Vân Diệp đã sớm cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia, bất quá cũng không để ở trong lòng.
Có rất nhiều người nhìn nàng như vậy.
Lớn lên đẹp cho mọi người rửa mắt, cũng là một loại mỹ đức cho xã hội.
……
Các môn thi sau đó Vân Diệp đều dùng cùng một cách giống như môn thi đầu tiên.
Hoặc là không động bút, hoặc là viết nhanh như bay, hơn nữa toàn bộ đều là nộp bài rời phòng thi sớm.
Bởi vì chỉ là một bài trắc nghiệm nhỏ, ở cao tam cuối tháng một bài thi nhỏ, hai tháng một bài thi lớn loại bài trắc nghiệm thế này căn bản không là gì, thời gian thi cũng rút ngắn chỉ cần một ngày là thi xong.
“Nam thần nam thần……”
Vân Diệp vừa mới đi ra cửa, liền nghe được phía sau một chuỗi tiếng bước chân, nàng quay đầu lại liền thấy được một cô gái mặt tròn tròn đáng yêu.
“Là cậu à.”
Vân Diệp nhướng mày, lộ ra tươi cười với cô.
Trí nhớ của nàng rất tốt, nhận ra đây là cô gái xém bị ngã khỏi xe buýt sáng hôm nay.
“Kêu tôi Vân Diệp là được, tìm tôi có việc gì sao?”
Mộc Tha chỉ cảm thấy tim mình lại bị thần Cupid bắn trúng rồi.
Mẹ ơi, nam thần cười với con!
Càng làm cho cô hưng phấn hơn là……
“Cậu…… cậu nhớ rõ tớ a.”
Mộc Tha nói một câu đơn giản mà lại trở nên lắp bắp, tâm trạng giống như là trúng giải thưởng một trăm vạn vậy.
Thật vinh hạnh, nam thần cư nhiên nhớ rõ cô!
Giờ khắc này Mộc Tha phảng phất hoàn toàn quên mất, cô cùng Vân Diệp học cùng lớp, nếu không nhớ mới kỳ quái, nhưng với mê trai mà nói, mặc kệ mặc kệ!
Vân Diệp bị phản ứng của Mộc Tha làm cho tức cười.
“Đúng vậy, cậu đáng yêu như vậy tôi tất nhiên nhớ rõ.”
Ngữ khí của nàng thật chân thành, nếu là người khác nói như vậy không chừng sẽ lộ ra vẻ ngả ngớn, nhưng trên người nàng chẳng ngả ngớn tẹo nào.
Ngoại trừ đẹp, vẫn là đẹp.
Mộc Tha: “_ (: з” ∠ ) _” thanh máu đã cạn.
Nam thần, không phải muốn trái tim của tôi sao.
Cho, đều cho cậu!
……
Mộc Tha lạch bạch đi theo sau Vân Diệp nói là tiện đường, thật ra nhà Vân Diệp ở đâu cô cũng không biết, chỉ là vì muốn đi cùng nam thần lâu một chút.
Cô gái nhỏ không có một chút tâm cơ, nghĩ cái gì đều hiện lên trên mặt, Vân Diệp cũng không nói gì thêm, chỉ cười cười.
“Vân Diệp, có phải lần này cậu làm bài tốt lắm phải không, tớ thấy cậu viết thật nhanh……”
Vân Diệp bảo Mộc Tha gọi trực tiếp tên nàng, Mộc Tha cũng nghe lời sửa lại xưng hô, hiện tại vắt óc tìm đề tài để nói.
“Còn tốt.”
Vân Diệp không nói rõ ràng.
Mộc Tha thật ra chỉ là tìm đề tài để trò chuyện, thật sự cũng không cho rằng Vân Diệp làm bài tốt, thấy Vân Diệp trả lời như vậy, tưởng rằng đã chọc trúng chỗ đau của người ta, cuống quýt an ủi.
“Không quan hệ không quan hệ, lần này làm không tốt lần sau nỗ lực là được……”
“Uy!”
Một thanh âm đột ngột vang lên.
Mộc Tha ngẩng đầu, liền thấy được một hàng nữ sinh ăn mặc kỳ lạ chặn trước mặt bọn họ.
……
Nhị Trung có đồng phục riêng, trường học cũng có quy định mặc đồng phục trong thời gian học ở trường, nhưng luôn có người không tuân thủ quy định.
Nhóm nữ sinh đứng trước mặt này là một trong số đó.
Quần rách gối, trang điểm đậm, còn mang khuyên tai, đều là một **** bộ dáng.
“Cậu chính là tiểu ca ca trên Tieba kia?” Nữ sinh lên tiếng vừa rồi ngửa đầu, ồm ồm nói: “Đại tỷ chúng tôi thật sự muốn cùng cậu tâm sự.”
Theo lời nói của nữ sinh kia nhìn ra phía sau cô ta xác thật có một cô gái như chúng tinh phủng nguyệt đứng ở đó, hiện tại đang gắt gao nhìn chằm chằm Vân Diệp.
Mộc Tha nhận ra người kia chính là Giang Tuyết Lị, nổi danh đại tỷ của trường.
Cô tuy rằng không có tiếp xúc gì với bọn họ, nhưng cũng nghe không ít bát quái, có tin tức nói Vân Diệp chính là bởi vì Giang Tuyết Lị mà nhiều ngày không đến trường.
Không xong!
Sẽ không phải là bài đăng vào buổi sáng hôm nay của cô gây chuyện cho Vân Diệp rồi chứ.
Mộc Tha nóng nảy, cũng không biết dũng khí tới từ đâu lập tức chắn trước mặt Vân Diệp.
“Cái gì tiểu ca ca trên Tieba, không biết đừng nói bừa!”
Hướng về phía nhóm nữ sinh nói xong, Mộc Tha lại nhìn về người sau lưng, hạ giọng thúc giục: “Các cô ấy không phải người tốt, ngàn vạn đừng đến đó, cậu chạy mau, tớ cản phía sau……”
Thần sắc muốn bao nhiêu kiên định có bấy nhiêu kiên định.
Nếu muốn khi dễ nam thần, vậy phải bước qua xác của cô!
Nhưng mà……
Sợ quá làm sao đây, anh anh anh.
Vân Diệp không nghĩ tới nữ sinh mới nhận thức không lâu này lại đột nhiên chạy lên chắn trước mặt mình, khó tránh khỏi sửng sốt, sau đó lại cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nếu không phải hai chân run rẩy bán đứng cô ấy, nghe thấy lời này sẽ thật sự cho rằng cô ấy sẽ không sợ gì đâu.
Vân Diệp nhẹ kéo khóe miệng, duỗi tay vỗ vỗ đỉnh đầu Mộc Tha, bước ra một bước, khoảng cách hai người liền kéo xa một khoảng lớn.
Mộc Tha chỉ nghe được một câu mang ý cười ôn nhu theo gió mà đến.
“Cô nương ngốc, che mưa chắn gió là loại chuyện mà đàn ông nên làm.”
Sau đó Vân Diệp liền đi về phía nhóm nữ sinh kia.
Mộc Tha: “!”
Loại ngữ khí sủng nịch này!
Nguyên bản Mộc Tha còn lo lắng Giang Tuyết Lị làm khó Vân Diệp, nhưng hiện tại nhìn thân ảnh của cậu ấy cô đột nhiên an tâm hẳn.
Nam thần chắc là có thể giải quyết chuyện này đi?
……
Giang Tuyết Lị ánh mắt si mê nhìn thiếu niên càng ngày càng gần.
Lúc ấy chỉ là xa xa mà nhìn thoáng qua, cô ta liền biết nam sinh này là cực phẩm, nhưng khi người thật đứng trước mặt cái cảm giác kinh diễm này lại vượt qua tưởng tượng của cô ta.
Giang Tuyết Lị cũng không rụt rè, trực tiếp ngả bài, “Vân Diệp, lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm, tôi xin lỗi cậu…… Hiện tại tôi thích cậu, cậu làm bạn trai tôi đi.”
Cho dù thổ lộ cũng là bộ dáng cao cao tại thượng, phảng phất chắc chắn Vân Diệp nhất định sẽ tiếp thu cô ta.
Giang Tuyết Lị có ý nghĩ như vậy cũng là có nguyên nhân.
Cô ta lớn lên thật xinh đẹp, không phải cái loại diện mạo thanh tú, lối trang điểm đậm mang theo vài phần dã tính, đi trong trường mặc dù là ai cũng sẽ nhìn cô ta nhiều hơn vài lần.
Mà Vân Diệp chỉ muốn cười lạnh.
Xem ra Giang Tuyết Lị cũng biết cô ta đã làm chuyện xấu a.
……
Thật ra Vân Diệp từ khi nhìn thấy Giang Tuyết Lị ở phía xa xa cảm xúc liền xuất hiện dao động.
Đương nhiên cảm xúc này không phải của Vân Diệp, là ý thức còn tàn lưu lại của nguyên thân.
Vì thế ký ức như đèn kéo quân hiện lên trong đầu Vân Diệp.
Nguyên thân chết vì bị bạo lực học đường, mà ngọn nguồn của trận bạo lực học đường kia chính là Giang Tuyết Lị.
Giang Tuyết Lị cùng lưu manh bên ngoài trường học yêu đương, có hôm cãi nhau đã nói với tên kia rằng cô ta đã thích người khác.
Lưu manh tự nhiên tức giận, truy vấn Giang Tuyết Lị người kia là ai.
Giang Tuyết Lị lúc ấy nói bừa, làm sao tồn tại người đó chứ, nhưng lại không muốn nói thật với tên kia, sợ rơi xuống hạ phong, vừa lúc nguyên thân xui xẻo đi qua, Giang Tuyết Lị nhận ra nguyên thân là người không có cảm giác tồn tại trong ban 14, liền tiện tay chỉ đại.
Chính vì tiện tay như vậy mà khiến nguyên thân bỏ mạng.
Đám huynh đệ của tên lưu manh kia ném nguyên thân vào hồ nước trong trường, muốn cho nguyên thân một chút giáo huấn, hồ nước lạnh băng, hơn nữa nguyên thân lại không biết bơi……
Tuy rằng được bảo vệ ngoài cổng cứu lên không có tử vong, nhưng cũng không có chịu đựng được thời gian dài, mới tạo cơ hội cho Vân Diệp chui chỗ trống.
……
Cách chết này thật sự là quá mất mặt!
Uất ức.
Vân Diệp chỉ cần vừa nhớ tới liền nhíu mày.
Bất quá nói những chuyện này cũng vô dụng, nguyên thân đã chết.
Bởi vì cảnh tượng hiện lên vừa rồi, nguyên thân cho nàng cảm giác không cam lòng mãnh liệt, dựa theo tính tình của Vân Diệp sẽ không phản ứng lại những lời nói như vậy.
Nhưng là……
Giang Tuyết Lị không có thành ý xin lỗi làm Vân Diệp thập phần khó chịu.
Đúng vậy, Giang Tuyết Lị không phải người trực tiếp khiến nguyên thân tử vong, nhưng bởi vì trò đùa của cô ta mang đến tai bay vạ gió cho một người vô tội, chẳng lẽ có thể không chút để ý nào?
Vân Diệp hoàn toàn tin tưởng, nếu không phải bởi vì gương mặt này, lời xin lỗi có lệ này đều không tồn tại.
Cũng đúng.
Nếu là như vậy, nàng liền có thể không có một chút gánh nặng tâm lí khi làm chuyện xấu.
Tên lưu manh kia không phải cho rằng nguyên thân cho hắn đội nón xanh sao, vậy chứng thực cho hắn thấy.
Vì thế Vân Diệp lười biếng nâng nâng mắt đào hoa hẹp dài, nhìn thẳng Giang Tuyết Lị, thong thả ung dung hỏi: “Cô nói…… Cô thích tôi?”
Âm cuối nâng lên, giống như là mang theo cái móc nhỏ, chọc tâm người ngứa ngáy.
Tuấn mỹ thiếu niên phảng phất đột nhiên nhiều thêm vài tia yêu khí.
------ chuyện ngoài lề ------
Tiểu kịch bản, bá đạo tổng tài Vân Diệp, đáng yêu kiều thê Mộc Tha. (hưng phấn vỗ tay)
Ngồi xổm góc tường chờ suất diễn người nào đó: mmp, vật trang sức trên chân thì không có nhân quyền sao?
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
13/02/2022 (21h11)— Do_oi96