Ngụy Chấn Trung?
Lưu Hổ đột nhiên nhắc đến cái tên này, Vân Diệp chút nữa quên mất, qua hai giây mới nhớ đó không phải cha kế ăn chơi lêu lổng của nguyên thân sao.
Không nghĩ đến bây giờ lại còn nhảy nhót ở đây được.
Vân Diệp đơn giản hỏi tình huống một chút, sau khi xác định Ngụy Chấn Trung ngay cả cửa nhà của Trương Bội Phân cũng không sờ được, mới bảo Lưu Hổ coi chừng hắn cho tốt.
“Vân gia, khi nào cậu ra ngoài?”
“Trong chốc lát.”
Bên trong Microphone truyền đến tiếng thở dốc rất nhỏ, còn chưa đợi Lưu Hổ vuốt mông ngựa, bên kia đã cúp máy.
Ở bên ngoài sao?
Lưu Hổ gãi gãi đầu, không thèm nghĩ về suy đoán chợt loé kia, ánh mắt nhìn căn nhà cũ có vẻ lung lay sắp đổ cách đó không xa.
Đã trễ thế này, Vân gia hẳn nên ở nhà ngủ vừa tỉnh mới phải.
Vài phút lúc sau, bả vai Lưu Hổ bị người ở phía sau chụp một cái, hắn quay đầu, thấy Vân Diệp người mà hắn đoán hẳn phải đi ra từ cửa lại xuất hiện ở phía sau.
“Vân gia…… Cậu từ bên ngoài trở về sao?”
“Ân.”
Vân Diệp gật gật đầu, không định nói thêm, cô không thích nhất cử nhất động của cô bị người khác nghiền ngẫm.
Nhìn người bị vài người vây quanh quỳ rạp trên đất loáng thoáng lộ ra một cái đầu là Ngụy Chấn Trung, cô hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”
……
Kỳ thật Lưu Hổ có thể phát hiện Ngụy Chấn Trung cũng thật ngẫu nhiên.
Chỉ là hôm nay hắn không ngủ được, cùng mấy huynh đệ ở quán ăn khuya ăn thịt nướng BBQ, lúc dạo quanh tiêu thực đột nhiên nhớ tới trước đó Vân Diệp có nói qua với hắn bảo hắn chú ý Ngụy Chấn Trung một chút, hơn nữa khoảng cách cũng không xa, liền tới đây nhìn một chút.
Lại không nghĩ rằng thật sự trúng số nha.
Ở cửa nhà Vân Diệp nhìn thấy có người cầm côn sắt lén lút với mấy người đàn ông trung niên, trong đó người đứng đằng trước có chút quen mặt, Lưu Hổ cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc ấy hắn cố ý nghiên cứu ảnh chụp nửa ngày thì nhận ra không phải Ngụy Chấn Trung thì là ai chứ.
Vì thế liền có một màn này.
“Mấy người trung niên kia nhanh chân chạy rồi, hơn nữa chúng tôi rất chuyên nghiệp, tuyệt đối không kinh động bất kì ai, bao gồm cả a di……”
“Ông ta sao rồi?”
Lưu Hổ vì tranh công, ba hoa chích choè một hồi, nhưng biểu tình Vân Diệp từ đầu đến cuối chỉ nhàn nhạt, nhiều lắm là gật gật đầu, sau đó hỏi một câu như vậy.
Lưu Hổ căng thẳng, hào hứng vừa rồi như bị tạt một chậu nước lạnh dập tắt, cả người cũng bình tĩnh lại.
Có thể làm sao chứ, đương nhiên là đánh một trận, đánh đến thoải mái.
Chỉ là……
Mặc kệ thế nào, người này cũng là người nhà Vân gia, nên không thể làm quá?
……
Cũng không trách Lưu Hổ nghĩ như vậy, từ nhỏ hắn đã lớn lên trên phố, đối với loại chuyện này thấy đã nhiều.
Có rất nhiều người phụ nữ, đối với đàn ông đánh vợ lại chơi bời lêu lổng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nói muốn hắn ra cửa nên bị đâm chết, nhưng khi có người hỗ trợ, trái lại quay sang trách cứ người hỗ trợ.
Tuy rằng Vân gia không phải phụ nữ của gia đình, nhưng trong mắt Lưu Hổ hẳn vẫn có chút điểm giống nhau.
Trán Lưu Hổ toát ra một tầng mồ hôi, không đợi hắn nghĩ nên xin lỗi hay làm thế nào, Vân Diệp đã đi qua chỗ Ngụy Chấn Trung.
……
“Vân gia.”
“Vân gia.”
Mấy người vây quanh Ngụy Chấn Trung ấn hắn lên mặt đất đều là những người bị Vân Diệp đánh mấy ngày hôm trước, trước đó Lưu Hổ cũng đã phổ cập cho họ ai là lão đại mới rồi, bởi vậy một người hai người đều ở một bên sợ hãi rụt rè gọi, một bên lùi lại cho Vân Diệp một lối đi.
Vân Diệp gật gật đầu với họ, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Ngụy Chấn Trung.
“Nhận ra tôi chứ?”
Cô từ trên cao nhìn xuống Ngụy Chấn Trung, cười đến vô hại.
……
Ngụy Chấn Trung bị đánh rất thảm, trên mặt xanh xanh tím tím, vừa thấy Vân Diệp đúng là chưa phản ứng kịp.
Ban đầu hắn bị đánh đúng là không cam lòng, một bụng lửa giận, chờ dưỡng thương xong liền gọi mấy tên bạn cùng lêu lổng của ông ta đến giáo huấn tên nhãi con cùng mụ già thối một trận.
Trong mắt ông ta buổi tối hôm đó Vân Diệp chỉ đột ngột phát thần kinh.
Không thể không giáo huấn nó một trận, làm nó minh bạch rốt cuộc ai là cha nó!
Chỉ là còn chưa giáo huấn, lại bị người bao vây.
Trên thực tế Ngụy Chấn Trung ở trước mặt con riêng của vợ, ngay cả rắm cũng không phải, sao có thể đánh thắng được bọn Lưu Hổ, ngay từ đầu cầu xin tha cho nhưng vẫn không khỏi bị đánh một trận.
Đến nỗi những tên mà Ngụy Chấn Trung tìm đến để giúp đỡ?
Sau khi nhận thấy không thích hợp đã sớm chạy, ngay cả quay đầu cũng không thèm quay đầu lại.
Ngụy Chấn Trung nhìn chằm chằm Vân Diệp, chậm rãi nhớ tới xưng hô mà mọi người vừa gọi, đột nhiên có manh mối.
“Cậu…… Là Vân Diệp?”
“Đúng vậy.” Vân Diệp tiếp tục cười tủm tỉm gật đầu.
Đôi mắt Ngụy Chấn Trung đảo qua một vòng, mơ hồ hiểu được địa vị của Vân Diệp ở đây, cư nhiên lại không phải sợ hãi, mà là diễu võ dương oai.
Đôi mắt ông ta sáng lên.
“Được tốt lắm…… Các người…… Ăn gan hùm mật gấu sao, biết tôi là ai không, tôi là cha của Vân Diệp!”
“Bọn mắt chó các người, còn không nhanh lại đây đỡ đại gia lên?”
Nếu nói vừa rồi Ngụy Chấn Trung thê thảm như chó hoang, thì bây giờ là gà trống, cả người kiêu ngạo, hoàn toàn không nhận thức rõ tình hình.
Ngu xuẩn.
Đôi mắt Vân Diệp lạnh băng, lại cười càng thêm ôn hòa.
Cô thậm chí nói theo Ngụy Chấn Trung, “Cũng không phải là không có nhãn lực……”
Ban đầu Lưu Hổ còn nơm nớp lo sợ thì hiện tại hai chân đã bắt đầu phát run.
Xong đời, xong đời, quả nhiên không nên nhúng tay vào việc nhà, quả nhiên không thể chơi quá trớn.
Trời xanh a, đại địa a, lát nữa Vân gia có thể để hắn toàn thây không a……
Đang lúc Lưu Hổ vô cùng tuyệt vọng suy đoán cách chết của mình, bên tai truyền đến nửa câu còn lại.
“Không có nhãn lực vì đánh quá nhẹ, còn có thể cho ông ở đây sủa loạn.”
Lưu Hổ cuối cùng cũng an tâm.
Vân gia, đừng nói một nửa, hù chết người nha.
Đương nhiên hiện tại Vân Diệp không rảnh đi chú ý tâm lý phức tạp của Lưu Hổ, dưới ánh mắt không thể tin của Ngụy Chấn Trung, cô nhanh nhẹn đứng dậy, hung hăng đạp hai cái về phía xương sườn hắn.
“Ca băng ca băng……”
Trong đêm khuya yên tĩnh, thanh xương sườn đứt gãy hết sức rõ ràng, Lưu Hổ bọn họ cũng nhịn không được mà rùng mình.
Đau chết a!
Ngụy Chấn Trung vẻ mặt thống khổ tru lên chứng minh hết thảy.
Mà Vân Diệp chỉ nhợt nhạt cười, đánh giá nơi Ngụy Chấn Trung bị đá gãy xương, như đang thưởng thức tác phẩm bản thân cực khổ hoàn thành.
“Lần trước khiến ông ở bệnh viện hơn nửa tháng, lần này có thể ở lâu hơn rồi.”
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
18/11/2022(22h50)—Do_oi96
Do_oi: Truyện vẫn ra nha mọi người, bị coppy nhiều nên hơi nản để mình lấy lại động lực một thời gian nha ;(