Nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi và đôi mắt màu lục hơi nheo lại này, tâm của Lãnh Tâm Nhiên cũng bùng lên một ngọn lửa nhỏ, run nhẹ.
"Thần........."
Giọng nói ủy khuất cộng với đôi mắt sũng nước, nếu bị người quen của Lãnh Tâm Nhiên bắt gặp, tuyệt đối sẽ cho rằng mình gặp quỷ, đụng phải một người có bộ dạng giống với Lãnh Tâm Nhiên nhưng tính cách hoàn toàn khác xa.
Nhưng mà, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, căn bản không có tác dụng với Dạ Mộc Thần.
Hiện giờ anh đang rất tức giận, anh luôn chờ Nhiên chủ động nói rõ với mình, lại không tới cho tới bây giờ cô luôn vì cái nguyên nhân vừa khoa trương vừa giả tạo đó mà gạt anh. Tuy rằng biết là vì quan tâm nên mới dè dặt cẩn trọng, nhưng mà, nghĩ thế nào cũng thấy không thoải mái. Thì ra là vì cái nguyên nhân không đâu vào đâu này..., nghĩ đến khoảng thời gian vừa lo lắng vừa bất an của mình, gió bão trong đôi mắt màu lục của Dạ Mộc Thần lại càng thêm dữ dội.
"Thật sự là em vì nguyên nhân này?"
Anh thấp giọng hỏi, nhưng mà sao thanh âm này nghe thế nào cũng giống như là đang nghiến răng nghiến lợi.
Lãnh Tâm Nhiên biết Thần đang rất tức giận. Ngẩng đầu cũng bị một dao, rụt đầu lại cũng bị một dao, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, còn không bằng chết sớm đầu thai sớm. Nghĩ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên liền run rẩy vươn tay ra, nhẹ quàng lên cổ Dạ Mộc Thần, môi kề sát vào lỗ tai đối phương, môi mỏng khẽ mở: "Thần, em sai rồi, đừng tức giận nữa được không?"
Ngữ khí mềm mỏng ngây thơ như thế, tuyệt đối là cảnh đẹp mà chỉ một mình Dạ Mộc Thần có thể nhìn thấy. Cho dù là Á Á, ở trước mặt cậu ta, Lãnh Tâm Nhiên cũng làm nũng, nhưng tuyệt đối sẽ không bày ra bộ dạng ngây thơ như thế này. Mang theo vài tia lấy lòng, vừa như sợ hãi lại vừa có chúp mập mờ, nhìn thấy bộ dáng này của Lãnh Tâm Nhiên, cơn tức trong lòng Dạ Mộc Thần cũng từ từ biến mất.
Trên thực tế, anh cũng không phải thật sự tức giận với cả chuyện này. Anh chỉ tức giận Lãnh Tâm Nhiên vì cái lý do này mà giấu diếm mình, nhưng mà, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, kỳ thật cũng không phải là không lý giải được. Chỉ là, trong lòng anh có chút bực bội. Anh vẫn cho là, mình là người duy nhất trên đời cô không bố trí lớp phòng ngự, hoàn toàn tín nhiệm, chỉ sau người kia, nhưng mà hiện tại.......
Chuyện thân phận được sáng tỏ ngoài ý muốn dời đi lực chú ý với chuyện Á Á của Lãnh Tâm Nhiên. Hiện giờ cô rất buồn rầu, cô đã sớm nghĩ đến sau khi Thần biết được thân phận thật của mình sẽ tức giận. Nhưng mà hiện tại, chuyện này thật sự xảy ra, cô lại không biết phải làm sao.
Cô biết mình sai rồi, nhưng mà......
Nhìn người đàn ông bên kia ngồi gõ máy tính hơn một giờ vẫn chưa chịu để ý tới mình, Lãnh Tâm Nhiên mím môi, cực kỳ ủy khuất.
Sự trầm mặc này, khiến cô lại nghĩ tới người cô gặp được hôm nay.
"Thần......"
Thật lâu sau, khi bầu không khí thậm chí đã bắt đầu trở nên lúng túng, đã bị một tiếng nỉ non vang lên đánh vỡ.
Bàn tay đang lướt trên bàn phím của Dạ Mộc Thần ngừng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục động tác như ban nãy.
Trong lòng anh đang tức giận, trước khi cơn giận đó biến mất, anh không muốn nói chuyện. Anh sợ, sợ mình sẽ đánh mất lý trí nói ra cái gì đó không nên nói. Cô là người mình không muốn làm tổn thương nhất trên đời này, thà rằng làm tổn thương chính mình cũng không thể khiến cô bị thương, cho nên, anh phải chịu đựng, sau đó từ từ điều hòa, chỉ có thể chờ bản thân điều hòa tốt rồi, mới có thể nói chuyện với cô.
Lãnh Tâm Nhiên thấy Dạ Mộc Thần không để ý đến cô, cũng không để ý, chỉ tiếp tục, cô có rất nhiều lời muốn nói. Mà những lời này, chỉ có thể nói với người trước mắt này.
"Hôm nay nhìn thấy người kia, là hội trưởng hội Thương Minh, thật sự rất giống Á Á. Thân cao giống nhau, bóng lưng giống nhau, ngay cả cằm và giọng nói cũng giống nhau. Chỉ là, ánh mắt đã thay đổi. Thần, anh nói ngay cả em cũng có thể gặp phải cái chuyện vớ vẫn như trọng sinh, Á Á có gặp hay không!"
"Phanh!"
Thanh âm gõ bàn phím đột nhiên trở nên kịch liệt, sau một loạt tiếng vang hỗn độn, Dạ Mộc Thần thở phào nhẹ nhõm, đóng máy tính lại, đi đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên.
"Hiện giờ, việc em lo lắng nhất, không phải là nên làm thế nào để nhận lỗi với anh sao?"
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ lúc này đang phủ một tầng sương lạnh.
"Thần, em biết sai rồi mà".. "Chỉ là......"
Lãnh Tâm Nhiên kéo Dạ Mộc Thần rồi xuống ghế sofa, sau đó tự động trèo vào lòng anh, cuộn mình nằm sấp xuống, chu cái miệng nhỏ, ủy ủy khuất khuất: "Chỉ là lúc đó em thật sự rất rối. Em thật sự rất sợ, nếu anh không tin lời của em, em nên làm cái gì bây giờ..., hơn nữa sau này, chúng ta không phải vẫn thành mối quan hệ như bây giờ hay sao, em liền thành rùa rút đầu nghĩ, kỳ thật, giống như bây giờ cũng không tệ. Nhưng mà, hiện giờ, em thật sự biết mình sai rồi, cho nên, đừng giận em nữa được không? Em cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không gạt anh nữa."
Thấy bộ dáng của Dạ Mộc Thần vẫn bất vi sở động (không nhúc nhích), Lãnh Tâm Nhiên có chút tức giận: "Em có một số chuyện không nói với anh. Nhưng không phải Thần cũng có rất nhiều chuyện không cho em biết hay sao? Thân phận của anh là gì, đến hiện tại, em cũng chỉ biết một ít ở bề mặt. Thân phận thật sự của anh, đến hiện tại Thần còn chưa từng nhắc đến với em đó!"
Đây là lần đầu tiên từ khi hai người quen biết tới nay, Lãnh Tâm Nhiên nhắc tới vấn đề thân phận của Dạ Mộc Thần.
Khuôn mặt Dạ Mộc Thần nháy mắt liền đen xuống: "Anh chưa từng nói với em sao?"
Lãnh Tâm Nhiên mở to hai mắt, ra vẻ vô tội.
"Không phải là anh không muốn nói mà là do người nào đó luôn không chịu nghe, không phải sao? Hiện giờ còn nói ngược, muốn trả đũa sao. Em nói, em muốn biết cái gì? Chỉ cần em dám hỏi, anh liền dám nói, tuyệt đối là biết gì nói đó."
Dạ Mộc Thần giận quá hóa cười, chỉ là vẻ mặt tươi cười phối hợp với ngữ khí âm trầm, nhìn thế nào cũng thấy khủng bố.
Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng rụt rụt cổ, sau đó lộ ra nụ cười lấy lòng, dè dặt cẩn trọng nói: "Thần, không phải em chỉ nói đùa thôi sao. Em biết anh không hề gạt em chuyện gì, em chỉ nói đùa mà thôi. Chuyện lần này, em thật sự sai rồi......"
Nhìn cô gái chỉ khi ở trước mặt mình mới trở nên giống như một đứa trẻ này, Dạ Mộc Thần cũng thật bất đắc dĩ. Anh không biết, đời này gặp được cô, đến cùng là may mắn hay bất hạnh của mình nữa. Bất quá, chỉ cần cô bình an, thì tốt lắm rồi.
Nghĩ như vậy, nhịn không được mà ôm chặt lấy cô, niềm vui sướng thật lớn khi mất lại có được rốt cuộc cũng chiến thắng chút u ám này: "Nhiên, em không có việc gì, thật tốt!"
Âm thanh hơn nghẹn ngào nào, khiến cho cả người Lãnh Tâm Nhiên cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng dại ra. Sau một lúc lâu, mới chậm rãi vươn tay, kiên định ôm lấy đối phương: "Lần này, anh nhất định phải bảo vệ em thật tốt, không được để em rời khỏi. Cho dù là Diêm Vương cũng không được, đừng để em một mình!"
Dạ Mộc Thần gật đầu, hai người cứ như vậy mà ôm nhau, sương lạnh lúc trước đã sớm tan, chỉ còn lại niềm hạnh phúc ấm áp, ngọt ngào, mùa xuân, sắp tới rồi!
Buổi tối, nằm ở trên giường.
Chỉ đơn thuần là nằm thôi, cùng lắm, cũng chỉ ôm nhau.
Ngửa đầu nhìn người đang ôm chặt mình trong ngực, Lãnh Tâm Nhiên có chút nghi hoặc. Kiếp trước, tuy rằng bọn họ không kết hôn, nhưng chuyện gì cũng đã làm qua rồi. Ngoại trừ thiếu tấm giấy đỏ (giấy chứng nhận kết hôn) với hôn lễ, những chuyện khác thì không khác gì với vợ chồng. Nhưng mà đời này, từ khi bắt đầu gặp nhau, giữa bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ là hôn môi. Thậm chí, ngay cả số lần hôn môi cũng không nhiều. Ngay cả lúc này đây, rõ ràng mình đã nói rõ thân phận, nhưng anh vẫn vững như Thái Sơn, chỉ cho mình một nụ hôn nhiệt tình đủ để thiêu đốt hết thảy.
Vì sao, anh không..........
Lãnh Tâm Nhiên không phải là người ngại ngùng, Dạ Mộc Thần là người mà cô đã nhận định, chuyện này, đã được xả định từ đời trước, cho nên, cô hoàn toàn không bài xích việc phát sinh chuyện gì với đối phương. Nhưng mà, dường như đối phương không nghĩ vậy.
Có lẽ là do đã nói ra bí mật trong lòng, nên không còn cảm thấy có gánh nặng nữa, hiện giờ Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng, thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến chút chuyện khác.
Phụ nữ đôi khi chính là như thế. Lúc đàn ông hành xử không tốt thì thấy chán ghét, cảm thấy đàn ông không tôn trọng mình. Nhưng khi đàn ông không có hành động gì, các cô lại cảm thấy thất vọng, bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Lãnh Tâm Nhiên lúc này, chẳng quả là mắc phải bệnh chung của đa số phụ nữ mà thôi.
"Thần......."
Càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, Lãnh Tâm Nhiên ngửa đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ như thần này, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói ra lời trong lòng: "Vì sao anh....."
Vừa rồi bầu không khí tốt như vậy, nếu tiếp tục kéo dài thì hiện tại đã vô cùng hòa hợp rồi. Huống hồ, hẳn là Thần phải biết, mình sẽ không từ chối anh.
Chẳng lẽ, Thần là vì cỗ thân thể hiện tại của mình? Hay là, Thần yêu thân thể trước kia của mình, không có hứng thú với cái thân thể đậu nành hiện tại?
Suy đoán này, khiến cặp mắt đen của cô bắt đầu trở nên sũng nước.
Đêm nay, nhất định là một đêm phóng túng của Lãnh Tâm Nhiên.
Trước đêm nay, cô là sinh viên đại học thần bí lạnh lùng của đại học Yến Kinh, là người phụ trách của KING. Qua đêm nay, cô rút đi lớp áo khoác của người thường, chậm rãi lột xác thành một nữ vương hắc đạo hào quang bắn ra bốn phía.
Dạ Mộc Thần cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ủy khuất của đối phương, từ nét mặt oán giận bất mãn đã đoán ra lời cô muốn nói. Có chút bất đắc dĩ thở dài, hôn lên môi đối phương, sau đó mới giải thích: "Lúc trước, em luôn không muốn bị ràng buộc. Nhưng lần này, ông trời cho anh cơ hội thứ hai, anh nhất địch phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với em. Cho nên, trước khi chúng ta kết hôn, anh sẽ không làm gì em. Nhiên, anh thật sự không chịu được. Mất đi em, chính là mất đi toàn bộ thế giới, hoàn toàn không còn chút màu sắc và kỳ vọng gì. Cái loại cảm giác tim hóa tro tàn này, anh không bao giờ muốn trải qua nữa. Cho nên, lần này, anh muốn trở nên cành mạnh mẽ, anh muốn bảo vệ em, triệt triệt để để."
Vốn là người đàn ông cường đại như đế vương, trong khoảnh khắc này, lại càng trở nên kiên nghị. Vẻ mặt lạnh lùng như thế, lời nói kiên định như thế, khiến tất cả bất mãn của Lãnh Tâm Nhiên đều chìm xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động.
Cô biết, cô luôn biết, người trước mắt này, dùng cả sinh mệnh để yêu mình.
Mà cô, cũng thế!
"Vậy, còn chuyện của Á Á? Thần, anh nói xem, người kia có phải là Á Á hay không?"
Hai người em một câu anh một câu, cuối cùng vẫn không cách nào tránh khỏi cái đề tài "Á Á" này.
Đối với Á Á, tâm tình của Dạ Mộc Thần rất phức tạp. Anh biết, không có sự tồn tại của người đàn ông này, anh tuyệt đối sẽ không gặp được người mình yêu nhất kiếp này. Nhưng mà, Nhiên lại vô cùng ỷ lại và có cảm tình rất sâu nặng với Á Á, rất nhiều khi, khiến anh cảm thấy rất chua xót. Cho dù anh biết Nhiên đối với cậu ta chỉ đơn thuần là tình cảm anh em, nhưng mà, cô như thế, cũng không nhất định là đối phương cũng thế.
Một người đàn ông, sẽ không vô duyên vô cớ đối tốt với một cô gái. Tốt đến mức này, lại càng không có khả năng. Mà Tô Á lại làm được, cậu ta xem Nhiên như toàn bộ thế giới của mình. Từ nhỏ đã luôn che chở cô, mãi đến khi bọn họ gặp nhau. Người đàn ông kia......
Trong đầu hiện lên người đàn ông luôn mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt mang theo nụ cười nhạt dịu dàng như nước, con ngươi màu lục của Dạ Mộc Thần hơi trầm xuống. Nếu nói trên đời này còn có người khiến cho anh đố kỵ, vậy thì, Tô Á chính là một trong số đó.
Chỉ là, người này, đã chết vào ba năm trước rồi.
Anh không cảm thấy may mắn vì Tô Á đã rời bỏ thế gian, anh không là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi. Mặc dù có đôi lúc sẽ thấy không vui đối với tình cảm thắm thiết giữa Nhiên và cậu ta, nhưng mà, anh tin Nhiên, cũng biết người kia có ý nghĩa thế nào đối với Nhiên. Huống chi, anh rất cảm kích người kia đã làm tất cả vì Nhiên. Chân chính yêu một người, chính là để cho cô ấy, có được tất cả niềm vui và hạnh phúc trên thế gian này.
Sự tồn tại của Tôn Á, có thể khiến Nhiên vui vẻ, khiến cô hạnh phúc, vậy thì, cứ để cho cậu ta tồn tại đi.
"Hội trưởng hội Thương Minh sao?"
Cả đêm đã nghe nhắc đến từ này nhiều lắm rồi, Dạ Mộc Thần khẽ nhíu mày. Đối với hội Thương Minh, anh cũng đã nghe nói đến, nhưng mục tiêu tấn công của anh không phải tập trung vào thương giới, cho nên cũng không quá để ý. Đối với hội Thương Minh, cũng không biết nhiều. Đặc biệt là vị hội trưởng thần bí khó lường kia, lại càng không biết nhiều rồi.
Bất quá, nếu Nhiên đã cảm thấy hứng thú, vậy thì tốn thời gian điều tra một chút xem sao.
Dạ Mộc Thần hơi nhíu mày, thần tình lạnh nhạt.
"Nhiên thấy sao? Em cảm thấy người kia là Tô Á sao?"
Bị hỏi lại, Lãnh Tâm Nhiên trầm mặc. Hồi lâu sau mới rầu rĩ nói: "Em biết anh ta không thể là Tô Á. Tuy rằng em cũng trọng sinh, nhưng em tin, cho dù em biến thành bộ dáng gì, Á Á cũng sẽ nhận ra em. Nhưng mà hôm nay, người kia không có. Cho nên, anh ta chỉ là một người có bộ dáng rất giống Á Á mà thôi. Chán ghét, cư nhiên lại có bộ dáng giống với Á Á, Á Á rõ ràng là độc nhất vô nhị."
"Dường như là Nhiên cảm thấy rất hứng thú với hội trưởng hội Thương Minh. Nhiên, có kế hoạch gì sao? Có cần anh làm chút gì không?"
Dạ Mộc Thần có chút mất hứng khi Lãnh Tâm Nhiên đặt nhiều tâm tư lên một người xa lạ như vậy, cho nên bắt đầu nói sang chuyện khác. Lãnh Tâm Nhiên quả nhiên trúng kế, nghiêng đầu một hồi, mới thành thật nói: "Em muốn lôi ra toàn bộ thế lực của Yến Đại. Em tin em có thể, Dung lão gia có cho em một thế lực bí mật, hiện giờ em đã dùng tới rồi. Chỉ là đại học Yến Kinh mà thôi, còn chưa cần Thần ra tay, quá chuyện bé xé ra to rồi."
Nói đến đây, Lãnh Tâm Nhiên rất có lòng tin.
Nhìn không mặt nhỏ nhắn thần thái sáng láng này, Dạ Mộc Thần cũng nhịn không được nở nụ cười: "Thế lực của Diêm Môn đã bắt đầu chuyển ra nước ngoài rồi. Bất quá, nếu Nhiên có cần cái gì, anh vẫn có thể giúp được."
"Chuyển ra nước ngoài?"
Đối với tin tức này, Lãnh Tâm Nhiên cũng không thấy bất ngờ lắm. Đây là kế hoạch bọn họ đã vạch ra rất lâu về trước, chỉ là không nghĩ tới nhanh như thế. Dựa theo tính toán trước kia, không phải vẫn còn một thời gian nữa hay sao?
"Ừ. Gần đây thế cục quốc tế có chút rung chuyển. Diêm Môn liên quan đến nhiều mặt lắm, cần phải điều chỉnh lại một chút. Bất quá, chỉ trong thời gian ngắn, chuyển một phần thế lực ra nước ngoài, sau đó chờ ổn định rồi bắt đầu phát triển ở một số thành phố trong nước." Giấc mộng của chúng ta, anh luôn ghi nhớ. Huống hồ, anh còn nghe được một tin, gần đây có một số thế lực quốc tế lại bắt đầu không yên ổn, dường như là bắt đầu như hổ rình mồi Trung Hoa chúng ta. Bởi vì, Trung Hoa chúng ta không có một thế lực hắc đạo nào có đủ bản lĩnh. Cho nên, thế lực tổng thể của Diêm Môn phải mau chóng tăng lên, sau đó sẽ bắt đầu gây dựng tiếng tăm ở quốc tế. Như vậy, mới có thể thật sự đạt thành mục đích hắc đạo của chúng ta."
Thanh âm của Dạ Mộc Thần nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định. Tia sáng rực rỡ đầy kiên định này, hấp dẫn Lãnh Tâm Nhiên thật sâu, khiến cô mê muội.
"Thần yên tâm, em cũng sẽ nhanh chóng trưởng thành. Mặc dù so với Diêm Môn còn cần một khoảng thời gian, nhưng mà, em sẽ mau chóng đuổi kịp anh. Cái em muốn, không phải đứng sau lưng đuổi theo anh, mà là cùng anh, đứng ở vị trí ngang nhau, sánh vai ngắm nhìn toàn bộ thế giới!"
Lãnh Tâm Nhiên biết biểu hiện hôm nay của mình trong bữa tiệc khẳng định đã khiến rất nhiều người mở rộng tầm mắt.
Có một số người sẽ tức giận, ví dụ như Văn Nhân Gia, có một số người sẽ lo lắng, lại càng có nhiều người tin tưởng.
Sự thất thường của tối hôm qua, tuyệt đối đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người. Đông Phương Di kia, còn cả những người dưới tay cô ta, nếu không nhân cơ hội này mà tuyên truyền khắp nơi một phen, vậy mới khiến cho người khác thấy bất ngờ.
Lãnh Tâm Nhiên hơi nheo mắt, điều chỉnh lại hô hấp sau đó xuống xe vào trường học.
Quả nhiên, hết tiết một, cô đã bị Văn Nhân Gia thở hổn hển đuổi theo.
"Tâm Nhiên, em cho tôi một lời giải thích."
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Tâm Nhiên, nhớ tới vẻ tràn ngập ưu thương vô tận, gần như hoàn toàn sụp đổ tối hôm qua của cô, Văn Nhân Gia tuyệt đối không thừa nhận trái tim luôn lơ lửng của mình rốt cuộc cũng thoáng buông xuống.
Lãnh Tâm Nhiên không chút đế ý nhìn anh ta, không chút ngạc nhiên đối với sự xuất hiện của anh ta: "Giải thích cái gì?"
"Tối hôm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Em biết rõ tầm quan trọng của bữa tiệc này, cũng biết mục đích tôi dẫn em đi gặp công tử. Nhưng mà em, vì sao em lại...."
Văn Nhân Gia thở hổn hển.
Bữa tiệc tối hôm qua, tuyệt đối là bữa tiệc tồi tệ nhất mà anh từng tổ chức. Đầu tiên là Lãnh Tâm Nhiên mà anh vô cùng xem trọng giống như bị lên cơn điên, sau đó ngay cả công tử luôn luôn tính tình rất tốt cũng trở nên kỳ quái. Sau khi Lãnh Tâm Nhiên rời đi cũng rời khỏi thì không nói, sau khi trở về thì luôn nhốt mình trong phòng, nghe Nhan Viêm nói, cho tới bây gờ, công từ còn chưa ra khỏi phòng nữa.
Căn phòng kia, là cấm địa của công tử. Ngoại trừ công tử, bất luận kẻ nào cũng không được vào. Bất quá bọn họ đều biết trong đó có cái gì, chỉ là cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua, thông minh xem như cái gì cũng không biết mà thôi.
"Không có gì muốn giải thích. Làm hỏng bữa tiệc của anh, thật xin lỗi. Có chút hiểu lầm nhỏ thôi." Lãnh Tâm Nhiên nói rất tùy ý.
Tối hôm qua, là một đêm phóng túng của cô. Không chỉ gặp một người rất giống Á Á, còn ngoài ý muốn bại lộ thân phận bản thân. Bất quá, chuyện sau cũng không tính là tệ. Bại lộ thì bại lộ thôi, dù sao thì giờ không nói một tháng sau cũng phải nói. Nói ra lúc này, sau này không cần phải tiếp tục lo lắng đề phòng nữa.
"Em nói thật, em không quen công tử của chúng tôi?"
Biểu cảm của Văn Nhân Gia rất nghiêm túc, đương nhiên, chuyện này, cũng là một trong những chuyện vô cùng nghiêm túc mà anh ta làm. Chuyện của công tử đối với bọn họ luôn luôn quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Bọn họ tra xét tư liệu của Lãnh Tâm Nhiên, căn bản không tìm được dấu vết cô từng xuất hiện chung với công tử. Vậy thì, sự khác thường của cô và của công tử đêm qua là do đâu?
"Không có, chỉ nhận sai người thôi." Lãnh Tâm Nhiên khẽ nhíu mày, không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa.
Văn Nhân Gia còn muốn hỏi cái gì đó, lại nghe thấy có người bên cạnh gọi anh ta. Theo thanh âm nhìn lại, thấy Đông Phương Di đang tươi cười ngọt ngào đứng đó, trên tay còn cầm vật gì đó.
Tuy rằng Văn Nhân Gia rất muốn biết được đáp án, nhưng nhìn bộ dáng của Lãnh Tâm Nhiên, anh ta biết cho dù có tiếp tục ép hỏi cũng không hỏi được cái gì. Dù sao cô cũng còn ở đây, cơ hội còn nhiều, về sau cứ từ từ tìm hiểu cũng được.
Nghĩ như vậy, đôi mày nhíu chặt từ từ giãn ra: "Vấn đề này, lần sau chúng ta lại nói tiếp. Tâm Nhiên, tuy rằng tôi thật sự rất yêu thích em, nhưng mà, cảnh cáo em không nên chọc đến công tử. Nếu em mà khiến cho công tử có gì đó không thoải mái, cũng đừng trách tôi không khách khí!"
Nghe được lời cảnh cáo này, khuôn mặt của Lãnh Tâm Nhiên cũng trầm xuống theo.
Dám uy hiếp cô? Lá gan thật đúng là không nhỏ!
Đời này, cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp! Nhưng mà,.... hôm nay tâm tình của cô không tệ, xem như bỏ qua đi!
Từ khoảnh khắc gọi điện cho Dương Lâm, Lãnh Tâm Nhiên biết cuộc sống yên bình chốn trường học của cô chỉ sợ là sắp chấm dứt rồi. Tuy rằng không đến mức hoàn toàn kết thúc, nhưng mà, ít nhất sẽ không còn yên ả như trước đây nữa. Trọng tâm của cuộc sống cô, cũng sẽ không chỉ là trường học nữa. Bất quá, trước đây, cô không nghĩ tới, cư nhiên còn có người tìm tới mình.
Người kia, xem chừng, tuyệt đối là một người xa lạ. Ít nhất, là không lưu lại chút ấn tượng nào trong lòng Lãnh Tâm Nhiên.
Đó là một người đàn ông diện mạo vô cùng bình thường, trử bỏ cái miệng đỏ đến chói mắt thì thật đúng là không có gì đặc biệt. Nhưng mà, hắn có ánh mắt của loài sói, loại ánh mắt này, khiến Lãnh Tâm Nhiên sinh ra một chút hứng thú đối với hắn.
Lúc người đàn ông này tìm tới Lãnh Tâm Nhiên, không phải ở trường học, mà là ở "Long Hồn".
Từ khi ở Vân Nam về, Lãnh Tâm Nhiên khôi phục thói quen đến Long Hồn tập luyện. Bất quá, hiện tại ở Long Hồn, không chỉ đơn thuần là huấn luyện thể chất, cô cầm tấm thẻ kim cương, đã thành công được bước vào phòng vũ khí lạnh ở lầu hai. Nơi đó, mới là thiên đường chân chính.
Toàn bộ phòng huấn luyện trên cơ bản chỉ có một mình Lãnh Tâm Nhiên. Lúc cô nghe trong loa báo tin nói có người tìm mình, cứ nghĩ là Thẩm Quân tới đón. Bởi vì lúc cô huấn luyện đều hết sức tập trung, rất nhiều khi sẽ quên mất cả thời gian, cho nên liền đặt biệt báo trước với phòng phát thanh một tiếng, có người đến tìm mình thì thông báo một tiếng. Hiện giờ mỗi lần đến Long Hồn, đều là Thẩm Quân phái người chở đi. Đợi đến khi ra ngoài, mới phát hiện mình lầm rồi. Người tới, là một người đàn ông xa lạ. Nếu không phải nhờ ánh mắt kia, người đàn ông trước mắt này, tuyệt đối là đứng giữa đám người sẽ không thể tìm ra. Nhưng nhờ có cặp mắt kia, khiến hắn trở nên đặc biệt dễ thấy.
"Cô là Lãnh Tâm Nhiên?"
Lúc người đàn ông nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên thì rất ngạc nhiên, xem ra hắn chỉ mới nghe qua cái tên Lãnh Tâm Nhiên, lại không biết người có tiếng tăm đó lại là một cô nhóc có ngũ quan tinh xảo, dáng người nhỏ bé và yếu ớt. Sớm biết thế, hắn nên đặc biệt điều tra tư liệu kỹ thêm một chút.
Trong lúc người đàn ông đánh giá Lãnh Tâm Nhiên, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm quét lên quét xuống người hắn không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng xác định là thật sự không biết người này, tuyệt đối chưa từng gặp qua. Đương nhiên, cũng có thể là gặp qua, giải quyết xong, không còn lưu lại chút ấn tượng nào. So ra, vế sau có vẻ càng đáng thương hơn.
"Lãnh tiểu thư, vị tiên sinh này muốn tìm ngài."
Hiện tại người phụ trách quầy thẻ Vip kim cương là một người mới được thay lên, diện mạo thanh lệ, thanh âm mềm mại, rất dễ nghe. Quan trọng hơn là, so với cái cô nàng không có mắt nhìn lúc trước, người này thông minh hơn một chút. Ít nhất, ở những lúc quan trọng vẫn hay cải trang thành một con thỏ trắng vô hại. Còn chuyện có thật sự vô hại hay không, vấn đề này còn phải nghiên cứu nhiều hơn.
"Tôi tên Đường Kiến, là hội trưởng của Huyết Ưng. Đã sớm nghe đại danh Lãnh Tâm Nhiên tiểu thư của KING, luôn không có cơ hội làm quen, đó là tiếc nuối lớn của tôi."
Sau khi xác định được cô gái có làn da trắng nõn buộc tóc đuôi ngựa trước mắt này chính là Lãnh Tâm Nhiên trong truyền thuyết, người đàn ông lập tức thu lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khách sáo tự giới thiệu.
"Đường Kiến?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày, sau đó rất nhanh đã đoán ra được mục đích của đối phương.
"Lãnh tiểu thư, tôi đã đặt chỗ ở Starbucks, không biết Lãnh tiểu thư có nể mặt hay không......" Dựa theo thân phận của hắn, hẳn là đã ngồi trên cao rất lâu rồi. Nhưng mà lúc hắn lấy lòng người khác, thái độ vẫn rất khiêm tốn, giống như hoàn toàn không quan tâm đến thân phận của mình. Khí thế co được dãn được như thế, khiến Lãnh Tâm Nhiên sinh ra chút hứng thú với hắn.
Không hổ là hội trưởng của Huyết Ưng, quả nhiên có chút bản lĩnh.
"Đi." Lãnh Tâm Nhiên thật không thích uống cà phê, nhưng cô lại thích cảm giác tinh thần sảng khoái. Cho nên, đối với chỗ hẹn ở Starbucks này, cũng không bài xích nhiều lắm. Hoặc là nói, người đàn ông này rất biết làm việc. Yêu cầu hắn đưa ra không thách thức giới hạn bình thường của người khác. Giống như hiện tại, nếu hắn mở miệng mời Lãnh Tâm Nhiên đi ăn cơm gì đó, tuyệt đối sẽ bị từ chối. Ăn cơm với người xa lạ, thật đúng là Lãnh Tâm Nhiên không có thời gian. Bất quá, uống tách cà phê sao? Đây là sự khách sáo. Thời gian uống một ly cà phê đổi lại một đống tư liệu hữu ích, theo ý cô, vẫn là đáng giá.
Vẫy tay để người phục vụ lui ra, Đường Kiến dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô gái trước mắt. Từ cử chỉ của đối phương, hắn có thể nhìn ra cô được nhận một nền giáo dục rất tốt, ít nhất ở mặt lễ nghi thì không thể soi mói. Một cô gái nhìn thế nào cũng giống một vị tiểu thư như thế, sao có thể quen biết với người như Dương Lâm được?
Còn xã đoàn KING hiện tại danh tiếng đang từ từ tăng vọt trong trường học kia, đến cùng là có tính chất gì? Hắn phái người đi thăm dò, lại không tra được chút tư liệu nào. Đương nhiên, ngay cả tư liệu của cô gái trước mắt này, rất nhiều mục cũng đều bỏ trống. Chỉ có thể dựa vào hồ sơ trường học để tìm được chút tư liệu cơ bản, ví dụ như đối phương là một cô nhi, có một người cha nuôi gì đấy. Về phần thân thủ của cô, thực lực của cô mạnh đến mức nào, những vấn đề này, tất cả đều trống rỗng, căn bản không tìm được chút gì.
Cô gái này giống như một điều bí ẩn. Đường Kiến nghĩ như thế. Lúc trước hắn cảm thấy cả người Lãnh Tâm Nhiên đều là ẩn số, hiện giờ nhìn thấy cô, cảm thấy trên người cô có sự thành thục vượt xa số tuổi, lại càng xác định ý nghĩ này. Bỗng nhiên, hắn có loại xúc động mãnh liệt, muốn xé bỏ lớp mặt nạ lạnh nhạt này, xem lúc cô lộ ra vẻ mặt hoảng hốt lo lắng thì sẽ thế nào.