Hai người bận rộn trong bếp, câu được câu không trò chuyện.
Vân Diệp làm như vậy không chỉ vì cùng Trương Bội Phân bồi dưỡng tình cảm, mà còn là chuẩn bị để dung nhập thế giới này.
Kỳ thật nhớ tới nguyên nhân chết của mình, Vân Diệp vẫn muốn cười lạnh.
Vị kia thật sự cho rằng bức nàng tự sát liền có thể kê cao gối mà ngủ?
Không phải quá ngây thơ đi.
Thực tế loạn trong giặc ngoài nịnh thần quấy phá, chính hắn cũng không có đầu óc, người khác nói gì nghe nấy.
Bức nàng tự sát phỏng chừng đều là tin vào lời gièm pha.
Vân Diệp tin tưởng không quá hai năm, vương triều phỏng chừng sẽ đổi họ.
Lão tổ tông vô luận là ở triều đình hay ở dân gian đều rất có uy vọng, Vân Diệp không cần quá lo lắng, cho dù thay triều đổi đại cũng sẽ không ảnh hưởng đến bà ấy.
Cũng không phải hoàn toàn không chịu một chút ảnh hưởng nào, bất quá vẫn phải xem tình thế ra sao.
……
Trương Bội Phân xem như người nàng tiếp xúc đầu tiên khi tiến vào thân thể này, tên nằm trên mặt đất kia không tính.
Cho nên bắt đầu tiếp cận từ Trương Bội Phân là đương nhiên.
Tuy rằng có kí ức của nguyên thân, nhưng Vân Diệp cũng không có cách nào hoàn toàn hiểu hết trong thời gian ngắn, đó chỉ là lý luận, muốn vận dụng tốt còn phải thực tiễn nhiều hơn.
Vì tránh xưng hô không thích hợp, làm chuyện khác người, Vân Diệp vẫn muốn chậm rãi thích ứng, luyện tập.
Trương Bội Phân lại cảm thấy chính là Tiểu Diệp đột nhiên đối với rất nhiều đồ vật cảm thấy hứng thú, mỗi phòng đều đi qua đi lại nhìn đông nhìn tây một chút.
Nha, hiện tại đứa nhỏ ngốc còn đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn chằm chằm bồn cầu đến xuất thần.
Là muốn đi WC?
Vân Diệp sờ cằm: “Cái ghế dựa màu trắng kia thật đẹp.”
……
Chờ Trương Bội Phân làm xong đồ ăn, Ngụy Chấn Trung nguyên bản còn nằm trên mặt đất cũng không biết đã đi đâu.
Hắn bị thương không nhẹ, một mình muốn bò dậy đi bệnh viện hẳn là có chút khó khăn, đại khái là sau khi tỉnh lại gọi điện thoại cho nhóm hồ bằng cẩu hữu đưa đi rồi.
Đối với Vân Diệp đây cũng coi như là một chuyện tốt.
Bằng không một người lớn như vậy nằm liệt ở đó cũng chướng mắt, đá ra ngoài nàng còn ngại bẩn giày.
Trương Bội Phân nấu ăn hương vị cũng không phải quá ngon, đối với khẩu vị yêu cầu rất cao như Vân Diệp càng khó có thể nuốt xuống.
Bất quá đều chết một lần rồi, còn sợ cơm khó ăn?
Vân Diệp sắc mặt như thường nhanh chóng ăn xong, rửa chén, xem thời gian còn sớm nói với Trương Bội Phân một tiếng liền ra ngoài.
Nàng muốn chạy vài vòng.
..........
Nhà Trương Bội Phân ở khu phố cũ, trong xóm nhỏ trong thành phố, phòng cũ thiếu tu sửa thoạt nhìn lung lay sắp đổ.
Hiện tại mới tờ mờ sáng, bên ngoài không nhiều người, cho dù có chú ý tới Vân Diệp cũng chỉ là cảm giác một bóng người nhanh chóng xẹt qua, căn bản nhìn không biết là ai.
Vân Diệp chạy ba vòng mới cảm giác được thân thể nóng lên.