Sau khi Vân Diệp trở về, không nhìn thấy Trương Bội Phân, nhưng lại thấy một tờ giấy trên bàn trà.
“Hôm nay đồng nghiệp xin nghỉ, mẹ phải ở lại giúp, cơm ở trong bếp, nhớ hâm nóng lại.”
Chữ viết rất non nớt, giống như học sinh tiểu học.
Vân Diệp nhớ rõ trình độ văn hoá của Trương Bội Phân không cao.
Nàng đi vào phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy đồ ăn đã làm sẵn đặt ở nồi bên cạnh.
Đều dùng chén lớn đậy lên, mở ra bên trong còn có thịt.
Điều kiện kinh tế gia đình này không phải thật tốt, nhưng Trương Bội Phân lại biến đổi đa dạng đồ ăn cho Vân Diệp, theo lời bà ấy Vân Diệp sắp thi đại học, phải tẩm bổ thật tốt.
Vân Diệp chưa từng nuôi dưỡng trẻ con, nhưng các bà mẹ và trưởng bối trên đời dường như đều như vậy.
Giống như mỗi lần nàng đi đánh giặc lão tổ tông đều sẽ chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, hiền từ nhìn nàng ăn.
Cho dù biết là nàng sẽ không thiếu những thứ này.
……
Không cô phụ phần tâm ý này, Vân Diệp ăn sạch sẽ đồ ăn.
Rửa chén xong, theo thường lệ chạy vài vòng quanh khu phụ cận, sau đó bắt đầu làm bài tập ôn tập.
Thời gian ba tháng rất khẩn trương.
Bất quá trí nhớ Vân Diệp rất tốt, thuộc loại quái vật xem một lần là nhớ, vì vậy chỉ cần nắm chắc thời gian sẽ tốt.
Thời gian bất tri bất giác qua nhanh, trước đó Vân Diệp vẫn rất nhàn nhã, nhưng kim đồng hồ đã sắp chỉ hướng chín giờ, Trương Bội Phân còn chưa trở về, Vân Diệp cũng không học vào nữa.
Sẽ không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Vân Diệp nghĩ nghĩ, vẫn là khoác lấy áo khoác ra khỏi nhà.
Trương Bội Phân tính tình yếu đuối, là một người thành thật, dễ bị người khác kho dễ.
Hơn nữa cho dù không phải bị người làm khó, Vân Diệp cũng cảm thấy phải đi xem mới được.
Rốt cuộc đã trễ thế này, phụ nữ đi đường một mình cũng rất nguy hiểm.
……
Trương Bội Phân làm ở một tiệm cơm cách đó không xa Vân Diệp cũng biết, hơn nữa có ký ức tàn lưu của nguyên thân, Vân Diệp cũng không cần hỏi đường đã đến được nơi.
Xuyên qua cửa kính Vân Diệp đã nhìn thấy Trương Bội Phân.
Bất quá còn chưa kịp thở ra, mày đã nhíu lại.
Trương Bội Phân dường như gặp phải phiền toái.
Trên thực tế, xác thật là như vậy, Vân Diệp chưa đến gần đã nghe được âm thanh bén nhọn, khắc nghiệt của phụ nữ.
……
“Đôi mắt bà bị mù sao, có thể nhìn rõ không, váy của tôi đã bị bà làm dơ hết rồi!”
Người nói chuyện là một phụ nữ 30 tuổi mặc váy vàng nhạt.
Lớn lên không tệ, nhưng giờ khắc này bộ mặt dữ tợn, trong giọng nói còn mang theo một loại cảm giác ưu việt nồng đậm, đem diện mạo hoàn toàn phá hư.
“Thực xin lỗi vị tiểu thư này, thật ngượng ngùng……”
Trương Bội Phân cũng bị tình hình trước mặt làm ngây người.
Thật ra vừa rồi lúc lên đồ ăn không phải người phụ nữ mặc váy vàng đột nhiên làm ra động tác mạnh, bà cũng sẽ không để đồ ăn bắn lên váy người phụ nữ.
Nhưng mặc kệ thế nào, bây giờ cũng là bà không đúng.
Vì thế Trương Bội Phân một bên cúi đầu khom lưng xin lỗi, một bên rút ra một tờ khăn giấy sạch sẽ trên bàn, cong eo muốn nhanh nhanh lau đi vết bẩn trên váy người phụ nữ.
Theo phỏng đoán của Trương Bội Phân, vấn đề không lớn, chỉ cần lau đi thì sẽ không nhìn thấy nữa.
Nhưng người phụ nữ giống như là bị giết cả nhà, cả kinh nhảy dựng lên, tát lên tay Trương Bội Phân.
“Bà làm gì vậy!”
Trương Bội Phân bị dọa đến, “…… Tôi, tôi chỉ muốn giúp cô lau đi.”
“Đầu óc bà có bệnh đi!” Người phụ nữ lớn tiếng mắng, “Lau xong vẫn sẽ còn vết dầu mỡ!”
“Kia, nếu không như vậy đi, nếu cô yên tâm, tôi lấy về giặt lại cho cô?” Trương Bội Phân suy nghĩ trong chốc lát, chà xát tay, nhìn người phụ nữ mặt xanh mét, tiếp tục nói, “Tôi giặt tay, dùng nước giặt quần áo, tuyệt đối sẽ không để lại vết dầu mỡ……”
“Đây là tơ tằm, tơ tằm bà biết không?”
Người phụ nữ liếc liếc mắt nhìn quần áo Trương Bội Phân, khóe miệng nhếch lên khinh thường, “Cũng phải, một người phục vụ như bà biết cái gì là tơ tằm, đời này phỏng chừng cũng chưa sờ đến.”
“Hôm nay nếu bà không cho tôi một công đạo, sẽ không để yên!”
“Vậy cô xem làm sao bây giờ…… Nếu không tôi trả đơn hôm nay của cô đi……”
Nói ra lời này Trương Bội Phân cảm thấy thịt đau.
Người phụ nữ váy vàng cùng một người đàn ông đến đây ăn cơm, hai người gọi không ít thức ăn, phỏng chừng phải hai ba trăm.
Tiền lương Trương Bội Phân không cao, đối với bà mà nói đây là nửa tháng tiền lương.
Nhưng dù Trương Bội Phân đã làm như vậy, người phụ nữ vẫn không buông tha.
“Một bữa cơm liền muốn tôi bỏ qua, tống cổ ăn mày sao!”
“Tôi mặc kệ, bà làm dơ quần áo của tôi, sau này không mặc được nữa, cần phải bồi thường tiền quần áo cho tôi.”
“Bao nhiêu?”
“1888, đưa tiền mặt, một phân cũng không thể thiếu.”
Trước mắt Trương Bội Phân biến thành màu đen, bà thấy chiếc váy này cũng bình thường, sao có thể mắc như vậy!
“Có thể giảm chút được không……”
Trương Bội Phân sắp khóc, trong chốc lát bà không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
Cho dù lấy ra được, cũng như là cắt thịt bà, bà còn muốn dành tiền cho tiểu Diệp vào đại học.
“Không thể thương lượng, đây là tơ tằm.”
Người đàn ông ngồi đối diện cũng lên tiếng.
“Có thể giải quyết nhanh lên không, thật phiền chết, đây là thái độ phục vụ của các người, chủ quán đâu!”
Chủ quán từ đầu đến giờ vẫn không hé răng nâng nâng đầu, gương mặt tươi cười với người đàn ông, quát lớn với Trương Bội Phân, “Bà nhanh giải quyết, đừng quấy rầy đến người khác, gây trở ngại tôi buôn bán.”
Trong nhất thời lâm vào cục diện bế tắc, Trương Bội Phân tứ cố vô thân đứng đó, biểu tình sắp khóc đến nơi.
“Phát sinh chuyện gì?”
Một đạo âm thanh thanh thuý đánh vỡ cục diện bế tắc này, theo tiếng nói nhìn lại, là một thiếu niên diện mạo sạch sẽ soái khí.
Trên mặt mang tươi cười, làm người khác không tự giác sinh ra hảo cảm.
……
Trương Bội Phân cho rằng hai mắt của mình xuất hiện vấn đề.
Tiểu Diệp sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Tuy rằng chưa từng nói, nhưng Trương Bội Phân vẫn ẩn ẩn cảm giác tiểu Diệp đối việc mẹ làm phục vụ cảm thấy mất mặt.
Bởi vì tiểu Diệp chưa bao giờ bước vào tiệm cơm này dù nó ở rất gần.
“Tiểu……”
Trương Bội Phân vừa mừng vừa sợ mở miệng, Vân Diệp liền lắc lắc đầu.
Người phụ nữ váy vàng khi thấy Vân Diệp bước vào mặt bắt đầu ửng đỏ, người khác phái tuyệt mỹ trước mặt, cô ta cũng ngượng ngùng la to, hoàn toàn biến thành bộ dạng khác.
“Váy của tôi vừa bị người phục vụ này làm dơ, chúng tôi đang thảo luận về vấn đề bồi thường.”
Giọng nói mang theo ảo não, thanh âm cố tình nhéo giọng, đà đà.
Nếu không phải Vân Diệp đã nhìn thấy bộ dang của cô ta khi Trương Bội Phân không thuận theo, đều phải cho rằng đây là một người phụ nữ ôn nhu.
“Là vậy sao?”
Vân Diệp cười lạnh trong lòng một tiếng, nhìn vết bẩn nếu khôbg nhìn kĩ cũng không nhìn ra kia, lại nhìn qua mu bàn tay của Trương Bội Phân.
Vừa rồi người phụ nữ này dùng hết lực đánh một phát kia, hiện tại mu bàn tay Trương Bội Phân còn hồng hồng.
Thật là khiến người khác không vui a.
“Đúng vậy……”
Nụ cười của người phụ nữ cứng lại, không thể tin nhìn chằm chằm váy mình.
Vừa rồi, Vân Diệp cầm một bên bàn thức ăn, sau đó bàn tay vừa chuyển, toàn bộ thức ăn đều đổ lên váy người phụ nữ, không lãng phí chút gì.
Nước canh theo váy cô ta, từ trên đùi chảy xuống, tí tách tí tách nhão nhão dính dính, thoạt nhìn rất ghê tởm.
Thời gian như đọng lại, mà “Đầu sỏ gây tội” Vân Diệp cứ như không phải mình là người gây ra chuyện này, kéo kéo khóe miệng.
“Đây mới thật sự dơ.”
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
27/05/2022(16h53)—Do_oi96
Do_oi: Tên chương như giật tít vậy. ≧◉◡◉≦