Phía trên……
Trên đỉnh đầu?
Một nhóm Lưu Hổ căng da đầu chậm rãi ngẩng mặt, sau đó thấy được một màn khó quên sau lưng họ.
Trên bức tường cao bằng hai người, thiếu niên mặc giáo phục ngồi trên đó.
Trong miệng ngậm một cây cỏ đuôi chó, một chân gác trên, một chân tùy ý đung đưa, lắc qua lắc lại, gương mặt tinh xảo mang theo tươi cười, đánh giá bọn họ.
Cũng không biết đã ở đó bao lâu.
Đây không phải Vân Diệp mà bọn họ tâm tâm niệm niệm sao?
……
Nói cách khác, bộ dáng ngốc nghếch tìm người của bọn họ đều bị người ta thấy hết rồi sao?
Cậu ta giấu mình ở một nơi khác nhìn bọn họ như trò hề!
Lưu Hổ nghĩ đến đây vừa thẹn lại vừa bực, cũng từ trạng thái kinh diễm xen chút hoảng hốt thanh tỉnh lại.
Hắn trừng mắt nhìn Vân Diệp, cười mắng, “Vật nhỏ không biết sống chết, còn dám xưng gia gia trước mặt lão tử.”
“Lão đại, để em giáo huấn cậu ta!”
Trong đó có một tên thủ hạ thấy có cơ hội tranh công, chủ động xin ra trận, sau khi Lưu Hổ gật đầu, hắn xoa xoa tay hầm hè đi đến chân tường, ngoài miệng còn không sạch sẽ.
……
“Tiểu thí hài lông còn chưa dài, giả bộ làm người lớn cái gì, để ca ca giúp mày hoạt động gân cốt.”
Những người phía sau cũng vui vẻ, thoải mái xem náo nhiệt.
“Còn dám cho Dương ca của chúng ta đội nón xanh, không giáo huấn cậu ta không được.”
“Ra tay nhẹ thôi, đừng vả mặt, gương mặt kia thật đẹp, đến lúc đó huynh đệ còn phải sảng khoái.”
“Đúng vậy, trước mang cho lão đại.”
Một mảnh cười vang.
Không có ai nghĩ là sẽ không bắt được Vân Diệp, rốt cuộc trong mắt bọn họ Vân Diệp còn không phải là một học sinh cao trung mềm yếu, tay không thể nâng, vai không thể gánh sao.
Bọn họ lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, thân thủ cũng tốt.
Tên lưu manh xung phong nhận việc kia cũng nghĩ thế, trên mặt hắn cười dâm đãng, đáp lời đồng bọn, “Tao biết rồi —— ngao!”
Chữ cuối còn chưa kịp nói, đã biến thành tiếng giết heo thảm thiết.
Vừa rồi Vân Diệp thật sự là chịu không nổi bọn họ dong dài, từ trên tường nhảy xuống, dứt khoát, lưu loát đá vào vai tên lưu manh.
Chỉ nghe được “Ca băng” tiếng xương gãy, tên lưu manh cũng đã bị đá lăn ra đất.
Mà Vân Diệp nhẹ nhàng nhảy xuống, giữa không gian tĩnh lặng từ trên cao nhìn xuống tên lưu manh ngã trên đất lăn lộn chậc lưỡi hai tiếng, cười khẽ.
“Đánh nhau thì đánh nhau, còn nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
Lưu Hổ: “……”
Thuộc hạ: “……”
Mẹ nó tình huống này là thế nào?
……
Không cho bọn họ giảm xóc, Vân Diệp xoay cổ trái phải, mắt đào hoa xinh đẹp quét mắt nhìn bọn họ, khóe miệng giơ lên độ cung tà khí.
“Ai tiế theo?”
Thấy chậm chạp không có người bước lên, như là nghĩ tới cái gì Vân Diệp bừng tỉnh đại ngộ.
“À, ngoan a, gia gia không khi dễ các người.”
Vươn ngón tay thon dài, “Người này, người này, còn có cậu…… Được rồi, cùng lên, nhiều người mới thú vị, nếu không cũng không đủ nhét kẽ răng, đã lâu không hoạt động gân cốt rồi.”
Khi nói còn thở dài một hơi.
Lưu Hổ nghe ra vài phần hưng phấn trong lời nói của Vân Diệp.
Hưng phấn?
Bọn họ không phải là nhầm vai rồi đi!
Vân Diệp đang đứng ở vị trí của hắn, mới có thể ca thán như vậy đi.
Lưu Hổ ẩn ẩn cảm thấy thiếu niên trước mặt cùng người ở cùng nhóm nữ sinh trước đó như hai người khác nhau.
Phải nói như thế nào……
Quá kiêu ngạo! Kiêu ngạo khiến người khác muốn đánh cậu ta!
Trên thực tế Lưu Hổ cũng hành động như vậy, cùng vài người còn lại cùng nhau xông tới, hoàn toàn không cảm thấy thẹn.
Buồn cười, lưu manh sẽ cảm thấy thẹn sao, lấy nhiều khi ít thì sao!
Sau đó Lưu Hổ cùng thuộc hạ của hắn bị đánh trả.
Đánh đến một đám kêu thảm thiết.
Lưu Hổ: “……” Không phải lấy nhiều khi ít, không phải học sinh cao trung mềm yếu sao?
……
Nếu có người đi ngang qua đây sẽ bị một màn trước mắt làm cho kinh ngạc nói không nên lời.
Một nhóm lưu manh cao lớn thô kệch nằm đầy đất, cuộn tròn kêu cha gọi mẹ, mà nam sinh diện mạo xuất sắc lại hoàn hảo không có việc gì đứng ở trung tâm, chân còn đạp lên lưng một người.
Người làm đệm gác chân chính là Lưu Hổ, vừa rồi trên đầu tường Vân Diệp đã quan sát ra đây là tên cầm đầu.
Cúi người, dùng tay vỗ vỗ mặt Lưu Hổ, “Nghe nói, mày muốn bạo cúc tao?”
Trên mặt Vân Diệp mang theo cười nhạt như cũ, ngữ khí thậm chí xem như ôn nhu, nhưng Lưu Hổ lại sợ đến mức run run.
Hiện tại cả người hắn còn nóng rát đau.
Thiếu niên này thật sự là quá âm ngoan, chỉ đánh vào nơi đau nhất, hoàn toàn không thủ hạ lưu tình.
Ăn thiệt thòi lớn như vậy, Lưu Hổ sao còn dám bởi vì Vân Diệp luôn cười khanh khách liền nghĩ là người dễ khi dễ.
Rõ ràng chính là ác ma khoác áo thiên sứ mà!
Hắn cuống quít phủ nhận.
“Không không không…… Là nghe lầm, tôi nói là bạo cúc chính mình.”
“Di?”
Vân Diệp nhướng mày, như suy tư gì nhìn về phía mông Lưu Hổ, “Còn có chơi như vậy?”
“Hả.”
Trực giác Lưu Hổ thấy có chỗ không thích hợp.
Quả nhiên câu tiếp theo, khiến Lưu Hổ đến ý muốn chết cũng có.
“Vậy cũng đừng keo kiệt bạo thử xem nào.”
Lưu Hổ: “……” Hắn lựa chọn chết cho xong.
Thưởng thức sắc mặt rối rắm của Lưu Hổ trong chốc lát, Vân Diệp cũng cảm thấy không sai biệt lắm, thu hồi tay, lười biếng nói, “Đùa chút thôi, rốt cuộc gia gia đây cũng không muốn bẩn mắt.”
Lưu Hổ chỉ cảm thấy trái tim như đi tàu lượn siêu tốc, như thể sắp nổ mạnh.
Bất quá không cần bạo cúc, thật tốt.
Vân Diệp thu chân lại, Lưu Hổ nhịn đau bò dậy, vẻ mặt nịnh nọt.
“Gia gia, tôn tử có mắt không thấy Thái Sơn, đều là Dương Đằng sai khiến, tôi cùng hắn không có quan hệ gì, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân……”
Mấy tên lưu manh khác cũng lại đây phụ hoạ.
Sau khi cảm nhận có người theo sau, kỳ thật Vân Diệp đã biết có chuyện gì xảy ra, bởi vậy cũng không quá kinh ngạc.
Nàng không chút để ý đáp một câu, sau đó nói, “Buông tha các người cũng không phải không thể.”
“Chính là…… Các ngươi không phải nên có, ý tứ ý tứ?”
Vân Diệp làm động tác ám chỉ tiền.
Lưu Hổ: “……?”
Hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, đánh thắng người khác, cũng thu qua phí bảo hộ, không nghĩ đến hiện tại cư nhiên đến lượt hắn bị đánh còn phải nộp tiền cho người đánh mình.
Lưu Hổ trong đầu chỉ quanh quẩn một câu ——
Thiên Đạo luân hồi, trời xanh không tha ai.
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
29/04/2022 (21h10)—Do_oi96
Do_oi: Một chương quá dài làm mình nản quá. Thông cảm nhé
( づ ̄3 ̄ ) づ╭?~