“Phu nhân à phu nhân, tôi bảo em sẽ bị gai đâm bị thương mà? Sớm nghe lời, tôi hứa sẽ không trừng phạt mạnh tay.”
“Phu nhân tàn nhẫn của tôi, cho em đến hết ngày hôm nay chịu tội, nếu không…em cũng hiểu rồi đấy.”
Cổ Vị Nghiêm nói vọng lên vang khắp cả căn lầu, hắn biết rõ Phỉ Sắc đang ở đâu đây, hắn vẫn cho cô một cơ hội mà chuộc lỗi.
Việc cô bị gai đâm đến chảy máu như thế hắn không thích chút nào, hắn muốn người gây nên vết thương là hắn chứ không phải là những bụi gai đó.
Chính vì vậy hắn đã cho người cưa sạch bụi gai. Cái gì, vật gì hay là người nào có ý nghĩ như thế, trước hết hãy bước qua xác của hắn. Cổ Vị Nghiêm hắn chưa cho phép thì không có chuyện gì đó xảy đến với Hướng Phỉ Sắc.
Thật là làm chướng mắt của hắn trong lúc hắn tìm phu nhân tàn nhẫn của mình.
Không gian lại một lần nữa tĩnh mịch không một tiếng động, Cổ Vị Nghiêm nhìn vào bức tường phía sau, hắn từ từ bước đến.
Môi hơi nhếch lên, đôi mắt hắn dần dần lộ rõ sự độc đoán khôn lường.
“Ây da? Phu nhân hãy trốn ở đâu đó kĩ đi nhé? Bị tôi bắt là không xong đâu đấy.”
Cộp…cộp…cộp…
Tiếng bước chân từ từ nhẹ nhàng một bước, hai bước, ba bước sau đó là chạy vội đến.
“Bắt được em rồi!”
Cổ Vị Nghiêm bất ngờ hét toáng lên, nhưng sau bức tường là một ngã rẽ, là đường cụt rồi không còn con đường nào nữa, dĩ nhiên là không một bóng người xuất hiện rồi.
Hắn thở dài, gõ đầu mình mà vờ trách:
“Chết thật, bắt hụt rồi! Vậy là phu nhân không có ở đây, thôi để tôi tìm hướng khác vậy.”
Sau khi tiếng bước chân rời đi xa dần, xa dần là hình ảnh của Phỉ Sắc rơi một tiếng uỳnh xuống sàn đá, dù có ăn đau, lưng như muốn gãy ra nhưng cô đã bịt miệng mình lại, cố không phát ra âm thanh đau đớn.
Phỉ Sắc từ từ ngồi dậy, dựa lưng sát vào tường. Hai tay dùng sức cũng đã muốn rã rời.
Cũng may rằng Phỉ Sắc đã kịp thời trụ vào hai cây sắt nhọn ở phía trên đầu mình, căn cơ hết cả lên để giữ một cơ thể bằng phẳng không bị rơi xuống. Nếu hắn mà ở lại lâu hơi nữa, không chừng cô đã rớt trúng vào người hắn rồi.
Tên Cổ Vị Nghiêm khốn khiếp, cứ làm người khác lạnh toát mồ hôi, run cầm cập mới vừa lòng hả dạ hắn hay sao thế không biết.
Nhìn lại xung quanh, chỗ này khác với chỗ lúc trước quá, hình như cô leo nhầm cửa sổ rồi. Ở dưới lầu mới chính là phòng giam số 69 của cô. Vậy ở đây là đâu vậy? Sao lạ thế kia?
Phỉ Sắc bây giờ vẫn không có tâm trạng tham quan mọi thứ, cô nhịn đau mà gượng người chống chân đứng dậy.
Bước đến cửa sổ, cô nhìn xuống bên dưới. Dường như đây là khu sau của nhà tù, không có ai cả?
Vậy càng tốt.
Nhưng đây là tầng ba của nhà tù, cô không thể phóng xuống được, nhìn quanh xem có gì có thể trèo xuống được không thì ánh mắt vô va vào sợi dây thừng bên cạnh.
Cứ có linh cảm không ổn thì phải.
Cô thả sợi dây thừng xuống, lặp tức quay lại ngược hướng với dây thừng bỏ chạy xuống tầng lầu phía dưới.
Không ngoài dự đoán, sau khi cô thả dây thừng xuống thì một toán quân chạy đến cố định lại dây chờ người xuống bắt.
Phỉ Sắc hừ lạnh, chiêu trò này cô đã quá quen rồi, cần gì phải lừa gạt nhau như thế?
“Cái tên Đại tá biến thái này, cứ nghĩ ai cũng sẽ như hắn sao?”
“Xem như tên đấy cũng biết dẫn dụ người khác đấy.”
Phỉ Sắc đi từng bước xuống cầu thang. Xung quanh cầu thang dường như không có một tên lính gác nào, chắc có lẽ vì lệnh triệu tập của Lý Phục đã nhanh tập hợp lại đi kiếm cô rồi.
Cô nhìn qua, rất nhiều phòng giam đã bị đóng cửa chặt chẽ, đều là số phòng từ 50 đến 60.
Ơ kìa? Hình như nó sai sai làm sao đấy? Phòng số 69 đâu???
Cộp…cộp…
Lại là tiếng bước chân nữa, Phỉ Sắc giật thót, mặt lại hoảng loạn hơn, lúc này cô nhìn quanh xem có thứ gì có thể che đậy được bản thân mình hay không.
Tầm mắt di dời xuống cái thùng to ở bên đó, Phỉ Sắc không nghĩ ngợi gì nhiều, lặp tức chui vào trong, cẩn thận đóng nắp lại. Cô ngồi co mình trong thùng, hít thở sâu tránh bị mùi ẩm mốc ghê tởm trong thùng làm mình buồn nôn không thôi.
“Phu nhân tàn nhẫn, em có ở đây không?”
“Chậc, chậc.”
Lại là Đại tá Cổ Vị Nghiêm, hắn tặc lưỡi, bước chân lẩn quẩn ở đây mấy lần rồi vẫn không chịu bước ra khỏi.
Lại không thấy phu nhân của hắn, cô đang trốn ở đâu đây nhỉ?
Đôi mắt Cổ Vị Nghiêm nhìn chằm chằm vào cái thùng độc nhất ở hành lang, liếc mắt sang đám lính.
“Cái thùng muốn mục nát rồi, mau đem ra ngoài thành quăng đi, để đây chướng mắt của tôi.”