồi sao."
Nếu như còn có gì đó khiến cho Chu Đào ngạc nhiên, thì chính là kế hoạch "cột chặt Lãnh Tâm Nhiên vào quân đội" này của Trần Anh.
"Ý của sếp là....."
Trần Anh lại lộ ra vẻ mặt bí hiểm: " Đến lúc đó cậu sẽ biết"
Ông nhớ tới lời nói của vị cấp trên kia, nếu đã được phép dùng đến Lãnh Tâm Nhiên, vậy thì không cần khách khí nữa. Sự tôi luyện của quân đội, sẽ chỉ giúp cô càng mạnh mẽ hơn.
Hiện tại rốt cục hai người đã có thể gỡ bỏ tảng đá trong lòng xuống, cùng lúc đó, có một người đi vào.
Người đi vào mặc quân trang dơ dáy bẩn thỉu, tóc dài, cả người lôi tha lôi thôi, thật sự có chút không hợp với không khí trang nghiêm của quân khu.
"Chú Vu, sao chú lại đến đây?"
Nhìn thấy người bước vào, Trần Anh giật mình, ngay cả Chu Đào cũng không nhịn được mà đứng lên.
Chú Vu cũng không vòng vo nhiều, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Tôi muốn hỏi, cậu tìm thấy tiểu thiên tài đó ở đâu vậy?"
"Tiểu thiên tài?" Trần Anh và Chu Đào nhìn nhau, ngay lập tức, liền đoán ra ông đang nói tới ai.
" Đúng vậy, là một cô nhóc, mặc quân trang. Nhưng mà không phải người trong đội, nếu không cậu không cho phép, một cô nhóc không có trong danh sách quân khu có thể đi vào sao?"
Chú Vu khẳng định nói, tiếp đó thì đi thẳng đến chỗ chiếc ghế dựa trống bên cạnh Chu Đào ngồi xuống, hoàn toàn không lo lắng quần áo của mình sẽ làm dơ đệm ghế. "Có điều cô nhóc kia thật sự không tệ, so với đám thủ hạ ngu ngốc của cậu thì tốt hơn nhiều. Xem ra đã học được không ít kiến thức trong đại học."
Trần Anh và Chu Đào đều mờ mịt, thật sự không hiểu nổi rốt cục ông đang nói cái gì.
Có lẽ do thấy nét mặt hoang mang của bọn họ, chú Vu hào phóng giải thích, "Hôm nay, đám thủ hạ ngu ngốc của các cậu dẫn cô nhóc kia đi chơi lắp ráp. Lúc đầu tôi cũng chỉ muốn đến xem náo nhiệt, coi có gì thú vị mới mẽ hay không, không nghĩ tới nha, không nghĩ tới...."
Trần Anh và Chu Đào đã đoán được chuyện kế tiếp, chắc là cô nhóc kia lại làm ra chuyện người bình thường không chịu nổi rồi. Quả nhiên....
Nghĩ đến cảnh cô nhóc kia lắp ráp vũ khí nhanh lẹ, chính xác, chú Vu không nhịn được mở miệng khen ngợi: " Đứa nhỏ này, không chỉ có kiến thức cơ bản vũng chắc, hơn nữa đặc biệt có năng lực, chỉ dẫn một điểm là thông suốt toàn bộ. Tôi chỉ hướng dẫn sơ qua vài câu, cô ấy liền đoán được tôi muốn nói gì. Thậm chí còn có thể suy một ra ba, rõ là...."
Nói xong, lại nghĩ tới mục đích của mình, nhanh chóng nói đến chuyện khác: "Đúng rồi, cô nhóc kia dến cùng là ai vậy? Tôi muốn biết thầy của cô ấy là ai, lại có thể hiểu biết về vũ khí đến như vậy, hẳn là một chuyện gia vũ khí. Không chừng chúng ta có thể trò chuyện vui vẻ một chút."
Chu Đào liền dại ra.
Trần Anh cũng có chút rối rắm. Nhưng mà không hổ danh là sếp, cho dù trong lòng rối rắm thế nào, cũng có thể phản ứng lại trong thời gian nhanh nhất: "Cô ấy tên là Lãnh Tâm Nhiên, là học sinh của đại học Yến Kinh, do tôi dẫn đến đây chơi. Nhưng mà, chú Vu, hình như chú bị nhầm rồi. Tôi nhớ được cô nhóc đó học ngành tài chính, hẳn là không có nghiên cứu sâu về vũ khí như chú đâu?"
Chỉ là, câu nó cuối cùng, ông cũng không chắc chắn cho lắm. Dù sao, theo như ông thấy, cả người Lãnh Tâm Nhiên đều là bí mật, vô cùng thần bí.