Leah nhìn Tạ Xuyên Khung, cô mỉm cười chúc mừng: “A Khung, để chúc mừng anh sống sót sau tai nạn vừa rồi, chúng ta gọi món ăn đi, hiện tại em muốn ăn thật nhiều món.”
Tạ Xuyên Khung nhìn Leah rồi cong khóe môi: “Được, để anh mời khách. Nhiệm vụ lần này anh kiếm được rất nhiều điểm tích lũy nên không cần lo lắng về tiền, muốn ăn cái gì thì gọi……” Tính cách của cậu ta vẫn luôn cực kì chững chạc bình tĩnh, tựa như anh trai nhà bên khiến người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.
Trong lúc hai người nói chuyện, Quý Dữu và Tạ Linh Chi đã bắt đầu tranh luận với nhau về thực đơn:
Quý Dữu nói: “Ăn lẩu thì phải ăn lẩu cay! Không có lẩu cay thì không có linh hồn!”
Tạ Linh Chi: “Nồi lẩu trong! Chỉ có nồi lẩu trong mới là món ngon nhất trên đời, không chấp nhận bất luận ý kiến phản bác nào hết!”
Quý Dữu nghẹn họng.
Sau đó chính là cảnh hai người không ngừng tranh cãi nhau, không ai thuyết phục được đối phương.
Lúc này, Tạ Xuyên Khung giơ tay lên gõ lền đầu mỗi người một cái: “Chúng ta gọi nồi lẩu uyên ương, mỗi đứa một cái nên không được cãi nhau nữa.”
Quý Dữu ôm lấy đầu cố ý nói vẻ ấm ức: “Anh A Khung, em không còn là cô em gái nhỏ mà anh cưng chiều nữa rồi……”
Tạ Linh Chi trừng mắt lên phản bác: “Có muốn mặt nữa không? Đứa em ruột là chị đây còn không nói được mấy lời như vậy đâu.”
Tiếp đó, sau khi gọi xong đồ ăn, Quý Dữu và Tạ Linh Chi lại tranh cãi nảy lửa về vấn đề rốt cuộc là dùng đậu phộng và nước mè làm nước chấm hay dùng nước tương nhạt và rau mùi làm nước chấm……
Kết quả chính là mỗi người lại nhận được một cái gõ đầu của Tạ Xuyên Khung.
Lúc này, hiếm khi thấy hai người ngừng chiến.
Giây lát sau.
Quý Dữu và Tạ Linh Chi cùng đồng thanh: “Tay này của anh còn dám gõ em là em chặt xuống làm lẩu đấy!”
Tạ Xuyên Khung: “……”
Leah phì cười: “Ăn được rồi đấy, nào nào nào…… Vừa ăn vừa cãi nhau, đừng để bụng đói, không ăn no sao có sức lực mà chặt tay được?”
Tạ Xuyên Khung: “……”
Cậu ta hơi ngẩng đầu nhìn về phía Leah, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên sự bất đắc dĩ và dung túng.
Quý Dữu rất ngạc nhiên nên nhìn chị Leah thêm vài lần, cô mới phát hiện hóa ra chị Leah cũng là người đen tối như vậy.
Bốn người liên hoan tạo nên bầu không khí rất vui vẻ. Bốn người này cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, là hàng xóm sinh sống với nhau từ lâu, là bạn thuở nhỏ và cũng là người thân…… Cho nên bọn họ không có bất kỳ sự e dè gì, cứ liên tục ăn uống và tâm sự với nhau……
Lúc này, bỗng nhiên Tạ Xuyên Khung hỏi: “A Dữu, anh nghe Linh Chi nói buổi diễn tập tân sinh viên năm này em lấy được thành tích rất tốt đúng không?”
Quý Dữu nghe thấy thế thì vui sướng cười ha ha: “Đâu chỉ vậy đâu! Em đúng là sáng suốt dũng cảm cơ trí hơn người thông minh lanh lợi……”
Tạ Linh Chi nghiêng về phía cô: “Cho nên mới nướng con thỏ?”
Quý Dữu: “……”
Tạ Xuyên Khung và Leah nghe vậy thì thi nhau cười, Leah nói: “Chuyện này bọn chị đều nghe nói đến, truyền tới cả trạm không gian, sau khi mọi ngươi nghe được thì cực kỳ tò mò về đàn em này……”
Ánh mắt Quý Dữu sáng lên: “Tò mò gì ạ?”
Mình cơ trí hơn người?
Mình thông minh lanh lợi?
Leah hơi mỉm cười và đáp: “Tò mò về chuyện rốt cuộc đàn em này có bộ gan chó lớn đến mức nào mà dám nướng con thỏ trước mặt hiệu trưởng Hồng, cô nhóc còn sống không? Cô nhóc đó thiếu tay thiếu chân không? Cô nhóc đó bị xắt miếng ra tái tạo không?”
Quý Dữu: “……”
Quý Dữu nở nụ cười, còn đắc ý khoe: “Vậy thì phải khiến mọi người thất vọng rồi, em không chỉ có tay có chân mà còn nhảy nhót hoạt bát, ăn gì cũng ngon miệng nữa.”
Tạ Linh Chi: “Tai họa để lại ngàn năm.”
Quý Dữu: “!!!”
Những câu này nghe sao thấy có vẻ đau đau vậy? Bàn về mặt lý thuyết mà nói thì bản thân mình không chỉ là ngàn tuổi, mình đã là lão yêu quái mấy ngàn tuổi ấy chứ.
Đột nhiên Tạ Xuyên Khung nói: “A Dữu, sao em lại chuyển sang hệ chiến đấu vậy?”
Quý Dữu kể lại quá trình mơ màng ngơ ngác đi hệ chiến đấu của mình cho mọi người nghe.
Tạ Xuyên Khung im lặng một lúc mới lên tiếng: “Không biết hiệu trưởng Hồng và giảng viên Mục có tính toán gì nhưng anh cho rằng hệ chiến đấu không thích hợp với em, nếu có thể thì xin chuyển hệ sớm một chút……” Tình hình hiện tại không sáng sủa, có một ngày sinh viên hệ chiến đấu cần phải tham gia cuộc chiến, chiến đấu để bảo vệ liên minh và nhân loại……
Nhưng A Dữu chỉ là cô bé có thiên phú kém, làm thế nào bảo đảm sống sót được?
Đổi thành hệ khác, ví dụ như hệ tài liệu cũng chỉ cần ở hậu phương, ổn định hậu phương là được.
Leah và Tạ Linh Chi cũng đồng ý lời này, Leah cũng khuyên nhủ: “Chị cũng có ý đó. Chuyển sang cùng hệ với chị hoặc cùng hệ với Linh Chi đi, có bọn chị hướng dẫn em giúp đỡ em rồi em cũng sẽ nhanh chóng quen thuộc thôi.”
Quý Dữu nhìn những ánh mắt quan tâm của mọi người, cô gãi gãi đầu tỏ vẻ hơi ngượng ngùng: “Anh A Khung, chị Leah, chị Linh Chi…… Em không có ý định chuyển hệ, em…… Em rất thích cảm giác khiêng đại bác súng máy đi đấu tranh anh dũng.”
Mọi người không biết nói nên lời.
Tạ Linh Chi nói: “Em xác định là em khiêng đại bác súng máy chứ không phải đại bác súng máy khiêng em?”
Quý Dữu nghẹn họng: “Đương nhiên là em khiêng đại bác súng máy giết địch rồi! Ở hệ chiến đấu em chính là nhân tài số một số hai đấy, chưa từng có hạng mục nào em không hoàn thành được! Mỗi mạng mục em đều đạt được tốt nhất.”
Câu nói này, cô thật sự không phải là khoác lác.
Sự thật đúng là như thế.
Quý Dữu lại nói tiếp: “Giảng viên Mục nói em rất thích hợp, em cho rằng cô nói rất đúng! Sau khi em bước vào khoang điều khiển cơ giáp, nhìn núi sông bao la dưới chân là cả người em tự nhiên dâng lên loại cảm giác thành tựu, cảm thấy mình sinh ra là một con người nên trở thành chiến sĩ cơ giáp, tùy ý ngao du khắp nơi.”
Không một ai nói chuyện.
Một lát sau, đôi mắt của Tạ Xuyên Khung tối đi: “Em có biết nhiện vụ lần này của bọn anh đã chết hai sinh viên không? Trước khi xuất phát, thậm chí họ còn hăng hái tự tin hơn em hiện tại.”
Quý Dữu sửng sốt, cô chưa từng nghe nói đến chuyện này.
Im lặng.
Sau khi bầu không khí cứng lại vài giây, Tạ Xuyên Khung nói: “Trong một hai năm sắp tới, với tư cách là một sinh viên hệ chiến đấu sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, thậm chí có khả năng bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm tới tính mạng. Cho nên Leah, Linh Chi và anh đều không hi vọng em vào hệ chiến đấu.”
Cả ba người dùng vẻ mặt thận trọng nhìn chăm chú vào Quý Dữu.
Quý Dữu im lặng.
1 giây.
2 giây.
3 giây.
Quý Dữu nhìn ba người và dùng sắc mặt trịnh trọng đáp: “Anh A Khung, chị Linh Chi, chị Leah…… Em hiểu tâm tình lo lắng cho em của các anh chị. Nhưng em vẫn sẽ không từ bỏ hệ chiến đấu! Nếu sợ hãi cái chết liền từ bỏ việc trở thành chiến sĩ mà em mong muốn thì cuối cùng có một ngày cái chết sẽ chủ động tìm tới em!”
“Em cũng không sợ chết.”
“Điều em sợ đó chính là không có cơ hội chứng tỏ bản thân.”
Tạ Xuyên Khung nhìn Quý Dữu, chỉ im lặng không nói năng gì.
Leah hơi thở dài.
Tạ Linh Chi xụ mặt xuống, vẻ mặt áp suất thấp: “Chết rồi thì không còn gì hết! Chỉ có tồn tại mới có cơ hội! Dù là bất kỳ cơ hội gì!”
Quý Dữu cười hì hì: “Câu này không sai, cho nên em sẽ không để mình chết đâu! Người tài như em hẳn là tai họa để lại ngàn năm chứ! Sao có thể dễ dàng chết được?”
Tạ Linh chi lườm cô: “Em rất biết tự giác lấy.”
Quý Dữu nhếch miệng cười với mọi người, tuy sắc mặt không coi là nghiêm túc nhưng giọng điệu là rất đứng đắn: “Chỉ cần em muốn làm gì thì e không nghĩ đến việc thỏa hiệp, không nghĩ đến việc từ bỏ. Đây là sự quật cường của em.”
Từ bỏ quá dễ dàng.
Giữ vững cực gian nan.
Càng bước càng quý trọng.