*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Hoàng Cung* Băng Nguyệt đi vào nhanh chóng an toạ tại chỗ ngồi. Phía đối diện cô vẫn là tam vương gia Mộ Dung Cẩm.
Phía bên cạnh Dung Cẩm là Hoắc Triển Bạch thừa tướng.
Lúc sau, hoàng thượng cùng các vị phi tần xuất hiện. Trang phục hoàng hậu.
Trang phục Hoàng quý phi Ngưng Tịch.
Trang phục Hoàng quý phi Ngọc Liên.
Do đang mang thai nên y phục của cô ta chọn cũng đơn giản 1 chút. Nhưng vẻ đẹp kiều diễm kia vẫn không bị phai mờ đi, Vua Tư Hạ vẫn luôn dùng 1 ánh mắt đặc biệt dán chặt lên người Băng Nguyệt. Lát sau, Thái hậu xuất hiện ngồi vị trí gần Tư Hạ. Trang phục của bà.
Trình Thiên Hữu cũng an toạ vị trí của mình từ bao giờ. Anh quay sang chào hỏi cô. - Băng Nguyệt cô nương.
Cô cúi nhẹ người đáp lễ. Buổi lễ bắt đầu, người chủ trì buổi lễ là Mộ Dung Huyền. Bên ngoài diện y phục làm lễ, đi vào.
Bắt đầu thực hiện đầy đủ lễ nghi, hành lễ, dâng trà, buổi tiệc diễn ra trong yên bình, Băng Nguyệt khẽ sử dụng thần giao cách cảm đến với Lục Thanh. - Ta chúc phúc cho hoàng huynh hạnh phúc mãi mãi, cho đến đầu bạc răng long. Về sau hãy tự bảo vệ mình thật tốt. Lục Thanh quay sang nhìn cô, Băng Nguyệt khẽ giơ nhẹ ly rượu uống cạn nó. Anh khẽ cười gật đầu, xong Lục Thanh cùng Nhược Uyên về phủ nghỉ ngơi. Buổi tiệc vẫn tiếp tục, tất cả bá quan văn võ đều bàn tán. - Quả là 1 cặp trời sinh. - Trai tài gái sắc, ta thật lấy làm vui cho nhị vương gia và vương phi. - Nhị vương phi quả là nghiêng nước nghiêng thành. - Vương gia và vương phi nhất định sẽ hạnh phúc. Bla...bla.... Băng Nguyệt nhâm nhi ly rượu, lắng nghe câu chuyện bàn tán kia. Dung Huyền bên cạnh nói. - Nếu nàng muốn ta có thể cho nàng 1 cái hôn lễ thật lớn. Băng Nguyệt nhìn qua Dung Huyền cười khẽ. - Quốc cữu gia thật có lòng, ta nên báo đáp quốc cữu gia như thế nào đây. Mộ Dung Huyền không nhanh không chậm nói. - Vậy lấy thân báo đáp đi. Băng Nguyệt ngẫm nghĩ, nói nhỏ đủ để cho cả 2 đều nghe. - Vậy thì ngài định tặng sính lễ gì cho ta đây. Mộ Dung Huyền đặt ly rượu lên bàn nhìn cô. - Nàng muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng. Băng Nguyệt nhìn vẻ mặt chắc chắn của anh, thì cười kiêu ngạo. - Ta muốn ngài đem cả thiên hạ này. Cho ta. Cô chống tay chờ xem thái độ cùng câu nói sắp thốt ra từ miệng của anh. Vì nếu anh cự tuyệt hay có bất cứ vẻ mặt khác thường nào, cô sẽ lập tức không ngần ngại trực tiếp lấy đi linh hồn của Dark Shi. Mộ Dung Huyền cười thích thú. - Được, ta sẽ cho nàng. Băng Nguyệt thay đổi nét mặt trở nên nhàm chán nói. - Thôi bỏ đi, dù sao ta cũng không muốn làm chủ thiên hạ gì đó. Ngài đừng bận tâm những lời ta nói lúc nãy. Anh khẽ phì cười trước biểu hiện chán nản của cô. - Nàng thật đáng yêu. Băng Nguyệt giả vờ như không nghe thấy những gì Dung Huyền vừa nói, nhân lúc bữa tiệc ồn ào, cô cùng nữ tỳ của mình nhẹ nhàng rời khỏi đó. Đi ra ngoài hít thở không khí 1 chút, Đông Hoa đi sau lưng chủ tử mình cất lời. - Chủ tử, khí tức của 2 ngài ấy, đang trở lại. Băng Nguyệt dừng bước chân. - Tiến triển câu chuyện thật chậm, thiên đạo đang muốn thử thách sự nhẫn nại của ta sao. Cô khẽ ngước đầu nhìn lên bầu trời đen, không khí xung quanh tĩnh mịch, se lạnh. 2 nữ hầu phía sau, cũng đưa mắt lạnh nhìn lên phía trời cao, Băng Nguyệt cất lời. - Thiên đạo a, thiên đạo. Ta khuyên ngươi nếu muốn giữ yên thế giới của mình thì ngoan ngoãn đừng thử thách kiên nhẫn của ta. Có vẻ như nghe được lời nói của cô, bầu trời đêm kia mây đen đã biến mất lúc nào. Cô khẽ hừ lạnh, lúc này 1 thân ảnh từ xa chạy đến. - A, Băng Nguyệt tỷ tỷ. Cô quay lại thì nhìn thấy Mộ Dung Cẩm đang vui vẻ chạy đến. Cô khẽ cúi người chào nhẹ. - Tam vương gia tìm ta có chuyện gì sao. Mộ Dung Cẩm gật đầu, ánh mắt long lanh nhìn cô sùng bái, cậu nắm lấy hai tay cô. - Băng Nguyệt tỷ, tỷ có thể nhận đệ làm đồ đệ được không. Cô cười nói. - Không phải ngài đã có Hoắc thừa tướng dạy rồi sao. Dung Cẩm lắc đầu. - Thái phó đúng là người lợi hại nhưng cái ta muốn học là tiên khí như của tỷ cơ. Băng Nguyệt khẽ cười. - Tam vương gia, đây là thứ không dễ học, e là ta không thể giúp được ngài. Cô quay đi, nhưng bị cậu giữ chặt tay lại. Mộ Dung Cẩm kiên quyết không cho cô đi. - Xin tỷ đó, ta thật sự rất muốn học, làm ơn nhận ta làm đồ đệ đi. Xuân Nghi và Đông Hoa đi vào cố gắng lôi cậu đang bám dính lấy cô tách ra. Nhưng thú thật thì cậu tam vương gia này thật dai như đỉa, kiên quyết giữ chặt lấy tay cô. Từ xa, đã có giọng âm trầm vang lên. - Tam vương gia. Tiếng gọi đó làm cho cả người Dung Cẩm run rẩy 1 chút, tay ôm chặt lấy cô cũng thả lỏng đi, quay mặt lại sau thì bắt gặp Hoắc Triển Bạch đang dùng gương mặt ôn nhu nhìn cậu nở nụ cười lãnh đạm. - Thái....thái phó.