“……Lão…… Các lão đại…… Tôi…… Tôi có đề nghị.” Sau khi nói ra được những lời này, Quý Dữu chỉ cảm thấy cổ họng của mình đã bắt đầu lọt gió, cô cố gắng chống đỡ lắm mới không bị nói xong đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên: “???”
Sở Kiều Kiều, Thịnh Thanh Nhan: “???”
Bốn người lâm vào mờ mịt và hoang mang: Vừa rồi đột nhiên bùng bổ một tiếng hô là do Quý Dữu đang xụi lơ thành bùn vô cùng suy yếu, hoàn toàn là cái bộ dáng yếu nhớt này hét lên sao?
Số 4444?
Quý Dữu --- Thật sự cô là đồ bỏ song E?
Phòng điều khiển.
Các giảng viên: “Ồ?”
“Kỳ quái.”
“Vừa mới……”
“Đứa nhỏ này hơi kỳ quái thật.”
Mọi người khá là khó hiểu còn hiệu trưởng Hồng lại hừ một tiếng: “Tinh thần lực của đứa nhỏ này hơi dị thường, sau khi kết thúc trận diễn tập thì một người trong các thầy cô giúp trò ấy kiểm tra tinh thần lực một chút đi.”
“À……”
“Thì ra là thế.”
“Khó trách.”
Mọi người đột nhiên hiểu ra.
Hiệu trưởng Hồng nhìn khắp nơi rồi không nhịn được chế giễu: “Mệt cho mọi người đều là giảng viên truyền đạt dạy dỗ giải thích nghi hoặc cho sinh viên! Chút nhãn lực này đều không có! Nếu không phải tinh thần lực có chỗ dị thường thì mọi người cho rằng bằng vào trò ấy có thể chạy trốn được Nhạc Tê Quang có thể chất cấp S?”
Trong quá trình đuổi bắt Quý Dữu, cho dù Nhạc Tê Quang đều không giữ lại một chút sức nào nhưng cố tình mỗi một lần sắp tóm được Quý Dữu là động tác của cậu ta không hiểu sao chậm chạp vài giây, cũng vào mấy giây chậm chạp ngắn ngủi này đã nhiều lần bị Quý Dữu bắt được cơ hội để chạy trốn.
Nguyên nhân ở đâu?
Mới đầu hiệu trưởng Hồng cũng không rõ nhưng sau khi quan sát được vài lần thì ông ta đã hiểu được nguyên nhân, kỳ thật là sau khi Quý Dữu ý thức được cảm giác cực độ nguy hiểm thì tinh thần lực vô ý thức bùng nổ, trong nháy mắt nó sẽ quấy nhiễu đến tinh thần của Nhạc Tê Quang khiến cho cậu ta hoảng hốt trong thời gian ngắn.
Hơn nữa ---
Trong cuộc quyết đấu kịch liệt giữa Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Quang mà Quý Dữu còn có thể giữ lại được một hơi, không thực sự chết thẳng cẳng thì có thể thấy được sức chịu đựng của cô là cực kỳ không tồi.
Nghe hiệu trưởng Hồng nói xong, có vị giảng viên nam cười nói: “Tôi cứ tưởng đứa nhỏ này may mắn đây.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Ha ha, tôi cũng thế.”
“……”
Nghe xong, sắc mặt của hiệu trưởng Hồng dần dần đen thui: “Trời sinh người có tinh thần lực dị thường cũng không phải không có, chỉ là tỉ lệ quá ít mà thôi. Trong mấy ngàn mấy vạn người cũng không nhất định sẽ xuất hiện một người. Tinh thần lực dị thường đối với con bé có thể là thiên phú, là kỳ ngộ nhưng cũng có thể là gông cùm xiềng xích, là trói buộc…… Tóm lại chờ sau khi kết thúc diễn tập thì cho con bé kiểm tra tổng thể một lần. Đừng lãng phí thiên phú của con bé, cũng đừng làm con bé tiếp tục phí phạm thời gian, chỉ có tìm ra được chỗ dị thường thì chúng ta mới biết được phương pháp ứng đối.”
Tuy hiệu trưởng Hồng nghiêm khắc, tuy ngoài mặt lòng dạ hiểm độc lại đen thui nhưng đối với sinh viên thì cực kỳ dụng tâm.
Các giảng viên thi nhau gật đầu.
Hiệu trưởng Hồng hừ nói: “Các thầy cô không cần chỉ ngày ngày nghĩ thúc giục sinh viên tiến bộ, năng lực nghiệp vụ toàn thể giảng viên của trường ta không thể vẫn luôn trì trệ không tiến, cũng nên phải đề cao nền tảng!”
Các giảng viên: “……”
Phạm vi đả kích này hơi bị lớn nha.
Nhưng những lời này của hiệu trưởng Hồng không oan uổng mọi người một chút nào. Bởi vì --- Thực ra tinh thần lực dị thường giống với bạn học Quý Dữu số 4444 như vậy thì trong toàn bộ liên minh, thậm chí là toàn bộ xã hội con người đều cực kỳ hiếm thấy. Nhìn chung trong lịch sử nhân loại thì người như vậy tính ra đều không đến mười ngón tay. Trong đó nổi tiếng nhất và cũng là ví dụ gần nhất đó là thượng tướng Bạch Cập! Thượng tướng Bạch Cập không đến 40 tuổi đã lập được nhiều chiến công, hơn nữa còn vững vàng ngồi trên chức vị thống soái quân đoàn thứ 6. Thượng tướng Bạch Cập có được những chiến công đó là bằng vào tinh thần lực khác hẳn với người thường. Nhưng những tin tức này của thượng tướng Bạch Cập liên minh vẫn chưa công bố với dân chúng.
Sở dĩ hiệu trưởng Hồng biết là bởi vì ông ta có quan hệ cá nhân với thượng tướng Bạch Cập.
Trong nhất thời các giảng viên không phát hiện được sự dị thường của Quý Dữu là do có quá ít ví dụ, có một số giảng viên chưa nghe nói qua cho nên bọn họ cũng cảm thấy mình hơi oan.
Hiệu trưởng Hồng nghiêm mặt: “Về chuyện này các thầy cô biết là được, không cần thông báo với bên ngoài, cũng không cần nơi nơi tuyên dương.”
Sắc mặt của các giảng viên trở nên căng thẳng rồi thi nhau đồng ý: “Đúng vậy.”
**
Quý Dữu và bốn người trước mặt này cũng không biết tất cả những chuyện phát sinh trong phòng điều khiển, sau khi cô nói xong một câu thì thành công lừa dối được bốn kẻ điên dừng tay trong chốc lát, tròng mắt của Quý Dữu chuyển động, đang cân nhắc mở miệng như thế nào.
Yên tĩnh.
Một lát sau.
Nhạc Tê Quang đã mất kiên nhẫn nên hét to lên: “Nhóc con nói nhảm ít thôi! Nhanh chóng dâng đầu lên thì ba ba còn có thể cho mày chết thoải mái.”
Sở Kiều Kiều hừ nhẹ: “Tôi đồng ý sao?”
Nhạc Tê Quang đang muốn mở miệng, Quý Dữu thấy sắp lại rơi vào cuộc đấu loạn xạ bèn nhanh chóng cất tiếng đánh gãy bọn họ: “Các lão đại…… Trước khi các cậu đánh nhau vì cái đầu của tôi thì xin cho tôi hỏi các cậu một vấn đề, các cậu nói cái đầu này của tôi có giá trị bao nhiêu điểm?”
Bao nhiêu điểm?
Có thể giá trị bao nhiêu điểm?
Trận diễn tập có tổng cộng 5000 cái đầu, mỗi người đều bình đẳng, ngay cả tính đến cá biệt có người nạm vàng cái đầu thì cũng chỉ có giá trị 1 điểm!
Không có trường hợp đặc biệt.
“Hừ!” Nhạc Tê Quang cắn răng nói: “Có rắm nhanh phóng! Đừng có mà nói mấy câu vô nghĩa với ba ba.”
Quý Dữu cười hì hì: “Ôi chao! Các cậu có thể nói đầu của tôi chỉ trị giá 1 điểm! Cũng có thể nói đầu của tôi trị giá 100 điểm! 500 điểm! 1000 thậm chí 5000 điểm!”
“Hí ~”
“Giọng điệu lớn thật đấy.”
“Mày thật ra rất tự tin?” Một chút mặt mũi Nhạc Tê Quang cũng không cho, trực tiếp hung hăng trợn mắt trắng dã với Quý Dữu: “Mày cho rằng đầu của mày có nạm hồn khí hả?”
Quý Dữu không để ý tới tên ngốc to con không có đầu óc Nhạc Tê Quang này mà chuyển sang hướng Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Nguyên; còn bạn học bé con đáng yêu quá cay mắt Thịnh Thanh Nhan? Tên nhóc này thấy sau khi chiến đấu kết thúc đã sớm ngồi trên cỏ rồi kêu lên thảm thiết rằng cơ thể của người ta bị thương nha, người ta đau quá đau nha……
Cho nên hoàn toàn không cần để ý tới cậu ta.
Vì mạng sống, vì không để mình chịu tội nên có thể nói Quý Dữu dùng ra tất cả thủ đoạn trên người, lúc này cho cô cơ hội lừa dối thì cho dù để cô đi lừa dối người máy thì cô cũng tin tưởng lừa dối được người máy……
Quý Dữu nhìn chằm chằm vào Sở Kiều Kiều và Nhạc Tê Nguyên rồi nghiêm mặt nói: “Tôi dám mở miệng bởi vì đương nhiên tôi có giá trí đó! Thử hỏi bốn người các cậu ở đây có bao nhiêu kẻ thù?”
Sở Kiều kiều: “…… 2 kẻ? 3 kẻ?”
“Có phải cậu tự mình hiểu lầm cái gì không?” Nhạc Tê Nguyên liếc mắt nhìn Sở Kiều Kiều một cái rồi chợt nói: “…… Tôi không có kẻ thù gì, nhiều nhất chính là 10 tên 8 tên! Nhưng hiện tại bọn họ đều đã chết.”
Nhạc Tê Quang cuồng vọng nói: “…… Sao vô nghĩa nhiều như vậy? Cho dù kẻ thù của ba ba là cả thiên hạ thì có làm sao? Xét cho cùng thì cùng lắm là vong hồn dưới đao của tao mà thôi.”
Thịnh Thanh Nhan: “Chán ghét nha, các cậu đã nói xong chưa nha? Người ta muốn đi ngủ nha……”
“……” Quý Dữu trừng mắt bé con dễ thương quá cay mắt một cái rồi quay sang nhìn ba người đang lập tức muốn lâm vào một trận đấu võ mồm lần nữa liền đi vào vấn đề chính: “Bạn học Sở Kiều Kiều có ba kẻ! Bạn học Nhạc Tê Nguyên không có kẻ nào! Bạn học Nhạc Tê Quang --- Không có số lượng.”
“Còn Quý Dữu tôi ---”
Có 4999 kẻ thù!”
Từ từ……
Giọng điệu tự hào kiêu ngạo này của cô là chuyện như thế nào?
Bốn người: “……”
“Điều này nói lên cái gì đây?” Quý Dữu xụ mặt nhìn bốn người rồi nghiêm túc giải thích: “Điều này nói lên bao gồm tất cả mọi người ở đây đều muốn giết tôi! Đều muốn cái đầu của tôi! Hiện tại các cậu giết tôi rất dễ dàng. Nhưng là --- Nếu các cậu giữ tôi lại, lấy tôi làm mồi dụ thì có thể dụ dỗ được toàn bộ người trong trận diễn tập này lại đây rồi giết chết từng người!”
Quá tuyệt!
Lại có thể như vậy?
Đôi mắt của Sở Kiều Kiều, Nhạc Tê Quang, Nhạc Tê Nguyên đồng thời sáng lên!